3. Định lý I'Hospital
"Được rồi, thầy cảm ơn Gyumin vì đã sẵn lòng đảm nhận trọng trách này. Thầy rất vui và tự hào khi có một người xuất sắc như em đồng hành. Hãy tận tâm hỗ trợ các bạn trong khả năng của mình, nhé." Thầy Im Siwan cất giọng chậm rãi, ánh mắt tràn đầy niềm tin.
Cái danh "Đại đế Gyumin" không phải tự nhiên mà có - nếu kể về sự xuất chúng của cậu, e rằng viết thành cả cuộn sớ cũng chẳng đủ. Cụ thể thì:
Lớp 8, được tuyển thẳng vào Trường Trung học Khoa học Tự nhiên Seoul - cái nôi của đội tuyển quốc gia.
Huy chương vàng Olympiad Toán học quốc gia Hàn Quốc.
Ứng cử viên sáng giá cho đội tuyển quốc gia tham dự Olympic Toán quốc tế (IMO).
Góp mặt trong hội đồng thẩm định sách luyện thi đại học năm 2025 khi mới vừa tròn 19 tuổi.
...
"Nếu một ngày tương lai đất nước này bị chôn vùi, hãy ngẩng đầu nhìn về phía Kim Gyumin."
Eunseo khẽ tắt màn hình điện thoại. Cô ngồi lặng đi, đầu óc quay cuồng trước những dòng thông tin nóng hổi trên diễn đàn trường.
Cô biết Gyumin giỏi - giỏi đến mức nào thì hôm nay mới thực sự cảm nhận rõ. Nhưng... chẳng phải thế này là hơi quá đáng rồi sao?
"Gyumin, em có thể ngồi ở bàn trống phía sau để tiện quan sát thầy giảng." Thầy Siwan mỉm cười, tay khẽ chỉ về phía chỗ ngồi cạnh Eunseo.
Đầu Eunseo như muốn nổ tung sau câu nói ấy. Hồn chưa kịp về thì đã thấy Gyumin lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống cạnh mình. Eunseo quay sang nhìn cậu, hôm nay Gyumin có chút gì đó khác lạ: Đồng phục chỉnh tề, thắt cà vạt gọn gàng, ánh nắng nhẹ nhàng từ cửa sổ hắt lên khuôn mặt cậu khiến nó trở nên rạng rỡ hơn thường lệ. Từ bao giờ cô bắt đầu chú ý đến những tiểu tiết đó ở Gyumin? Chính cô cũng không rõ nữa.
"Cậu đang cầm ngược sách đấy." Gyumin khẽ nói, ánh mắt lấp lánh ý cười.
Eunseo thẹn đến nỗi không nói nên lời, chỉ biết gật gù như cái máy thay cho lời cảm ơn. Thật sự chỉ muốn độn thổ mà trốn đi cho rồi!
Lần đầu gặp, bắt người ta dắt đến tận lớp vì mù đường.
Lần hai, kéo người ta quay lại trường giữa đêm chỉ để... làm dự án.
Lần ba, phát hiện ra người ta là trợ lý lớp Giải tích, mải nhìn người ta đến mức cầm ngược cả sách.
Eunseo gục mặt xuống bàn trong tuyệt vọng. Bao công sức xây dựng hình tượng "nàng thơ ngọt ngào" giờ đây đã tan tành như bong bóng xà phòng. Cô thở dài đầy bất lực, đành mở sách ra ghi chép như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Không khí trở lại yên tĩnh. Cả hai chìm vào sự im lặng suốt nửa giờ, khi mà bảng đen mỗi lúc một dày đặc những công thức và định lý.
Eunseo chăm chú dò tài liệu và nhanh tay ghi chép, tuyệt nhiên không thèm để ý đến người bên cạnh - Dean's List vẫn là ưu tiên số một. Cảm xúc tạm thời nhường chỗ cho thành tích.
Không may, ở trước mặt cô là một cậu sinh viên cao nhất nhì lớp, đầu cậu ta chắn phân nửa góc bảng, dù nghiêng ngả tứ phía nhưng Eunseo vẫn không thể nhìn rõ phần bài giảng ở phía dưới.
Gyumin ngồi bên cạnh không nói gì, nhưng đã âm thầm quan sát hết toàn bộ tình huống. Cậu nhẹ nhàng kéo nhẹ tay áo Eunseo, nói khẽ:
"Đổi chỗ đi."
"Hả?" Eunseo quay sang, ngơ ngác trước yêu cầu đột ngột của Gyumin.
"Cậu không nhìn thấy bảng dưới. Mình thấy cậu nghiêng đầu suốt." Giọng Gyumin đều đều, không để lộ sự quan tâm quá mức.
"Mình ổn mà." Eunseo chột dạ, phản ứng cũng trở nên chậm chạp và lúng túng.
"Thầy đang giảng đến định lý I'Hospital. Nếu không nhìn được phần dưới, cậu sẽ ghi thiếu bước."
Gyumin trở nên bình thản, lý lẽ của cậu hoàn toàn hợp lý. Mẩu kiến thức trong vở của Eunseo được ghi chép rời rạc, việc ôn tập sẽ trở nên khó khăn với cô nếu không ghi đầy đủ bài giảng.
Eunseo cảm thấy mình không thể chống chế, khẽ buông một câu cảm ơn, rồi lặng lẽ đổi chỗ cho Gyumin.
Ngồi ở vị trí mới, toàn bộ kiến thức trên bảng đen đều hiện lên một cách rõ ràng. Nhưng Eunseo lại rơi vào trạng thái suy nghĩ.
Tốt với mình như này, liệu có ổn không?
"Góc này tốt hơn, đúng không?" Sau khi đợi thầy giảng hết phần ví dụ, Gyumin mới lên tiếng, nét mặt không thay đổi.
"Ừm. Nhờ cậu tốt bụng nhường chỗ." Eunseo chỉ lí nhí đáp.
"Chiều nay có tiết phụ đạo Giải tích, nếu không hiểu bài thì không trả lời được câu hỏi của mình đâu." Gyumin mỉm cười, tông giọng cũng trở nên ấm áp lạ thường.
Buổi sáng hôm ấy, má Eunseo nóng ran chỉ vì một câu nói nhẹ như gió.
- - -
Buổi chiều - tại phòng học của Khoa Thiên văn học.
Eunseo đến lớp sớm hơn thường lệ, nhưng Gyumin đã có mặt từ trước. Cậu đang chăm chú sắp xếp tài liệu, chuẩn bị kỹ lưỡng cho buổi tự học đầu tiên của lớp Giải tích.
Chăm chút thật đấy. Eunseo thầm nghĩ, ánh mắt khẽ lướt qua dáng ngồi nghiêm túc của cậu bạn.
Dần dần, căn phòng được lấp đầy bởi sinh viên. Không khí rộn ràng lan tỏa, ai nấy đều háo hức cho buổi học đầu tiên này. Lần đầu tiên, họ được tự do trao đổi ý kiến mà không bị ràng buộc bởi cái nhìn phán xét của giảng viên.
Một lát sau, Gyumin từ từ bước xuống khỏi bục giảng. Cậu đứng thẳng người, hít một hơi thật sâu rồi cất giọng, tuy nhẹ nhưng câu chữ đều rõ ràng:
"Cảm ơn mọi người đã đến đông đủ trong buổi tự học hôm nay. Thú thật, khi được giao trọng trách này, mình rất lo lắng vì không mấy tự tin vào khả năng của bản thân. Nhưng chính sự nhiệt tình và ủng hộ của các cậu đã giúp mình vững tin hơn rất nhiều. Mong rằng chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau thật lâu. Mình xin hết ạ."
Cả lớp vốn đang im ắng bỗng bùng nổ trong tràng vỗ tay vang dội. Tiếng reo hò vang lên khắp phòng, vài người không kiềm được cảm xúc mà hét lớn:
"WOW, TRỢ LÝ NHÀ TA DỄ THƯƠNG QUÁ!"
"Đại đế Gyumin, mình nhất định sẽ đặt tên con theo tên cậu!"
Không khí lúc ấy như vỡ òa: ấm áp, hân hoan và đầy năng lượng. Trong giây phút ấy, buổi tự học không còn đơn thuần là học, mà là một bước khởi đầu tươi đẹp cho kì học mới.
Gyumin nhẹ nhàng trở về chỗ ngồi, đôi tai đã đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng khoé môi không giấu giếm được nụ cười. Eunseo nhìn cậu, nhịp tim cũng khẽ rung nhẹ, không ngờ một người ít nói khép kín như Gyumin lại có thể toả sáng rực rỡ đến mức nao lòng.
Tiết học bắt đầu.
Phòng học được bao trùm bởi tiếng giấy sột soạt, tiếng bấm bút lách cách xen lẫn tiếng thảo luận đầy sôi nổi. Lúc này, Gyumin cúi đầu chăm chú soạn sẵn tài liệu buổi tiếp theo, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu giải thích thắc mắc của người hỏi. Giọng nói đều đều, nhưng rất mạch lạc và logic, khiến người nghe ai cũng phải ồ lên vì nể phục.
"Hôm nay thầy Siwan đã hướng dẫn chúng ta vài dạng toán cơ bản. Bây giờ, mình sẽ mời một bạn lên bảng làm mẫu, từ đó rút ra những lỗi thường gặp nhé." Gyumin cất tiếng, giọng rõ ràng và trầm ổn.
Cậu đưa mắt lướt nhẹ qua bảng tên trước mặt, rồi nghiêng đầu nhìn quanh khắp phòng học. Ánh mắt ấy dừng lại ở nơi cửa sổ - một cô gái đang cầm sách, ánh mắt lơ đãng còn đang ngái ngủ. Mái tóc cô khẽ rũ xuống trước trán, mờ ảo dưới ánh nắng cam của buổi chiều tà.
Và trong giây phút ấy, Gyumin bỗng ngừng lại một nhịp. Không ai nhận ra. Chỉ có cậu và ánh nhìn vừa chạm đến một điều gì đó mềm mại hơn cả bài toán.
"Eunseo."
Eunseo khẽ giật mình, cả căn phòng đã đổ dồn ánh mắt và phía cô. Cô chớp nhẹ mi mắt, lẳng lặng đứng dậy mặc dù chưa hoàn toàn tỉnh táo hẳn. Mỗi bước chân gần đến bục giảng là nhịp tim lại đập nhanh hơn một chút.
Đây không phải là lời gọi một cách ngẫu nhiên.
Trong phút chốc, Eunseo đã đứng ở trên bục giảng, tay nhận lấy tờ đề từ phía Gyumin.
Đôi mắt đã chạm nhau. Bàn tay hai người ngừng lại ở mép tờ đề một chút.
Eunseo mím môi, xoay người về phía bảng, bắt đầu đặt phấn viết những dòng đầu tiên. Đề bài không hóc búa, nhưng sự lúng túng đến từ ánh mắt đang dõi theo mình ở phía sau. Mắt cô dán chặt vào từng công thức được viết ra một cách cẩn trọng và chậm rãi. Ngón tay dừng lại ở đôi chỗ vì do dự, nhưng cũng không cần nhờ đến sự giúp đỡ từ phía dưới.
Bài toán đã được giải, nhưng trái tim thì đã vô tình lệch biến số.
Eunseo khẽ thở ra một hơi nhẹ, lùi lại vài bước, cúi đầu như thể mong chờ một điều gì đó.
Cả lớp chìm vào khoảng lặng một lúc. Gyumin lúc này bước đến bên cạnh cô, mắt nhìn nhanh qua lời giải.
Một lời nhận xét ngắn gọn.
"Cách tiếp cận chưa phải là tối ưu nhất, nhìn chung có vẻ cậu đã biết ứng dụng khá nhiều công thức mới lạ. Điểm này rất tốt nhưng..."
Cậu nghiêng đầu, nhìn thật kỹ đoạn biến đổi ở giữa bài. Một giới hạn xử lí hơi vội... chỉ lệch một chi tiết nhỏ thôi, nhưng đủ khiến kết quả cuối cùng sai lệch nhẹ.
Không ai nhận ra điều bất thường, vì Gyumin vốn là người giúp mọi người kiểm tra lại lời giải. Thật ra, Gyumin biết Eunseo đã đi sai hướng từ dòng thứ hai, nhưng lại âm thầm đợi cô hoàn thành bài toán chỉ vì không muốn đánh mất đi sự tự tin vốn có của Eunseo.
Đứng cạnh Eunseo, cậu không nhìn cô ngay. Gyumin cầm phấn, xoay nhẹ, rồi vẽ một đường gạch mảnh dưới phần thứ tư của lời giải.
Cậu gõ nhẹ vào phần mẫu số trong dòng áp dụng l'Hospital.
"Hàm ở đây khả vi, nhưng cậu còn nhớ điều kiện cần để áp dụng l'Hospital không?" Giọng cậu trầm, thấp, như chỉ nói cho một mình cô nghe.
Eunseo thoáng sững lại. Rồi cô bặm môi, lật nhanh lại đề bài trên tờ đề.
"Mình quên xét giới hạn đạo hàm bên trái và bên phải..." Eunseo thì thầm.
Gyumin khẽ gật đầu, nhưng không xóa lời giải của cô, chỉ nhẹ nhàng gạch chéo dòng kết luận sai, và viết một dòng nhỏ ở ngay phía dưới:
"Cần kiểm tra lại điều kiện liên tục của đạo hàm ở mẫu tại điểm 0. Đặt lại giới hạn bên trái và phải thì sẽ thấy hàm không hội tụ tại điểm cần xét."
Một dòng sửa gọn. Không phán xét. Không chê bai.
Cả lớp nhìn theo, nhưng không ai nói gì. Họ đã quen với cách Gyumin sửa bài: chuẩn xác, gọn gàng, và rất kiệm lời.
Chỉ có Eunseo đang đứng cạnh, cảm nhận được rõ ràng một điều:
Sự tinh tế của Gyumin nằm ở chỗ luôn khiến người khác cảm thấy mình gần đúng, chứ không phải là sai sót.
Kim Gyumin khoa Toán học ngày hôm nay khiến Lee Eunseo khoa Thiên văn học đứng ngồi không yên.
- - -
Cuối giờ, khi bóng người đã vơi bớt dần, Eunseo mới quay trở lại lớp học sau giờ tự học căng não. Cô xoa nhẹ hai bên thái dương, lẩm bẩm rằng sao trên đời lại có người học toán chật vật như cô thì bỗng có tiếng thông báo rung nhẹ.
Thanh thông báo hiện: Người dùng bliss_to.you đã gửi một tin nhắn.
[Mình có việc phải đi trước, cẩn thận quên đồ dưới ngăn bàn.]
Eunseo cúi đầu nhìn xuống dưới ngăn bàn - là một tập đề mỏng, bên trên kẹp một tờ ghi chú màu vàng, chữ viết nắn nót chỉnh chu.
"Các dạng toán Eunseo thường hay sai, có ví dụ dễ hiểu ở cuối mỗi phần. Với lại, lần sau nhớ đi ngủ sớm."
Một lời nhắc học thuật...và một lời nhắc không được học thuật cho lắm.
Eunseo ôm bụng cười như dở hơi, cất tập tài liệu "đặc biệt" đến từ Gyumin vào trong kẹp file cẩn thận rồi mới bỏ vào cặp sách.
Toàn bộ biểu cảm của Eunseo đã được Gyumin chứng kiến một cách trọn vẹn nhất. Cậu đứng ở ngoài cửa sổ nhìn một lúc, mỉm cười rồi mới rảo bước rời đi.
Mùa đông lạnh, nhưng tim thì ấm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro