Chương 4: Cuộc Săn Đuổi Trong Mê Cung Ký Ức
Tiếng chuông gió bằng xương trên lầu réo lên điên loạn, chói tai như tiếng thét của một linh hồn bị hành hạ. Mùi lưu huỳnh và máu tươi từ trên đổ ập xuống tầng hầm, đặc quánh đến mức tôi có thể nếm được vị kim loại tanh tưởi trên đầu lưỡi. Bartholomew rít lên một tiếng, lão ta nhanh chóng khép lại cánh cửa tủ sắt chứa cuốn "Sổ Tay Của Kẻ Triệu Hồi", rồi quay phắt lại, đôi mắt lờ đờ của lão giờ đây ánh lên sự cảnh giác cao độ.
"Hai kẻ. Một Người Giữ Lời Thề, và một Kẻ Xâm Nhập," giọng lão ta khàn đặc, vang vọng trong không gian ẩm thấp. "Chúng mạnh hơn những gì ta nghĩ. Chúng đã tìm thấy ngươi, Elias."
Tôi không trả lời. Khẩu súng lục cũ kỹ trong tay tôi nặng trịch, nhưng nó là thứ duy nhất mang lại cảm giác an toàn mong manh trong cái thế giới mà quy luật vật lý dường như chỉ là một trò đùa tàn nhẫn. Những viên đạn bạc được khắc ký hiệu cổ xưa lấp lánh dưới ánh đèn lồng mờ ảo. Chúng sẽ không giết chết những kẻ này, nhưng sẽ làm chúng đau đớn, làm chúng chậm lại, đủ để tôi có thời gian suy nghĩ – hoặc chạy trốn.
Hai cái bóng đen đặc từ từ hiện ra ở cuối cầu thang, nơi ánh sáng yếu ớt từ trên hắt xuống. Kẻ đi đầu cao lớn, vạm vỡ, mặc một chiếc áo khoác da dài, khuôn mặt bị che khuất bởi vành mũ rộng. Hắn ta tỏa ra một thứ mùi của sự mục nát và thối rữa, một Ký Ức của cái chết đã ám vào hắn. Mỗi bước chân của hắn đều để lại một vệt bùn đen trên nền đá, như thể hắn vừa lôi mình ra từ một nấm mồ. Kẻ còn lại nhỏ con hơn, lẩn khuất trong bóng tối, di chuyển không tiếng động, như một cái bóng mờ nhạt. Hắn ta mang theo mùi của sự sợ hãi, một Ký Ức của nỗi kinh hoàng và sự hoảng loạn. Đôi mắt hắn ta, dù ẩn trong bóng tối, tôi vẫn cảm nhận được sự trống rỗng và điên dại.
"Thám tử Thorne," giọng nói khàn đặc của kẻ cao lớn vang lên, không phải từ miệng hắn, mà từ chính không khí xung quanh, như thể những phân tử bụi và hơi ẩm đang thì thầm. "Ngươi đã can thiệp vào công việc của chúng ta. Ngươi đã chạm vào những điều không nên chạm. Ngươi sẽ phải trả giá bằng máu và linh hồn của ngươi."
Tôi không đợi hắn nói hết. Tôi giơ súng, bóp cò. Viên đạn bạc xé gió, găm thẳng vào ngực kẻ cao lớn. Một tiếng rít đau đớn vang lên, không phải của con người, mà như tiếng kim loại bị cào xé. Hắn ta lùi lại một bước, một làn khói đen bốc lên từ vết thương, không có máu, chỉ có những mảnh vụn của Ký Ức bị xé toạc. Năng lực của hắn đang cố gắng tự chữa lành, nhưng những ký hiệu trên viên đạn đang làm chậm quá trình đó, khiến hắn ta phải chịu đựng sự đau đớn của việc bị Ký Ức của chính mình phản bội.
"Ngươi nghĩ những thứ đồ chơi đó có thể làm gì được ta sao, kẻ phàm tục?" Hắn ta cười khẩy, một nụ cười không có chút vui vẻ nào, chỉ có sự khinh miệt và điên dại.
"Đủ để làm ngươi phân tâm," tôi đáp, và ngay lập tức, tôi tập trung tâm trí vào kẻ nhỏ con hơn. Tôi cảm nhận Ký Ức của sự sợ hãi mà hắn mang theo, một nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào linh hồn hắn, và tôi dùng chính Ký Ức đó để tạo ra một ảo ảnh trong tâm trí hắn.
Một hình ảnh chớp nhoáng: một con hẻm tối tăm, tường gạch rêu phong, nơi ánh đèn đường nhấp nháy như một con mắt sắp tắt. Tiếng bước chân dồn dập, tiếng thở hổn hển. Và rồi, một cái bóng khổng lồ, vô định hình, với những chi vặn vẹo đang vươn tới, nuốt chửng ánh sáng. Nỗi sợ hãi nguyên thủy, nỗi sợ hãi của cái chết và sự xóa sổ, nỗi sợ hãi của việc bị lãng quên mãi mãi.
Kẻ nhỏ con rít lên một tiếng, ôm đầu, lùi lại. Hắn ta lảo đảo, như thể vừa bị một cú đấm vô hình vào tâm trí. Hắn ta cố gắng chống cự, nhưng Ký Ức của nỗi sợ hãi mà tôi vừa truyền vào quá mạnh mẽ, quá chân thực. Đó là một Người Giữ Lời Thề cấp 2, có khả năng thao túng cảm xúc, nhưng tôi đã dùng chính vũ khí của hắn để phản đòn.
"Tấn công!" Kẻ cao lớn gầm lên, và một luồng năng lượng đen đặc, mang theo mùi mục nát và sự tuyệt vọng, lao thẳng vào tôi. Tôi né sang một bên, luồng năng lượng va vào kệ sách phía sau, khiến những cuốn sách cổ rơi lả tả, bìa da nứt toác, bụi bay mù mịt như tro tàn. Một cuốn sách bìa da cũ kỹ, khi rơi xuống, bỗng bật mở, để lộ một trang giấy ố vàng với hình vẽ một con mắt không đồng tử.
Bartholomew không đứng yên. Lão ta rít lên một câu thần chú cổ xưa, những ngón tay dài ngoằng, cong queo như cành cây khô, vẽ trong không khí một biểu tượng phức tạp. Ngay lập tức, những cuốn sách trên kệ bắt đầu rung chuyển, và những sợi Ký Ức từ chúng bắt đầu bện vào nhau, tạo thành những sợi dây xích vô hình, phát sáng mờ ảo trong bóng tối.
"Kẻ Xâm Nhập," tôi thì thầm, hiểu ra năng lực của Bartholomew. Lão ta đang dùng Ký Ức của những cuốn sách – những câu chuyện, những tri thức, những nỗi đau được ghi lại – để trói buộc kẻ địch. Mỗi sợi xích là một mảnh Ký Ức, một gánh nặng của quá khứ.
Những sợi dây xích Ký Ức lao tới, quấn chặt lấy kẻ cao lớn, khiến hắn ta không thể di chuyển. Hắn ta gầm lên giận dữ, cố gắng giằng xé những sợi xích vô hình, nhưng chúng dai dẳng đến kinh ngạc, càng giằng xé, chúng càng siết chặt hơn, như thể chính Ký Ức đang phản kháng.
"Ngươi nghĩ ngươi có thể trói buộc ta sao, lão già?" Kẻ cao lớn gầm gừ, khuôn mặt hắn ta vặn vẹo trong cơn giận dữ. "Ta là hiện thân của sự mục nát! Ta là sự kết thúc của mọi Ký Ức!"
"Ngươi là một thằng ngốc, kẻ bị thần linh tha hóa!" Bartholomew đáp, giọng khàn đặc nhưng đầy kiên quyết. "Ngươi không hiểu, mỗi Ký Ức đều có sức mạnh của riêng nó! Và Giới Hạn của Thần Linh, không phải là một bức tường, mà là một sự cân bằng mong manh! Các ngươi đang phá vỡ nó!"
Trong khi đó, kẻ nhỏ con hơn đã lấy lại bình tĩnh một cách đáng sợ. Hắn ta lao về phía tôi, không phải bằng sức mạnh vật lý, mà bằng một đòn tấn công tinh thần trực diện. Tôi cảm thấy một luồng lạnh lẽo, nhầy nhụa xâm nhập vào tâm trí, cố gắng bóp méo suy nghĩ của tôi, cố gắng gieo rắc sự nghi ngờ và tuyệt vọng sâu sắc nhất.
Hình ảnh chớp nhoáng: cha tôi, trong cơn điên loạn, đôi mắt trống rỗng nhìn tôi, miệng lẩm bẩm những lời vô nghĩa. Tiếng cười nhạo báng của những kẻ đã từng coi thường tôi, những người đã gọi tôi là "gã Thorne lập dị". Cảm giác cô độc, lạc lõng trong thế giới này, gánh nặng của một di sản mà tôi không muốn. Và rồi, hình ảnh của chính tôi, nằm co ro trong một góc tối, bị nuốt chửng bởi một cái bóng đen.
Tôi nghiến răng, máu trào ra từ khóe môi. "Không!" Tôi hét lên trong tâm trí, giọng tôi vang vọng như tiếng chuông vỡ. "Ngươi không thể bóp méo Ký Ức của ta! Ta là Elias Thorne! Ta là Người Giữ Lời Thề!"
Tôi tập trung vào chiếc khuy áo ngà voi trong túi, cảm nhận Ký Ức của sự Trống Rỗng Tuyệt Đối mà nó mang theo. Tôi không chống lại đòn tấn công tinh thần của hắn, mà tôi hấp thụ nó, biến nó thành một phần của mình, rồi dùng chính nó để tạo ra một Ký Ức phản đòn – một Ký Ức về sự trống rỗng đến tận cùng, về sự lãng quên không thể cứu vãn.
Một hình ảnh: một vực thẳm đen kịt, không có đáy, không có ánh sáng, nơi mọi âm thanh, mọi Ký Ức đều bị nuốt chửng. Một cảm giác bị lãng quên, bị xóa sổ, bị biến thành hư vô, không còn một dấu vết nào của sự tồn tại. Nỗi kinh hoàng của việc không bao giờ được nhớ đến.
Kẻ nhỏ con hét lên một tiếng kinh hoàng, không phải tiếng thét của sự đau đớn thể xác, mà là tiếng thét của một tâm trí bị nghiền nát, bị xé toạc bởi chính thứ mà hắn ta đã cố gắng gieo rắc. Hắn ta ngã vật xuống sàn, co giật, đôi mắt trợn ngược, sùi bọt mép, máu tươi trào ra từ mũi và tai. Hắn đã bị Ký Ức của sự Trống Rỗng Tuyệt Đối ám ảnh, một Ký Ức mà tâm trí hắn không thể chịu đựng nổi. Hắn sẽ sống trong nỗi kinh hoàng đó, một cái xác sống bị hủy hoại từ bên trong, cho đến hết đời. Đó là cái giá của việc vượt qua Giới Hạn.
Kẻ cao lớn chứng kiến cảnh đó, đôi mắt hắn ta ánh lên sự sợ hãi và giận dữ tột độ. Hắn ta gầm lên một tiếng, dứt mạnh những sợi xích Ký Ức của Bartholomew, khiến lão ta lảo đảo. Hắn biết, nếu tiếp tục ở đây, hắn cũng sẽ phải đối mặt với nỗi kinh hoàng mà tôi vừa giáng xuống kẻ đồng hành của hắn.
"Ngươi sẽ phải trả giá, Elias Thorne!" Hắn ta gầm lên, giọng nói đầy hận thù và lời nguyền rủa. "Ngươi đã phá vỡ quy tắc! Ngươi sẽ bị xóa sổ!" Hắn ta lao thẳng lên cầu thang, biến mất vào màn đêm mưa gió.
Tôi đứng đó, thở dốc, mồ hôi lạnh vẫn túa ra trên trán. Cuốn "Sổ Tay Của Kẻ Triệu Hồi" vẫn nằm trên bàn, tỏa ra một thứ năng lượng khó chịu. Bartholomew lảo đảo đứng dậy, nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, vừa kinh ngạc, vừa lo lắng, vừa có chút sợ hãi.
"Ngươi... ngươi đã dùng Ký Ức của sự Trống Rỗng để phản đòn?" Lão ta thì thầm, giọng khàn đặc. "Ngươi đang đi trên một con đường nguy hiểm, Elias. Rất nguy hiểm. Đó là thứ mà ngay cả những Kẻ Phá Vỡ Giới Hạn cũng phải dè chừng."
Tôi không trả lời. Tôi nhìn xuống kẻ nhỏ con đang co giật trên sàn nhà, máu tươi vẫn chảy ra từ các hốc trên đầu hắn. Hắn ta không chết, nhưng tâm trí hắn đã bị phá hủy hoàn toàn. Hắn sẽ sống trong nỗi kinh hoàng của sự Trống Rỗng Tuyệt Đối cho đến hết đời. Đó là cái giá của việc chạm vào những điều cấm kỵ, của việc vượt quá Giới Hạn Của Thần Linh.
"Chúng ta cần phải tìm ra nơi chúng đang thực hiện nghi lễ chính," tôi nói, giọng khàn đặc, ánh mắt kiên quyết. "Chúng không chỉ muốn triệu hồi một phần của sự Trống Rỗng. Chúng muốn kéo nó hoàn toàn vào thế giới này. Chúng đang cố gắng xé toạc bức màn Giới Hạn."
Bartholomew gật đầu, ánh mắt lão ta nhìn tôi đầy vẻ lo lắng. "Ta biết một nơi. Một nhà thờ cổ bị bỏ hoang ở ngoại ô. Nơi đó từng là điểm tập trung của những kẻ thờ phụng cổ xưa. Có lẽ, đó là nơi chúng đang ẩn náu. Nhưng hãy cẩn thận, Elias. Nơi đó là một vết thương hở của thực tại."
Tôi gật đầu. Mùi máu và mưa vẫn vương vấn trong không khí, hòa quyện với mùi mục nát và sự điên loạn. Cuộc săn đuổi vừa mới bắt đầu. Và tôi biết, để ngăn chặn Hội Kín Giám Mục Đen, tôi sẽ phải bước sâu hơn vào cái thế giới mà tôi đã cố gắng chạy trốn cả đời, đối mặt với những Giới Hạn của Thần Linh mà không ai dám vượt qua, và có thể, phải trả một cái giá còn kinh hoàng hơn cả cái chết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro