Chương 21: Khung Hình Tĩnh Lặng
Edit: yaoyaohuongveban
"Đôi khi, yên lặng không phải là kết thúc... mà là dấu hiệu cuối cùng của một cơn giông sắp tràn đến."
[...]
Cuối tháng Mười Hai, những ngày rét ngọt phủ đầy sắc xám dịu dàng đến từng góc ngõ.
Tạ Vãn Khê đã chuyển giao công việc cho đồng nghiệp, ở nhà thường xuyên hơn để cùng mẹ Tạ chuẩn bị cho lễ đính hôn.
Từ tiểu cảnh đến thực đơn, cô đều lặng lẽ làm theo lời dặn, mỉm cười dịu dàng, ngoan ngoãn như thuở nhỏ.
Nhưng không ai biết — trong đôi mắt ấy, ngọn lửa đã lụi tàn.
Nhà họ Tạ vẫn yên ấm như mọi năm. Cây đào được đặt trang trọng giữa phòng khách. Bếp tỏa ra mùi bánh cổ truyền.
Cô dọn dẹp lại phòng mình, chỉ giữ lại vài món đồ thân thuộc.
Và đợi,...
Đợi đêm Giao thừa như một cột mốc cuối cùng cần phải vượt qua.
Đêm giao thừa
Cơm tất niên kết thúc trong tiếng nói cười thân mật.
Khi kim đồng hồ điểm gần mười một giờ, ba mẹ Tạ lui về phòng. Căn nhà chìm vào yên tĩnh, chỉ còn ánh đèn mờ nhòe rọi qua hành lang tầng hai.
Tạ Vãn Khê đứng tựa lan can, khoác hờ áo len trắng sữa. Ly trà gừng trong tay còn nóng. Mắt cô dõi về phía xa — nơi đèn thành phố loang lổ như những vì sao rơi xuống đáy đêm đen.
Cô không nghĩ đến tương lai, cũng chẳng hoài niệm gì quá khứ. Chỉ là... trống rỗng.
Có lẽ vì ngày mai.
Có lẽ vì năm nay — cô vẫn chưa thể quên được một người.
[còn tiếp...]
Đọc tiếp ở Wordpress: yaoyaohuongveban.wordpress.com/gio-se-nhe-nhang-voi-em
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro