Chương 12
Chương 12: Kỳ lột xác đến sớm
Ăn xong bữa tối, Phương Thanh liền chào tạm biệt Hòa Diễm rồi về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Phương Thanh tự mình lái phi thuyền lại đây. Sau một lúc đi dạo, Phương Thanh gặp được Vic. Hắn là người bảo trì phi thuyền, lúc rãnh rỗi sẽ ra ngoài hút thuốc một lúc.
Thuốc đó cũng giống như thuốc lá ở thế giới trước của Phương Thanh, nhưng sẽ mạnh hơn một chút, còn có vị cay nồng. Người không quen sẽ không thể chịu được. Còn nếu đã quen lại không thể nào bỏ được.
Nếu dùng phép so sánh thì nó cũng tương tự như thái độ của một số người ở quê Phương Thanh đối với sầu riêng.
Sau khi nghe thấy Phương Thanh ho khan, Vic nhanh chóng dập nát điếu thuốc trong tay, ngượng ngùng gãi đầu.
“Ngươi không đi tới chỗ trùng cái sao?” Vic ném điếu thuốc trong tay vào thùng kéo, sau đó nở một nụ cười trêu chọc ngươi hiểu ý mà rồi nói.
Phương Thanh đã ở trên phi thuyền cùng với Camilla, mặc dù hắn nghe nói hôm qua Phương Thanh đã bị Camilla đuổi ra ngoài. Nhưng đây cũng không phải chyện lớn gì, trùng cái luôn được chiều chuộng. Làm trùng được thì phải bao dung bọn họ, chiều theo bọn họ một chút. Dù sao cơ thể trùng cái mềm yếu như vậy, cho dù ra tay đánh trùng đực bọn họ thì cũng không gây thương tổn gì nhiều.
“Không đi, hắn không thích tôi.”
“Anh bạn này, ngươi như vậy là không được, không theo đuổi được trùng cái đâu.” Vic không đồng tình nói.
Vic đã ký một bản hợp đồng mười năm với Tây Á mộng để có đủ vốn liếng khiến trùng cái liếc mắt nhìn hắn, hoặc nhận được sự đồng ý từ Skynet cho hắn hẹn hò với trùng cái.
Trong mười năm, hắn sẽ thuộc về phi thuyền Tây Á.
Sau mười năm, Vic sẽ nhận được một khoản tiền. Số tiền này sẽ khiến tài sản của hắn và giá trị con người đạt được đầy đủ điều kiện để hẹn hò với trùng cái.
Mặc dù khả năng thật sự có trùng cái được Skynet chỉ định, sau đó gặp mặt và hẹn hò với hắn là rất thấp, nhưng ít ra cũng có cơ hội, cũng tốt.
ở phương diện nào đó thì điều kiện của Phương Thanh rõ ràng tốt hơn hắn rất nhiều.
Vic coi Phương Thanh là loại quý tộc nhỏ có thể tiếp cận được Camilla, hiển nhiên là do Skynet chỉ định. Về phần không phỉa là đại quý tộc thì dương nhiên hắn cũng nhìn ra được, quần áo và trang sức trên người Phương Thanh là phần loại bỏ của chủ tinh vực.
Ngoài ra, mặc dù chỉ mới gặp một lần. Nhưng Vic có thể ngửi được không ít tin tức tốt của trùng đực trên người Camilla. Hiển nhiên, trước đó Camilla chắc chắn đã hẹn hò với không ít trùng đực. Chỉ là không biết xuất phát từ nguyên nhân nào, Camilla lại không thành đôi hoàn toàn với những trùng đực đã hẹn hò trước đó.
Đối với sự tiếc nuối của Vic, Phương Thanh nhún vai tỏ vẻ không để tâm cho lắm.
Điều này khiến Vic ngạc nhiên, sau đó giơ ngón cái với Phương Thanh.
“Được rồi, Vic, rất vui khi gặp được ngươi. Ngày hôm qua không phải ngươi đã đồng ý sẽ dân ta đi tham quan bên trong phi thuyền thật sao?”
Phương Thanh vô cùng tò mò với chuyện này, ở thế giới ban đầu của hắn, bọn họ cũng đã thành công bay vào vũ trụ. Nhưng phi thuyền vũ trụ vẫn chưa phát triển đến nhường này.
“Đi, ta dẫn ngươi đi.” Vic là một người thẳng thắn, hắn trực tiếp dẫn Phương Thanh đi tới phòng bảo dưỡng của hắn.
Phòng bảo dưỡng của Vic thật ra cũng chính là phòng ngủ của hắn, bên trong tràn ngập mùi dầu máy. Đồng thời còn có rất nhiều bộ quần áo dính dầu máy bị hắn chất đại lên giường hay dưới mặt đất. Ngoại trừ cái này, trong phòng hắn còn có rất nhiều linh kiện của phi thuyền.
Trong số đó, có một chiếc trên bàn, Phương Thanh thậm chí còn nhìn thấy được ‘Tây Á mộng’. Đương nhiên, đây chỉ là bản thu nhỏ, dùng hoàn toàn bằng cách mảnh linh kiện của phi thuyền để làm ra, chiều dài tổng thể là một mét, vô cùng tinh xảo.
“Ngươi làm sao?” Phương Thanh hỏi.
Vic gãi đầu, “Lúc nhàm chán, ta dùng một số linh kiện vứt đi, sau đó dựa theo tỉ lệ rồi làm ra. Nhiều thứ linh tinh nhỏ nhặt nên phải mất tới một hai năm mới xong.”
Lúc nói chuyện, Vic mở ra một cánh cửa ở phía khác trong phòng hắn. Sau khi mở ra, Phương Thanh liền nhìn thấy vô số ống thép và các dụng cụ tinh vi khác.
Đồng thời, chỗ này cũng phát ra một tiếng ‘rầm’.
“Đây chính là đáy của phi thuyền, nhìn đi, đó chính là cống xả. Một phần khí thải được tạo ra trên phi thuyền sẽ thải ra ngoài thông qua nơi đó. Nếu bị tắc nghẽn thì khí của toàn bộ phi thuyền sẽ bị sai lệch và vô cùng tệ.” Vic cong eo, bước qua một số dụng cụ, cẩn trọng đi lên phía trước.
Phương Thanh vô cùng kinh ngạc mà đi theo sau, phía trên phi thuyền vô cùng tráng lệ, nhưng để duy trì được sự tráng lệ đó đều là nhớ những dụng cụ phía dưới này.
Xét thấy Phương Thanh không hiểu gì cho Vic nên cố gắng chọn một số từ đơn giản nhất để nói, đồng thời còn vô cùng kiên nhẫn giải đáp một số câu hỏi của Phương Thanh mà Vic cho rằng câu hỏi đó vô cùng suy nhược trí tuệ.
Vic cảm thấy sở dĩ mình có thể vui vẻ khi ở chung với Phương Thanh là vì Phương Thanh có ngoại hình thanh tú khá giống trùng cái.
Nếu xem để đỡ nghiện thì cũng là một lựa chọn không tồi.
Nếu không, một dám trùng đực cao lớn thô kệch giống như hắn, còn lâu mới đồng ý theo chân bọn họ mới như vậy.
Mãi cho tới tận chiều, Phương Thanh ở trong phòng bảo dưỡng của Vic, giúp đối phương xử lý một số việc đơn giản. Đòng thời cũng học hỏi thêm vài điều.
Sau khi tạm biệt để trở về, thì trên quần áo và khuôn mặt hắn đã dính không ít dầu.
“Ngươi quay về tắm rửa đi, có muốn tiếp tục học với tôi không?” Vic khá cao nên dễ dàng vỗ vào vai Phương Thanh.
“Đương nhiên rồi, cảm ơn ngươi.” Phương Thanh cười nói.
Từ khi đi vào thế giới xa lạ này, trong tinh vực hỗn loạn, Phương Thanh phải giãy giụa để tồn tại, nhưng lại thiếu đi cách mưu sinh chân chính. Cho dù sau này hắn trở lại tinh vực chủ, theo như tính cách của Phương Thanh nguyên bản thì không thể nào giống như những trùng cái đó được, hoàn toàn trới thành một cá thể không độc lập, chỉ phụ thuộc vào những trùng đực.
Sửa chữa phi thuyền, cũng là một lựa chọn khong tồi.
Hơn nữa, Trùng tộc cũng là một chủng tộc chiến đầu. Sau này rất có khả năng Phương Thanh sẽ tiếp tục đào sâu vào phương diện này. Tố chất của cơ thể hắn có thể không tốt khi ra chiến trường, nhưng làm một thợ sửa chữa xuất sắc cho các loại chiến giáp thì đó cũng là một nghề nghiệp được cái trùng tôn trọng.
Thợ thủ công của đại quốc, cho dù là ở thế giới nào cũng đều vô cùng quý giá.
Vic bỗng nhiên nhíu mày, khứu giác của hắn rất nhạy, cho nên chỉ hắn mới có thể ngửi được mùi tin tức tố trộn lẫn của các trùng đực dính trên người Camilla dù chỉ tiếp xúc với nhau rất ngắn.
“Phương Thanh, sao tin tức tố trên người ngươi lại nhạt như vậy?”
Theo logic thì đây là điều không thể. Trong trường hợp không ảo tưởng về trùng cái thì tin tức tố của trùng đực nhìn chung khá thường ngày khá vững vàng. Nhưng vừa rồi, khi hắn dẫn Phương Thanh đi kiểm tra phi thuyền thường ngày nên có ra một chút mồ hôi.
Trong trường hợp đổ mồ hồi, do quá trình trao đổi chất được đẩy nhanh nên mùi tin tức tố sẽ đậm hơn một chút.
Trên trán Phương Thanh cũng chảy mồ hôi, cho nên không thể nào mà mùi tin tức tố giống đực trên người Phương Thanh không những không nồng đậm lên, mà lại yếu đi rất nhiều.
Sắc mặt Phương Thanh khẽ đổi, “Cơ thể ta từ nhỏ đã gầy yếu, nếu quá mệt mỏi sẽ ảnh hưởng đến tin tức tố. Vic, tạm biệt.”
Không nán lại lâu, Vic âm thầm tăng tốc bước chân.
Vic cũng không nhiều nghĩ nữa, chỉ là không biết liệu có phải do tin tức tố của Phương Thanh quá thanh nhã và hắn đã ngửi quen hay không. Nhưng Vic lại cảm thấy trong tin tức tố của Phương Thanh dường như còn mùi thơm nhẹ. Khi cố tình hít sâu hơn thì mùi hương này lại biến mất, giống như đó là ảo giác của hắn vậy.
Nhìn bóng lưng Phương Thanh biến mất hoàn toàn, Vic tức giận vỗ đầu mình.
Hắn thật sự điên rồi, có lẽ là do Phương Thanh nhìn quá giống trùng cái, cho nên hắn mới ảo tưởng tới huynh đệ mình?
Nếu Phương Thanh biết, chắc chắn hắn sẽ tuyệt giao với mình.
Vic vội vàng lắc đầu, ném ý nghĩ khong đứng đắn này ra khỏi đầu mình.
So với sự phiền muộn của Vic thì Phương Thanh đang hoàn toàn chạy chậm lên. Không ngờ lúc học tập với Vic lại hoàn toàn nhập tâm vào. Tin tức tố trên người hắn nhất định đã rơi ra rất nhiều trong lúc hắn đi lại.
Mặt khác, sau khi Vic nói như vậy, Phương Thanh lại mơ hồ cảm nhận dược cơ thể mình đang xuất hiện sự thay đổi rất nhỏ.
Sự thay đổi trong kỳ lột xác.
Điều này khiến Phương Thanh có hơi hoảng loạn, trước đó hắn tính thì rõ ràng là còn ít nhất hai ngày. Tại sao lại đến nhanh như vậy chứ!?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro