Chương 4: Dự án mới
Sau giờ ra chơi, không khí trong lớp vẫn chưa hết náo nhiệt. Lớp trưởng đứng cạnh bàn giáo viên, hào hứng trò chuyện.
"Hôm nay thầy thấy lớp mình đá giỏi không?"
"Lúc nào chẳng thế. Nhưng mà mấy đứa có nhiều pha ẩu quá. Cứ bỏ khung thành trống mà chạy hết lên trên thôi. Cũng may lớp bên kia toàn đá ra ngoài không đó."
Nghe thầy trêu, cả lớp liền cười ồ lên. Vài bạn liền thanh minh.
"Tại bên kia đá chán quá thôi thầy."
"Đúng đó thầy. Tụi còn biết bên kia cũng chẳng sút vào nổi nên để lưới trống cho kịch tính thôi."
Nghe đám con trai tìm cớ bao biện, thầy chỉ cười trừ chứ chẳng thèm đôi co. Rồi trong lúc mọi người mất cảnh giác, thầy từ tốn rút trong cặp ra một tập giấy quen quen...
"À, lớp trưởng nhập điểm bài kiểm tra giúp thầy đi. Thầy chấm rồi nhưng chưa kịp ghi vào sổ."
Từ khoảnh khắc thầy nhắc đến "bài kiểm tra", những tiếng kêu than vãn đồng loạt vang lên. Mọi người tản dần ra. Ai tâm lí vững thì xúm lại bàn lớp trưởng hóng hớt. Số còn lại chia thành những tụ nhỏ tám chuyện trước khi hỏng tâm trạng vì con điểm.
Còn lại một mình, tôi lặng lẽ ngồi lướt điện thoại, thu mình vào thế giới riêng. Dù có cố đến mấy, tôi vẫn không xua được cảm giác bồn chồn khi nghĩ đến kết quả bài kiểm tra. Cho đến khi nghe thấy tiếng gọi tên mình ấm áp vang lên, tôi mới quay về với thực tại.
"Vân."
Tôi ngước nhìn sang. Phong đặt úp tờ bài kiểm tra xuống bàn tôi. Trước khi tôi kịp giật thót vì lo lắng, cậu khẽ mỉm cười nhìn tôi, nhẹ giọng bảo.
"Chúc mừng nha!"
Tôi khẽ cảm ơn trước khi Phong rời đi. Nửa tin nửa ngờ, tôi lật mép giấy lên. Số điểm dần rõ ràng hiện ra.
Mười điểm!
Tôi mở to mắt ngạc nhiên, rồi nhanh chóng giấu đi bài kiểm tra vào trong ngăn bàn theo bản năng. Bề ngoài tôi vẫn bình tĩnh, nhưng nội tâm đã bay lên tận trời vì vui vẻ.
Nguyên về chỗ sau một hồi đi "hóng biến". Nhỏ gần như reo lên với tôi, tay phe phẩy tờ bài kiểm tra mới phát, tâm trạng khá tốt.
"8,5 làm tròn lên 9. Phần viết lại câu đề thầy gài mày chỉ tao đúng rồi á Vân."
"Vậy thì tốt quá."
Nhỏ vui vẻ gật đầu rồi nhìn quanh bàn. Nhận thấy tôi không giữ bài kiểm tra, cô bạn liền hỏi han.
"Mày chưa có bài hả Vân? Nãy tao sang chỗ lớp trưởng xem mà không thấy."
"Tao có bài rồi á."
Tôi khẽ chừa ra một góc giấy có ghi điểm số cho Thảo Nguyên xem. Nhỏ liền rít lên một tiếng reo mừng, rồi đánh tôi một cái thật kêu.
"Ngon!"
"Á, đau."
"Xin lỗi hì hì."
Vừa lúc đó, thầy cũng đi ra giữa bục giảng, tằng hắng ra hiệu.
"Rồi, về chỗ hết đi. Nghe thầy dặn một chút nè."
Đám đông đang xôn xao nghe vậy cũng lần lượt giải tán. Thầy nhìn bảng điểm trên tay rồi đánh giá.
"Bài lần này lớp làm khá tốt, không ai dưới trung bình. Chỉ sai linh tinh thôi, nên ngoài Vân thì chưa được điểm tuyệt đối. Như Khang này, sai mất hai câu tào lao. Chín điểm."
Ở gần cuối lớp, Khang rúc vào vòng tay anh em trong nhóm, vờ như đang khóc vì oan uổng. Mấy chị em xung quanh cũng góp lời trêu.
"Mày diễn lố quá Khang ơi."
"Nói coi, Bảo với Phong chỉ mày được nhiêu câu?"
"Bậy, tao tự làm nha mày. Anh đây liêm khiết."
Thầy nhìn đám loi choi chúng tôi lí sự cũng không nhịn được cười. Nhưng tiết học vẫn phải tiếp tục. Nói rồi, thầy lại tiếp tục nhìn vào danh sách.
"Ngoài ra thì lớp cũng có mấy bạn làm bài ổn, đáng tuyên dương. Yến Nhi, Giang Thanh 9,5 làm tròn lên mười. Vân mười điểm tròn."
Lần này tới lượt cả lớp quay sang nhìn tôi trầm trồ. Thảo Nguyên quay xuống khoe tôi như mẹ khoe đứa con cưng. Tôi cười ngượng, cúi đầu bối rối.
Trên bục giảng, thầy chia sẻ màn hình trình chiếu rồi tằng hắng.
"Bây dẹp chuyện điểm số qua một bên đi, lát ra chơi bàn. Cho thầy phổ biến cái này nữa rồi mình nghỉ nè."
Cả lớp nghe tới đây mới yên ổn trở lại. Thầy nhìn xuống chúng tôi, bắt đầu nói.
"Sắp tới câu lạc bộ tiếng anh trường mình có hoạt động phỏng vấn du khách nước ngoài. Như thường niên, bài này lấy điểm hệ số một."
Tiếng xôn xao từ dư luận một lần nữa lại nổi lên. Thầy lại phải nâng giọng để ổn định lớp.
"Thôi nào mấy đứa! Thầy biết mấy đứa mệt mỏi, nên thầy sẽ chấm dễ. Thấp nhất là 7 điểm, còn có giải thì 10 điểm hiển nhiên. Mấy đứa đồng ý không?"
Lần này, cả lớp không hẹn mà đều đồng thanh "Dạ" vang. Thầy hài lòng nói.
"Hôm nay chỉ có nhiêu đây thôi. Lớp tự thống nhất chia nhóm nha."
Mọi người nhanh chóng rời khỏi chỗ để tìm đồng đội cho mình. Thú thật, tôi cũng chẳng biết giờ mình sẽ đi đâu về đâu.
Bỗng nhiên Thảo Nguyên đứng dậy, kéo nhẹ tay tôi. Nhỏ nhìn sang tôi, dáng vẻ chững chạc.
"Ngồi chờ gì nữa. Để tao kiếm nhóm cho mày."
Tôi lơ ngơ cùng Nguyên xuống bàn tổ trưởng. Từ khi tôi chuyển đến, lần nào Thảo Nguyên cũng là người đứng ra giúp tôi kết nối với mọi người xung quanh. Từ tận đáy lòng tôi dâng lên cảm giác biết ơn.
Lúc tôi theo Thảo Nguyên xuống dãy cuối, ở đó đã có sẵn một cụm gần mười thành viên. Hình như là nhóm mọi người đã lập từ năm ngoái.
Tổ trưởng nhìn quanh.
"Vẫn như cũ hả?"
"Ừ, nhưng mà thêm Vân được không?"
Thảo Nguyên khéo léo gửi gắm. Tổ trưởng hơi ngập ngừng, thoáng đăm chiêu.
"Nãy tao thấy thông báo ghi tối đa 8 người. Nếu vậy mình bị dư 1 á."
"Hay hỏi thầy thử xem. Biết đâu có nhóm thiếu người mà không muốn bù."
Phong nghe vậy thì nhanh chóng đi lên bàn giáo viên. Sau khi hỏi ý, chúng tôi nhận được dấu ok của Phong cùng cái gật đầu của thầy.
Đợi Phong đi về chỗ, tổ trưởng nói.
"Thế chốt đội hình nha cả nhà?"
"Oke."
Bàn xong việc, tôi định về chỗ của mình. Tình cờ lúc quay sang, ánh mắt tôi vô tình chạm phải Phong. Cậu nở nụ cười tươi tự nhiên.
"Hợp tác vui vẻ nha."
Tôi hơi ngẩng người, rồi vội bắt lấy bàn tay cậu đang chìa ra. Tôi biết hành động này không phải cho có lệ, bởi tôi cảm nhận bàn tay ấm áp của Phong khẽ siết lại một cách chân thành.
Tôi ngước nhìn lên, khẽ mỉm cười đáp lại.
"Hợp tác vui vẻ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro