Chương 3: Ánh Sáng Nhỏ Xuyên Qua Lặng Im

Edit: yaoyaohuongveban

Mọi thứ dần thay đổi, khi cô lên sơ trung.

Tạ Vãn Khê bắt đầu học giỏi nổi bật – năm đầu đã nhanh chóng leo lên hạng 3 toàn khối.

Cô vẫn không thích nói nhiều, vẫn giữ nếp sống trầm lặng, nhưng ánh mắt đã cứng cáp hơn, bước đi cũng không còn cúi đầu, còng lưng như trước.

Ba mẹ nuôi cho cô theo học thêm kỹ năng: lớp múa vào cuối tuần, lớp piano hai buổi tối, lớp ngoại ngữ vào chiều thứ Tư.

Cô không từ chối gì cả.

Cô muốn học – học một cách thật chăm chỉ như thể... đó là lối duy nhất để chứng minh rằng mình xứng đáng được ở lại trong căn nhà ấy và xứng đáng với tấm lòng của ông bà Tạ.

Chính vì thành tích và ngoại hình lại vô tình đẩy cô ra xa bạn bè.

Mỗi ngày đến lớp, ánh mắt soi mói và những tiếng xì xào như dao cứa:

"Làm bộ học giỏi hiền lành, nhìn giả tạo chết được."

"Nghe nói là con nuôi nhà giàu đó, chắc muốn leo lên thôi."

"Thích đóng vai ngoan hiền để được chú ý hả? Cũng đâu phải máu mủ gì..."

Lời bàn tán xung quanh Tạ Vãn Khê vẫn chưa từng dừng lại. Sự im lặng của cô, vẻ ngoài hiền lành, thành tích học tập nổi bật – tất cả dường như càng khiến cô trở nên lạc lõng giữa một tập thể ồn ào.

[...]

Một tối cuối tuần, nhà họ Tạ có một bữa cơm đơn giản, không bạn bè, không khách khứa. Chỉ có ông Tạ, bà Tạ, Tạ Trầm Dạ và Tạ Vãn Khê ngồi quanh bàn.

Bà Tạ nấu món sườn nướng mà con trai thích, ông Tạ rót thêm chút rượu vang, khẽ cười, không khí ấm cúng nhưng không quá rộn ràng. Cả nhà ai cũng hiểu hôm nay là ngày đặc biệt – ngày Tạ Trầm Dạ nhận được thông báo đỗ Thủ khoa toàn tỉnh khối A. Tuyển thẳng vào đại học thành phố Nam Thành.

Tạ Vãn Khê ngồi yên, chỉ gắp vài miếng rau, chẳng dám nói gì. Suốt bữa ăn, cô lặng lẽ như thường lệ, ánh mắt thỉnh thoảng lướt về phía người anh trai nuôi vừa trở thành niềm tự hào của cả gia đình.

Sau bữa ăn, Tạ Trầm Dạ đứng dậy, cầm ly nước định quay về phòng.

Ngay khi anh đi ngang qua chỗ cô ngồi, cô khẽ ngẩng đầu, giọng nhỏ đến mức gần như chỉ mình anh nghe thấy:

"Chúc mừng anh".

Tạ Trầm Dạ khựng bước một thoáng.

Anh nghiêng đầu nhìn cô – ánh mắt trong veo ấy lần đầu tiên dám nhìn thẳng vào anh. Có gì đó chân thật và rất nhỏ bé trong câu nói ấy, khiến anh hơi bất ngờ.

Nhưng cũng chỉ im lặng – gật đầu một cái. Không mỉm cười, không đáp lại – như cách anh vẫn luôn như thế.

Rồi anh quay đi, để lại cô ngồi đó, vẫn lặng lẽ. Nhưng trong lòng, một tia ấm nhỏ như ánh đèn mờ vừa mới được thắp lên.

Đó là lần đầu tiên anh nhìn cô mà không lạnh.

Dòng đời cứ chảy, mang theo những nỗi niềm thầm lặng mà chỉ có trái tim mới thấu hiểu.

Đôi lời của editor:

Ý là cũng để ý người ta rồi á hen nam 9 ơi =))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro