Chương 16 __ 17

Chương 16: Sở trường đặc biệt của ngươi chính là đẹp

“Được rồi, nhóc con, ngươi nói cũng đủ rồi nhỉ. Đi thôi, ta dẫn ngươi đi tham quan chỗ khác trên thuyền tinh tặc Đột Thứ, cứ tin ta, ngươi nhất định sẽ thích nơi này.” Mặc Murphy lưu manh liếc nhìn Phương Thanh một vòng, cảm giác đôi mắt của mình bây giờ vô cùng dễ chịu.
Quả nhiên, lúc đó hắn đề nghị giữ Phương Thanh ở lại quả là một quyết định tuyệt vời.
Phương Thanh hơi sửng sốt, hắn còn tưởng trực tiếp dẫn hắn tới đây là muốn hắn bắt đầu sắp xếp lại ngay lập tức.
Murphy cũng không đóng cửa, nhưng có đóng cũng không được. Giống như ban đầu sẽ bò thang cuốn đi lên, khi Phương Thanh bước ra, Murphy theo bản năng kéo hắn. Sau đó cố ý làm như vô tình chạm vào mu bàn tay của Phương Thanh, thật mềm mịn. Đáng tiếc lại là trùng đực, cho dù Phương Thanh thanh là trùng cái Châu Á thì Murphy cảm thấy mình khẽ cắn môi, tắt đèn cũng nhận.
Thật đáng tiếc.
Phương Thanh không để ý đến động tác nhỏ này của 1, dù sao hắn cũng đến từ địa cầu. Có một số tư tưởng không thể sửa được, ở đó, nếu mu bàn tay bị người khác chạm vào thì hầu hết các nam sinh đều sẽ không nghĩ rằng người đó muốn đùa giỡn hay sàm sỡ mình gì cả.
“Đi thôi, đã đến giờ ăn trưa rồi. Mặc dù lão đại vẫn chưa công nhận ngươi là một thành viên nhưng bọn ta sẽ không đánh đám hay hà khắc ngươi đâu.
Bọn ta đều ăn cùng nhau, muốn ăn cái gì thì lấy cái đó, ngươi cũng giống như bọn ta. Khi nào đến giờ thì tự mình lại nhà ăn lấy đồ ăn, bọn ta sẽ không chú trọng nhiều như vậy.
Murphynói xong thì quay người lại, nhéo nhéo bả vai Phương Thanh, sau đó chậc chậc thở dài: “Nhìn ngươi gầy thế này, nhất định trước kia đã ở tinh cầu rác rưởi rồi.”
Trùng đực có thể trưởng thành như thế này thì chỉ có một giải thích duy nhất, chính là đã còi cọc từ khi còn nhỏ, đồng thời hít quá nhiều chất phóng xạ có hại.
Phương Thanh bị hắn làm hoảng sợ muốn trốn đi. Nhưng tố chất cơ thể hắn thật sự quá kém, rõ ràng thấy được, muốn trốn đi, nhưng phản ứng của cơ thể không đur nhạy, dễ dàng bị Murphynắm vai lại.

Trên đường đi, Murphygiới thiệu với Phương Thanh rất nhiều về Đột Thứ.
Nói đúng ra thì lúc đó tuyền tinh tặc Đột Thứ dám đụng vào Thủy Chuẩn tinh đã bị phá hủy, đây là một con thuyền tinh tặc mới, lão đại của bọn họ sau khi nghĩ cách lấy đi một phi thuyền vừa bị quân sự loại bỏ thì đã tự mình tân trang lại.
Theo lời của Murphy thì Đột Thứ bây giờ không phải hắn khoác loác. Nhưng chỉ cần chính phủ phía Trùng tộc không dùng phi thuyền có khả năng nhảy vọt không gian ở cấp bậc chiến lược quân sự, thì Đột Thứ của bọn họ, về mặt tốc độ là vô cùng trâu, không có phi thuyền nào đuổi kịp được nó. Phương Thanh hùa theo khích lệ vài tiếng, thực tế đang suy nghĩ vị ‘ lão đại ‘ này có phải là do trước khi bị chính phủ Trùng tộc đánh tới ám ảnh, cho nên bây giờ phục khỏi chỉ tập trung vào tốc độ.Nói trắng ra chính là khả năng chạy trốn vô cùng trâu.

Toàn bộ Đột Thứ được chia làm ba tầng. Trong đó ở tầng thứ nhất đù là các loại vũ khí và thít bị. Tầng giữa chính là tầng hoạt động chính, ở dưới cùng thì ngoại trừ các cấu hình của chính phi thuyền, còn có một nhà kho siêu lớn cần hắn sắp xếp lại, cùng với nhà tù.
Nhưng khi nói đến nhà tù, Murphy đã cảnh cáo để Phương Thanh đừng tìm được chết. Ở ngoài nhà tù là các tia laser được lặp đặt. Không có mặt mã mà tự mình tới gần sẽ bị laser cắt thành từng miếng thịt.

Con người Murphy này, rất nhiều lời.
Khi tới gần nhà ăn, Phương Thanh liền gửi đương mùi thơm của đồ ăn, mùi thơm của thịt. Phương Thanh thật sự cũng đang đói bụng, bụng đang kêu réo cồn cào.

Mấy ngày nay, bởi vì thuốc dinh dưỡng cao cấp chữa trị không ít tế bào trong cơ thể hắn, cũng như hắn đang trong thời kỳ lột xác ch nên cơ thể Phương Thanh dường như đang phát triển một lần nữa.
Chưa kể đến việc hắn ăn rất nhiều, hơn nữa còn rất dễ đói.

Khi đẩy cánh cửa ra, hiển nhiên bên trong rất náo nhiệt. Nhưng trong nháy mắt liền yên tĩnh lại. Phương Thanh nhanh chóng nhìn lướt qua, có tổng cộng sáu người, tính cả Murphy thì mọi người đều tới đông đủ.
Lúc này, một người đàn ông lực lưỡng đang chơi bóng quanh bàn sắt đứng lên đầu tiên, cười nói: “Chà, ta đã nói nên giữ lại một người để sắp xếp kho hàng cho chúng ta. Nhìn xem, lớn lên đẹp mắt giống như trùng cái vậy.”
Sau đó, trên bàn kia, có người huýt sáo về phía Phương Thanh.
Phương Thanh sầm mặt lại, cảm giác như bị đùa giỡn.

Trong lúc những người này đang ồn ào, một giọng nói vô cùng uy nghiêm vang lên, “Ăn cơm đi, ăn xong còn phải làm việc.”
Vừa nghe thấy giọng nói này, những trùng đực vốn dĩ đang trêu chọc Phương Thanh lập tức tự lo cho bản thân, nhanh chóng ăn cơm.
Toàn bộ nhà ăn này không nhỏ, nhưng cách bài trí của nó khác với Siamo. Siamo theo kiểu nhỏ nhắn lãng mạn, chú trọng sự nhẹ nhàng xa hoa... nhưng nhà ăn này về cơ bản thì được là bằng sắt thép màu xám bạc, cho dù là bàn ăn vẫn là ghế dựa, thì thậm chí đồ trang trí đều được làm bằng sắt thép, lộ ra sự hoang dã.
Đồ ăn ở đây cũng là tự phục vụ, nhưng không tinh tế như Siamo. Về cơ bản đêu flaf những miếng thịt lớn, hoặc là những miếng bánh ngọt to bự. Bên cạnh điểm tâm là các thuốc dinh dưỡng nhiều màu nhiều hương vị khác nhau.
Nếu thích cũng có thể tự mình trộn thuốc dinh dưỡng vào.
Không cần trang trí, chỉ cần cân đối chất dinh dưỡng và chắc bụng.
Lúc này, người lên tiếng chính là người trước đó đã nói chuyện với Hòa Diễm.
Nói thật thì Phương Thanh đã gặp qua không ít trùng đực, nhưng một trùng đực có luồng khí mạnh mẽ như vậy thì là lần đầu tiên nhìn thấy. Đặc biệt là trùng đực này còn cao hai mét ba bốn, khi đứng lên giống như một con mãnh thú vậy.
Hắn đang ngồi một góc trong nhà ăn, một mình ăn cơm, không có trùng nào dám quấy rầy hắn.
Nhưng Phương Thanh liếc nhìn thoáng qua cánh tay của trùng đực này, cánh tay phải của hắn là một cánh tay robot được khảm vào. Nhưng không biết làm cách nào mà cánh tay robot này giống như ngón tay của hắn vậy, vô cùng linh hoạt, không nhìn ra chút bất tiện nào cả.
Phương Thanh một lần nữa cảm thán sự phát triển của công nghệ Trùng tộc.
Nếu địa cầu có thể phát triển khoa học kỹ thuật được như vậy thì tốt rồi, nếu như thế thì việc nhiều người tàn tật gãy chân gãy tay không còn là vấn đề gì.
Phương Thanh không dám nhìn nhiều, sau đó hắn liền bị Murphy kéo đến chỗ các trùng đực khác đang tụ tập, ngạo nghễ giới thiệu: “Người vừa nói chính là lão đại của bọn ta, tên là Đột Thứ. Nhưng bọn ta không dám kêu tên hắn, đều kêu hắn là lão đại, ngươi cứ kêu như vậy là được. Tên to con này là Browning, chủ yếu phụ trách việc công kích hỏa lực của thuyền tinh tặc.”

Phương Thanh liếc mắt nhìn đối phương, Browning này đang cởi trần nửa thân trên, cả người đều là cơ bắp, thật sự chính là lại ví dụ điển hình cho loài ngựa có thể phi bằng tay.
Browing thấy Phương Thanh nhìn qua, lập tức hưng phấn mà vỗ bịch bịch lên ngực mình, cười ngây ngo.
Murphy kéo Phương Thanh lại, trợn mắt nói: “Đừng để ý đến hắn, hắn có một tật xấu chính là khi điên lên sẽ giống như một con thái khuyển trùng, mặc kệ cái gì cũng sẽ nhào lên cắn, ghê tởm chết đi được.”

Phương Thanh cười gượng, loại thái khuyển trùng kia không phải là loài động vật hắn có thể hiểu được.. hmmmm, thứ này có chút quỷ dị.
“Đây là August, phụ trách sửa chữa phi thuyền, nhưng cũng am hiểu cận chiến, các ngươi chắc đã gặp nhau rồi.”
Phương Thanh nhìn về đối phương, lúc đó chính là hắn, chỉ vài chiêu đã hạ gục được Vick. Nhưng lúc đó không nhìn thấy rõ được tướng mạo của đối phương, lúc này nhìn lại, Phương Thanh phát hiện thì ra August này có một mái tóc đen, nhưng khuôn mặt lại vô cùng tây. Dứi chân mang một đôi ủng dài, bên ngoài khoác một áo choàng đen rất lứn, trông vô cùng có năng lực.
Sau đó, Phương Thanh lại gặp được trùng đực u ám kia, Murphy nói hắn tên là Amos, tinh thông các loại dược và giải phẫu ngoại khoa. Phi thuyền bọn họ có trùng đực nào bị thương thì đều được Amos chữa trị.

Ngoài ra còn có một trùng đực có tướng mạo khá ôn hòa, cơ thể cao khoảng 1,8 mét, tên là Henry. Khi phi thuyền tinh tặc chiến đấu thì chưa bao giờ để hắn ra tay, và hắn lại có thân phận hợp pháp trong các tinh vực của Trùng tộc. Chính vì điều này mà hắn phụ trách việc cung cấp thực phẩm cho thuyền tinh tặc, cũng như các hoạt động mua sắm định kỳ bên ngoài. Thậm chí, khi phi thuyền cần loại bỏ một số đồ vật, cũng là do Henry lợi dụng thân phận hợp pháp của mình để bán đồ một cách vật hợp pháp.
Murphy thì vô cùng thành thạo trong việc cải tạo vũ khí nóng, còn Đột Thứ thì am hiểu việc cải tạo phi thuyền, cũng có đủ năng lực để có được một số linh kiện vi tính mà quân đội đã loại bỏ.
Nói tóm lại, sau người trên thuyền tinh tặc này, ai cũng có sở trường riêng và đủ sức đến vận hành toàn bộ Đột Thứ.
“Cũng đã giới thiệu xong rồi, tạm thời cứ như vậy. Sau khi ngươi làm việc một thời gian, nếu bọn ta cảm thấy ngươi có thể thì sẽ thừa nhận ngươi thật sự vào Đột Thứ. Có lẽ về sau sẽ cho ngươi một lượng lớn tinh tế tệ rồi thả ngươi đi không chừng.” Murphy cười ní.
Phương Thanh nhíu mày, nếu hắn không phải trùng cái, như vậy cũng chỉ có thể tới đâu theo cách sống ở đó.
Nhưng rõ ràng, hắn lại là trùng cái, và đó là một vấn đề lớn.

“Đừng suy nghĩ vớ vẩn, nếu ngươi làm ra chuyện gì có hại cho phi thuyền thì bọn ta sẽ giết ngươi.” Một bên khác, August đang tưới dịch dinh dưỡng lên một miếng thịt bò bít tết to, lạnh lùng nói.
Phương Thanh vội vàng nói: “Không có, ta chỉ đang nghĩ rằng ta không có năng lực gì đặc biệt.
Murphy đang ngậm mọt miếng thịt t, sau đó lưu manh huýt sáo một cái, “Không không, năng lực của ngươi chính là đẹp. ngươi nhìn bọn ta ở đây, tất cả đều là một đám cao lớn thô kệch, đã 4-5 rồi chưa từng đụng vào một ngón tay của trùng cái. Tác dụng lớn nhất của ngươi chính là lắc lư trước mắt bọn ta nhiều một chút để chữa lành mắt cho bọn ta.”
Tên Browning to con cũng đồng cảm mà liên tục gật đầu.
Lần này bọn họ bắt lấy phi thuyền Siamo, thật ra cũng bắt được một trùng cáo. Nhưng mùi tin tức tố của trùng đực trên người trùng cái này vô cùng nồng nàn, hơn nữa còn pha tạp.. Nhưng bọn hắn cũng không ngại, vẫn hưng phấn như cũ, hắc hắc.

Chỉ là lão đại bọn hắn lại nhốt riêng trùng cái này lại, nói phải dùng tên trùng cái này đổi một thứ, cho nên không để cho bọn hắn chạm vào. Rốt cuôc thì cả đám trùng đực này đã nghẹn 4-5 năm, nếu chơi một vòng, vậy liệu trùng cái kia vẫn còn sống sao!?
Nên không còn cách nào khác, lâu ngày sống cuộc sống đơn điệu trên phi thuyền này, bây giờ cho dù bọn họ gặp một trùng cái cấp bà cố nội cũng có thể ngao ngao kêu, chứ đừng nói là bộ dạng nhỏ bé xinh xắn giống như Phương Thanh.
Vẻ mặt Phương Thanh tối sầm lại.
Không thèm để ý đến tên lưu manh Murphy nữa, Phương Thanh chọn đồ ăn, nhưng không dám cho dịch dinh dững vào. Không còn cách nào, hắn đã nhận ra những dịch dinh dưỡng này có thể nhanh chóng chữa trị cho cơ thể hắn. Nhưng cũng đồng nghĩa trong quá trình chữa trị, tố chất cơ thể không ngừng tăng lên, quá trình chuyển há và đào thể các chất ức chế cũng trở nên nhanh hơn.
Thật là bực bội mà.
Phải biết rằng, Phương Thanh vốn dĩ không còn nhiều thời gia lắm.
Chất ức chế mà hắn có được từ chỗ Camilla chỉ có thể duy trì được từ ba đến bốn ngày. Ngoài ra, Phương Thanh còn có cảm giác, phản ứng của cơ thể hắn với chất ức chế càng ngày càng lớn.
Điều này đủ để cho thấy nếu cứ tiếp tục dùng phương thức mạnh mẽ áp chế kỳ lột xác, có thể sẽ gây ra tổn thương không thể phục hồi lên cơ thể hắn.
Nhiều lắm chỉ một lần nữa, nếu không cơ thể sẽ thật sự gặp phải vấn đề không thể cứu chữa, Phương Thanh cho dù thế nào cũng phải tìm cách để bản thân an toàn vượt qua kỳ lột xác này.
Hơn nữa, trên đời này vẫn còn rất nhiều điều mới lạ mà hắn chưa từng nhìn thấy, nếu chết sớm thì quá đáng tiếc.
Phương Thanh thất thần ăn đồ ăn đơn giản nhất, không cho bất kỳ chất dinh dưỡng nào vào trong đồ ăn, ánh mắt Murphy nhìn Phương Thanh có chút thương tiếc.
Thật là một đứa bé đáng thương, có lẽ trước kia ở tinh hệ rác rưởi nên chưa từng chạm qua thuốc dinh dưỡng, cho nên không biết đó là thứ tốt.

Chương 17: Mùi hương rất nhẹ

“Phưng Thanh, đừng chỉ ăn những thứ này, thuốc dinh dưỡng mới là thứ tốt.” Henry thấy Phưng Thanh vẫn luôn ăn những món điểm tâm đơn giản, lập tức ân cần đưa cho hắn một ít dịch dinh dưỡng,\.
Những thứ như thịt chỉ để thỏa mãn cảm giác nhai nuốt của hàm răng, cũng như tạo cho dạ dày cảm giác no. Mà dịch dinh dưỡng vừa có thể mang lại cảm giác tuyệt vời cho đầu lưỡi cũng như cân bằng dinh dương, tuy nhiên, nó cũng có mặt hạn chế.
Nếu mọi người chỉ đơn thuần sử dụng dịch dinh dưỡng để làm đồ ăn trong thời gian dài, thì các hế hệ sau của Trùng tộc không chừng đều bị thoái hóa răng hết, dù sao cũng không cần phải nhai nuốt nữa.
“Cảm ơn, cơ thể ta không tốt, sử dụng dịch dinh dưỡng sẽ gây ra thừa dinh dưỡng, cần phải từ từ thích nghi.” Phương Thanh giải thích nói.
Murphy gặm một cục xương to nghe thấy Phương Thanh nói vậy thì chậc chậc vài tiếng, có chút đao lòng nhìn Phương Thanh.
Đương nhiên, lý do chính của sự đau lòng này do Phương Thanh đẹp. nếu là một trùng đực xấu hoắc nói ra lời này, Murphy sẽ có một thái độ khác.
Lúc Phương Thanh ăn được một nửa thì thấy Đột Thứ đang một mình ăn bỗng nhiên đứng dậy, không nói một lời liền ra khỏi nhà ăn.
Sau khi Đột Thứ vừa ra khỏi, nhà ăn đang ngăn nắp chỉnh tề lập tức náo nhiệt.
Phương Thanh cũng thở nhẹ ra, kiểu khí chất thế này, Phương Thanh chưa từng thấy người nào có được khi ở địa cầu. Nhưng nơi này hắn lại thấy không ít người có.
Hắc Tước Sĩ trước kia ở bên cạnh hắn, Phương Thanh cũng cảm giác được chút âm trầm khó chịu, cảm thấy người này có tâm kế rất sâu. Còn Đột Thứ là kiểu hung hãn.
Giống như một con hổ buồn ngủ, nó liền an tĩnh dựa vào chỗ nào đó nằm ngủ thì sẽ không có ai dám trêu chọc nó.
Cảm giác này, không chỉ Phương Thanh, mà đám người Murphy cũng vô hình cảm thấy sợ hãi, Cho nên sau khi Đột Thứ rời đi, mọi người mới sôi nổi hnw. Đặc biệt là Murphy và Browning, la hét kéo Henry đi chơi bóng bàn.
Lúc bọn họ chơi, Phương Thanh chú ý thấy Amos chỉ là một trùng yên tĩnh ăn thịt. Một lát sau, hắn cũng ăn xong rồi. Hắn cũng giống như Đột Thứ, ăn xong liền đứng dậy rời đi, không nói một lời.
Phương Thanh lúc này ăn uống khá ngon, lượng đồ ăn còn nhiều gấp đôi bình thường, nói một tiếng với Murphy miễn cưỡng xem như quen thuộc, nói hắn đi làm việc.
ở bên cạnh với đám người của tinh tặc Đột Thứ, Phương Thanh vẫn cảm thấy áp lực, không phải những người này không tỏ ra địch ý với hắn, đồng nghĩa rằng bọn họ đều là trùng đực có tâm địa lương thiện.
Phương Thanh vẫn nhớ rõ, những người trên Siamo, ngoại trừ những người có giá trị đang bị giam giữ thì tất cả đều đã bị giết chết.
Trí nhớ của Phương Thanh khá tốt, đi theo đường cũ, hắn đã nhanh chóng trở lại kho hàng trước đó.
Sắp xếp thật ra cũng không phải là chuyện lớn, dù sao trước đó khi hắn ở tinh vực hỗn loạn, cũng luôn tới bãi rác để nhặt những món hữu ích, phân loại và sàng lọc, Phương Thanh làm vô cùng quen tay.
Vùi đầu bận rộn cho đến chạng vạng, Phương Thanh cũng đã cúi người dọn dẹp bốn năm tiếng đồng hồ. Không thể không nói, kho hàng này thật sự lớn, không biết bọn họ làm thế nào mà có rất nhiều đồ vật lộn xộn.
Quần lông, quần cộc, rồi xương cốt lung tung đều có hết. Những vật này Phương Thanh xếp vào loại đồ vật vô dụng, hắn phân ra mười cái túi lớn.
Những thứ này đực hắn chất đống ngoài cửa kho, không bỏ xuống được.
Còn về phần bên trong kho hàng, cũng được Phương Thanh miễn cưỡng dọn dẹp sạch sẽ những khu vực gần cửa, đồ vật hữu dụng cũng được phân loại xong. Khom lưng dọn dẹp cả một buổi chiều khiến toàn thân Phương Thanh có hơi dơ, sau lưng cùng trên trán đổ không ít mồ hôi.
Tùng tùng... Phương Thanh đang ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, phía trên thang cuốn đột nhiên có ai đó gõ vài tiếng.
“Nhóc con, không cần phải liều mạng như vậy đâu, đi ăn cơm chiều đi.” Murphy đang ngồi xổm phía trên nhìn xuyên qua khe hở của thang cuốn, trong miệng ngậm một điếu thuốc. Nhưng loại này có kích thước lớn hơn thuốc lá, có hơi giống với xì gà của địa cầu.
Sau khi phun ra một vòng khói, Murphy không đợi Phương Thanh trả lời, đã nhướng mày cười nói: “Không tồi đấy, một buổi chiều đã có thể dọn dẹp nhiều như vậy.”
“Ừm.” Phương Thanh đặt ly nước lớn trong tay xuống, sau đó chỉ vào những cái túi lớn, “Đây là những thứ ta đã dọn dẹp và xác định là rác. Mặc dù ta không chắc những thứ này có phải là do ta khong biết nhìn đồ nên bị ta nhận định thành rác hay không. Tốt nhất các ngươi nên tự mình xem thử, nếu chắc chắn là vô dụng thì cứ tiêu hủy đống rác này.”
“Yên tâm.” Murphy cười to, lùi về sau vài bước để Phương Thanh leo lên trên.
Đợi Phương Thanh trèo đến lối ra thì Murphy duỗi tay, bất ngờ kéo hắn lên.
“Cảm ơn.”
Murphy thản nhiên xua tay, sau đó huýt sáo vài tiếng.
Dung mạo của phưng Thanh thật giống trùng cái, xinh đẹp. Hơn nữa điều quan trọng chính là những trùng cái trong cung điện Bảo Thạch đẹp thì có đẹp, chỉ là tính cách quá yếu mềm. Bọn họ là tinh tặc, khong phải những trùng đại quý tộc có thể chậm rãi theo đuổi trùng cái, bọn họ chỉ biết thô bạo, trực tiếp.
Cảm thán một lần nữa, nếu Phương Thanh là trùng cái thì tốt rồi.
Murphy thật sự không xuống tay được với trùng đực.
Lúc này, Murphy cố ý lùi lại vài bước, một tay đút túi quần, ánh mắt quét qua người Phương Thanh với vẻ hưởng thụ. Phưng Thanh đang đi tới thì đột nhiên dừng lại.
“Ngươi làm gì vậy?” Phương Thanh cau mày, cảnh giác lui về sau hai bước.
“Cái gì?”
“Ngươi dán sát vào cổ ta làm gì?” Phương Thanh không vui, vừa ròi Murphy đi theo hắn, càng lúc càng gần. Hắn bước nhanh lên, Murphy cũng tăng tốc độ, cuối cùng còn khẽ cúi đầu ngửi nhẹ lên cổ hắn.
Phương Thanh vừa thốt ra lời này, Murphy hơi giật mình rồi bóp nát điếu thuốc lá trên tay trái, sau đó, sắc mặt cũng không tốt cho lắm.
Vừa rồi hắn thật sự động kinh, hút điếu thuốc, bởi vì thưởng thức bóng lưng Phương Thanh có chút mê mẩn, bất tri bất giác liền lại gần. Sau đó mơ hồ cmar giác đương bên trong tin tức tố trùng đực của đối phương, trộn lẫn một mùi hương vô cùng nhạt nhưng lại khiến hắn cảm thấy rất dễ ngửi.
Nhưng mùi hương này vô cùng nhẹ, nếu vô ý ngửi thì giống như ngửi được. Nhưng nếu cẩn thận ngửi lại thì biến mất. Giống như một mùi hương như có như không, cực kỳ hấp dẫn hắn, cho nên theo bản năng liền cúi đầu nhẹ ngửi lên cổ Phương Thanh.
Nhìn ánh mắt Phương Thanh càng ngày càng kỳ quái, sắc mặt Murphy cũng thay đổi, có chút vặn vẹo.
Nói thật thì thưởng thức diện mạo của Phương Thanh cũng chỉ là muốn đã con mắt mà thôi. Còn thật sự xuống tay với trùng đực thì Murphy có thể phun ra bữa cơm tối qua hắn ăn ra ngay.
“Ngươi đừng hiểu lầm.” Murphy gần như nghẹn lại mới phun ra được những lời này khỏi lồng ngực.
Nếu không phải vừa rồi hắn thật sự làm ra những chuyện này, thì Murphy có thể sẽ đánh đến văng não bất cứ kẻ nào dám dùng ánh mắt này nhìn hắn.
Phương Thanh cụp mắt xuống, đè xuống sự bất an trong đáy mắt, trầm giọng nói: “Phòng ta ở đâu vậy, ta muốn đi tắm rửa. Hơn nữa ta còn chưa hỏi, các ngươi nổ tan nát Siamo, vậy hẳn là quần áo của ta đều đã bị phá hủy, ta phải mặc cái gì?”
Murphy vẫn cảm thấy khó chịu với việc mình cảm thấy tin tức tố của trùng đực dễ ngửi. Lúc này nghe Phương Thanh hỏi vậy thì vội vàng kêu Phương Thanh đi theo hắn.
Lúc này, Murphy đi trước dẫn đường, nhưng tốc độ của hắn quá nhanh, hơn nữa chân lại dài, một bước của hắn rất xa, Phương Thanh ở phía sau phải chạy chậm mới theo kịp.
Hắn nghi ngờ Murphy đang trả thù hắn.
“Đây, phòng của ngươi ở đây.” Murphy chỉ vào một phòng trong đó.
Phương Thanh nhận ra nơi này hắn là khu nhà của Đột Thứ. Trong đây chỉ có tám phòng. Những phòng khác hẳn là đã có trùng, bởi vì Phương Thanh thấy có bảng hiệu treo trên những cánh cửa, trên bảng hiệu có ghi những cái tên tương ứng.
Phòng cửa hắn nằm bên trái, trùng ở kế bên  trái hắn là Amos. Phía bên phải là Murphy, hắn bị bao quanh bởi hai phòng, nhưng thật ra là để giám sát hắn.
“Chúng ta đều ở chung một chỗ, phòng này của ngươi vốn là phòng tập thể dục, buổi sáng liền tùy tiện dọn dẹp lại để ngươ ở. Bộn ta đều là trùng đực nên không chú trọng việc này, còn về quần áo thì ngươi đừng lo, bọn ta có rất nhiều.”
Khi Phương Thanh đẩy cửa bước vào, phát hiện không gian bên trong không nhỏ, nhưng không có nhiều đồ cho lắm, chỉ có một cái giường sắt được bọn họ khiêng vào, phía trên giường của hai cái chăn, còn có một cái bàn và hai tủ quần áo.
Còn trên mặt đất thì có đủ dấu vết do những dụng cụ tập thể dục trước đó để lại. Trên vách tường cũng dán một vài poster trùng đực cơ bắp lực lưỡng.
Khi Phương Thanh đẩy cửa phòng vệ sinh để xem thử thì Murphy liền rời đi.
Phòng vệ sinh khá sạch sẽ, có lẽ trước kia thường xuyên dùng để tắm sau khi tập thế dục.
Trong lúc quan sát, Phương Thanh cũng thuận tiện kiểm tra các ngóc ngách của căn phòng. Chủ yếu là hắn muốn tìm thử xem có camera hay gì đó đại loại thế không.
Phương Thah có chút không tin, một trùng đực xa lạ như hắn mà mọi người trong Đột Thứ lại thật sự yên tâm để hắn sinh hoạt trong Đột Thứ.
Sau khi kiểm tra một vòng, thật sự không tìm ra được.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra, Phương Thanh hoảng sợ, sau đó liền nhìn thấy Browning to con đang ôm một đống quần áo đi tới.
Mấu chốt chính là, những bộ quần áo này đều là trang phục của quý tộc.
Vào phòng, Browning không nói một lời mà ném tất cả những bộ quần áo đó xuống sàn nhà, mặc kệ dơ hay không dơ. Sau đó Murphy cũng ôm một đống lớn tiến vào, tạo thành hai cái núi nhỏ.
“Ngươi cứ mặc những bộ này đi, bọn ta đánh cướp phi thuyền luôn có thể kiếm được một đống to quần áo quý tộc thế nào, mỗi lần Henry đi mua sắm nguyên liệu nấu ăn đều ném ra một đống quần áo này với giá rẻ. Nếu ngươi mặc, ta thấy ngươi rất hợp với nó.” Murphy tấm tắc vài tiếng, nói với giọng chắc chắn.
Hai mắt Browing sáng lên, liên tục gật đầu.
Nói gì mà dung mạo của Phương Thanh như vậy thì phải mặc những trang phục quý tộc hoa lệ này, chắc chắn vô cùng đẹp.
Khóe miệng Phương Thanh giật giật.
Bỏ hai đống quần áo xuống, bởi vì Phương Thanh muốn tắm rửa nên Murphy và Browning liền rời đi trước. Trước khi đi còn dặn dò nói hắn nhất định phải mặc nó.
Đợi khi hai trùng này hoàn toàn rời khỏi, Phương Thanh lập tức đóng cửa lại, thậm chí còn khóa cửa lại.
Tạm thời không tìm thấy thứ gì giống như cameras, Phương Thanh suy nghĩ cảm thấy có hơn 7% đối phương thật sự không theo dõi hắn.
Rất đơn giản, bởi vì nó không cần thiết.
Một con gà yếu ớt như hắn, sáu trùng người trên thuyền tinh tặc này, hắn không đánh lại ai cả. Hơn nữa, hắn được sinh ra trên tinh vực hỗn loạn, kiến thức rất hạn hẹp. đối với những dụng cụ tinh vi trên phi thuyền, hắn cũng không biết sử dụng, chứ đùng nói đến việc tìm cơ hội gửi tín hiệu cầu cứu.
Cho nên dù cho hắn tùy tiện đi bất cứ chỗ nào trên phi thuyền, hắn cũng có thể làm được gì? Trong vũ trụ mênh mông, chỉ cần thuyền tinh tặc không cập bến vào tinh cầu, thì hắn chỉ có thể thành thật sinh tồn trên thuyền tinh tặc này mà thôi.
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, cuối cùng mang theo tâm trạng đánh cược một phen, Phương Thanh ngồi xổm xuống, cẩn thận mở ra bên hông giày do hắn thiết kế đặc biệt, bên trong là hai ống thủy tinh nhỏ.
Bên trong là thuốc ức chế, hôm nay lúc dọn dẹp kho hàng, ngoài những đồ vô dụng, Phương Thanh cũng tìm ra không ít đồ hữu dụng. Điều khiến Phương Thanh không ngờ tới chính là thuốc ức chế và chất gây ảo giác mà Camilla mang lên phi thuyền Siamo trước đó, đều bị ném vào kho hàng.
Có thể thấy được, rằng những trùng đực trên thuyền tinh tặc này, không quá coi trọng đến thuốc ức chế.
Trong khi giả bộ sắp xếp lại, Phương Thanh đã tìm ra vài ống thí nghiệm nhỏ trong kho hàng, sau đó bỏ thuốc ức chế vào trong ống nghiệm nhỏ, rồi cất vào trong đế giày, tổng cộng có hai liều.
Nhiều hơn cũng vô dụng, bởi vì Phương Thanh ước tính được cơ thể của hắn chỉ có thể tiếp nhận tối đa một lần bị tiêm thuốc ức chế vào nữa thôi, nếu không có thể sẽ phải đối mặt với việc bị hỏng gen.
Bên dưới giày phải của mình, Phương Thanh còn lén giấu một ít nước hoa tin tức tố của trùng đưc không khác gì mấy với tin tức tố của trùng đực hắn xịt lúc trước, đều là kiểu thanh nhã.
Phương Thanh lấy nước hoa ra, cẩn thận cho thuốc ức chế vào, sau đó lấy ngẫy nhiên một bộ quần áo trong đống đồ, rồi đi vào phòng tắm.
 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro