Chương 1

Tôi ngồi lặng dưới tán cây bàng già trước cổng trường, đôi mắt dán chặt vào khoảng trời âm u đang nhuốm màu hoàng hôn. Từng cơn gió lùa qua làm mái tóc khiến tôi rối bời, nhưng chẳng bằng lòng tôi lúc này, đã từ lâu chẳng còn vô tư như thuở còn bé.

Mẹ mất đã năm năm, còn tôi – là đứa con gái duy nhất trong nhà, dưới tôi có một đứa em trai. Những tưởng là con gái duy nhất trong nhà sẽ được cưng chiều nhưng bố luôn bảo tôi là "gánh nặng", là "thứ không nên tồn tại". Còn em trai tôi, mới lên mười nhưng đã được nuông chiều, nâng niu như báu vật. Tôi học giỏi, đứng nhất trường cũng chẳng ai để tâm thậm chí còn muốn tôi nghỉ học để đi kiếm tiền lo cho em trai.

Tôi không biết từ khi nào mình quen với việc đau, quen với nước mắt chảy ngược, quen với ánh mắt dửng dưng từ chính những người cùng máu mủ. Có lẽ là từ lúc mẹ mất trên thế gian này đã không con một ai yêu thương hay quan tâm đến tôi nữa,

Chiều nay, tôi không muốn về nhà. Nên tôi ngồi đây, như mọi khi, nơi tán bàng già yên tĩnh nhất phố,đây là nơi ít người biết đến bởi lẽ giờ này tất cả mọi người đã về nhà quây quần hay bận rộn với nhưng công việc của mình nên chẳng con ai quan tâm đến nơi này nữa, ở đây tôi có thể lặng lẽ mà thở, dù là thở trong nước mắt.

"Ê, nhóc con , ngồi ở đó làm cái gì vậy, tính doạ ma ai ?"

Giọng nói khàn khàn, trầm thấp vang lên từ phía sau, tôi giật mình quay lại.

Một chàng trai lạ, cao lớn, khoác chiếc hoodie đen trùm kín đầu là kiểu người kiểu người mà ai nhìn qua cũng sẽ lặng lẽ tránh đường. Cả người anh toát ra vẻ lạnh lùng, bí ẩn, ánh mắt sắc lạnh như muốn đẩy cả thế giới ra xa. Trái ngược với vẻ ngoài bụi bặm bất cần ấy bước chân anh lại vô cùng vững vàng, có chất của người từng trải, sống đủ đầy nhưng không hề tự mãn.

Tôi không rõ anh là ai, chỉ biết rằng từ cách anh đứng, cách anh nhìn có một thứ gì đó vừa trầm ổn, vừa đau đớn. Đôi mắt ấy dường như không giống vẻ ngoài lạnh lẽo kia trong ánh nhìn sâu hun hút ấy là những lớp ký ức mờ nhòe, như nỗi buồn đã ngủ quên từ lâu, như một vết sẹo giấu kín trong lòng ngực – không ai chạm vào được, nhưng vẫn ở đó, vẫn đau âm ỉ. Mắt anh thật đẹp

Tôi không đáp, chỉ cúi đầu ôm gối.

"Đói không? Tao có cái bánh bao, ăn không?"

Tôi ngước lên, thấy anh chìa ra cái túi nilon trắng. Một cái bánh bao to, vẫn còn ấm.

"Tao không bắt nạt trẻ con đâu, đừng nhìn tao như kiểu tao sắp đánh mày thế." Anh cười nửa miệng, nhưng ánh mắt lại đầy dịu dàng.

Tôi không biết vì sao mình lại đưa tay nhận lấy cái bánh bao. Có lẽ vì từ rất lâu rồi, chưa ai chìa tay với tôi mà không kèm lời mắng chửi hay sai khiến.

"Nhóc tên gì?" – anh hỏi.

"...Vy." Tôi đáp khẽ, dù tên tôi là Minh Vy, nhưng hai chữ ấy chưa từng mang nghĩa "sáng rực rỡ" như ý nghĩa thật sự.

Anh gật đầu. "Tao tên là Hạ Vũ . Cứ gọi là anh Vũ  cũng được."

Hôm ấy, tôi đã ăn cái bánh bao đầu tiên trong suốt hai ngày nhịn đói. Và cũng là lần đầu tiên tôi được ai đó gọi bằng tên – nhẹ nhàng như thế.

Tôi đâu biết rằng, từ giây phút ấy cuộc đời tôi đã có sự thay đổi lớn, tôi không còn cô đơn một mình chìm đắm trong bóng tối nữa mà đã có một người sẵn sàng đứng chắn trước bóng tối kéo tôi về phía ánh sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro