Chương 23: Lúc Hoa Nở Cũng Là Lúc Biệt Ly
Edit: yaoyaohuongveban
"Có những lời chia tay, không phải vì hết yêu, mà vì không còn cách nào để tiếp tục bên nhau.
Có những cuộc ra đi, không phải để tìm kiếm điều mới mẻ, mà là để giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của trái tim..."
[...]
Buổi sáng Mười ba tháng hai
Ánh nắng xuân nhàn nhạt rơi qua khung cửa, vắt lên hiên nhà Tạ gia một vệt sáng mềm mại.
Một không khí rộn ràng, đầy hỉ sự, tràn ngập sắc đỏ và hoa tươi. Người người tấp nập ra vào, xe hoa dừng đỗ trước sân, tiếng pháo giấy vang vọng như reo vui báo hiệu một khởi đầu mới.
Tạ Vãn Khê đứng lặng ở hành lang tầng hai, ánh nắng đầu xuân hắt lên gương mặt tái nhợt của cô một vệt sáng dịu nhẹ.
Trái tim cô không còn thấy đau nữa, chỉ còn sự bình thản đáng sợ – như thể mọi nỗi đau đã hóa thành sỏi đá, nằm im dưới đáy lòng.
Tiếng gọi dịu dàng của Mẹ Tạ từ dưới nhà vọng lên:
— "Bé Vãn, con còn đứng đó làm gì? Lên xe với mẹ đi, sắp trễ rồi."
Tạ Vãn Khê thoáng khựng lại, rồi từ từ bước xuống, mỉm cười nhìn người phụ nữ hiền hậu đã nuôi dưỡng cô suốt những năm tháng tuổi trẻ. Cô lắc đầu nhẹ nhàng.
— "Mẹ ơi, lát nữa Y Y sẽ qua đón con. Con đi sau, không sao đâu ạ."
Bà dừng chân, có chút ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên con bé từ chối bà.
[còn tiếp...]
Đọc tiếp ở Wordpress: yaoyaohuongveban.wordpress.com/gio-se-nhe-nhang-voi-em
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro