Chương 17: Số Phận Định Đoạt
Edit: yaoyaohuongveban
"Có những cuộc rời đi không vì giận hờn, không vì oán trách... chỉ vì trái tim đã mỏi đến mức chẳng còn đủ sức ở lại."
[...]
Tạ Vãn Khê nộp đơn xin tham gia chương trình tình nguyện y tế tại Nam Phi trong một chiều mưa đầu hạ.
Ngoài trời lất phất những hạt mưa rơi nhè nhẹ trên ô cửa kính bệnh viện. Từng giọt rơi đều đều, lạnh lẽo như chính lòng cô lúc ấy. Cô ngồi ở bàn làm việc, tay đặt trên bàn phím, lưỡng lự rất lâu trước ô "Ngày khởi hành dự kiến".
Cô không điền.
Chưa biết khi nào mới được duyệt, cũng chưa rõ sẽ đi vào mùa nào, chỉ biết — bản thân phải đi. Như thể nơi đây không còn gì để cô níu lại.
Gửi đơn xong, cô ngồi thẫn thờ thật lâu — như thể vừa đánh rơi một điều gì đó không gọi được tên, nhưng biết chắc... mình sẽ không tìm lại được nữa.
Trái tim trong ngực không đập loạn, chỉ chùng xuống... như biển sau bão, lặng đến mức chẳng còn một con sóng nhỏ.
[còn tiếp...]
Đọc tiếp ở Wordpress: yaoyaohuongveban.wordpress.com/gio-se-nhe-nhang-voi-em
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro