Chương 18: Chúng Ta Không Nói Về Nỗi Đau
Edit: yaoyaohuongveban
Xe chạy qua vài con phố nhỏ, đèn đường lướt qua cửa kính như những vệt sáng cũ kỹ của một cuốn phim đời người, từng khung hình nhạt nhòa, lặng lẽ.
Tạ Vãn Khê ngồi im lìm ở hàng ghế sau, tựa đầu vào cửa sổ, tay vẫn giữ nguyên ở quai túi như sợ mình buông lơi một chút sẽ khiến bản thân rơi xuống.
Đêm hôm nay, cô không nói "chúc mừng". Cũng không hỏi tại sao.
Vì cô biết, không cần hỏi — đáp án năm đó đã lặp lại đủ rõ ràng.
"Vào nhà đi. Lời hôm nay anh xem như không có gì."
"Chưa từng."
Những lời đó, cô đã nghe rồi. Một lần là tàn nhẫn, hai lần là nỗi đau khắc cốt ghi tâm.
Mí mắt khẽ khép lại. Và rồi... trí nhớ lại không nể tình đưa cô quay về một buổi tối cũ, năm cô học lớp 12 — cũng là một đêm yên tĩnh, cũng là ánh đèn vàng như thế này hắt lên vạt tóc cô từ phía sau lưng.
Nhớ những lần anh đưa cô đi học về...
Chỉ cần cô nói "em không muốn đạp xe", là dù trời mưa hay nắng, anh cũng sẽ có mặt. Chiếc ô lớn che đủ hai người, nhưng khoảng cách giữa họ lại chưa từng gần hơn một bước.
Những buổi tối ôn thi ở phòng khách, anh mang ly sữa nóng đặt xuống bên tay cô, giọng dửng dưng:
— "Uống đi. Đừng thức khuya quá."
Cô cúi đầu, không dám nhìn lâu vào mắt anh, chỉ khẽ đáp:
— "Dạ."
Rồi là những lần...
[còn tiếp...]
Đọc tiếp ở Wordpress: yaoyaohuongveban.wordpress.com/gio-se-nhe-nhang-voi-em
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro