Chương 39__40
Chương 39: Ta sẽ không tùy tiện hôn trùng đực
Phòng họp không lớn, cách bài trí có hơi giống nhà hàng Nhật ở kiếp trước của Phương Thanh, bài trí trang nhã, khá riêng tư. Phương Thanh tìm một chỗ ngồi xuống, Phương Học Thành cũng đi theo sau, sau khi bước vào, bởi vì quá khẩn trương nên tay chân rất lúng túng.
“Ngồi đi.”
“À à, được.” Phương Học Thành vội đáp lại, đặt mông ngồi xuống đối diện với Phương Thanh.
Khi người phục vụ tiến vào, chỉ âm thầm quét mắt nhìn Phương Học Hành, có hơi ghen tị.
Ngồi trong phòng hộp ăn cơm với trùng cái, quỷ mới biết trùng đực này có chiếm tiện nghi trùng cái hay không. Chuyện tốt thế này tại sao không rơi trên người hắn chứ. Nghĩ lại trong tài khoản mình chỉ mới tích góp được mấy trăm vạn tinh tế tệ, còn không có chiển công để thế tinh tế tệ, còn lâu mới đạt được điều kiện xin hẹn hò với trùng cái.
Trên bàn đặt một quyển thực đơn, Phương Thanh cầm lên, sau khi mở ra thì đưa cho Phương Học Hành, cười nói: “Xem thử đi, ngươi muốn ăn cái gì?”
Sau khi rời khỏi tinh vực hỗn loạn, những ngày tháng êm đềm đã để Phương Thanh dần tìm lại cách sống của mình trong kiếp trước.
Để cho nửa kia cảm thấy thoải mái hơn trong buổi hẹn hò là điều mà Phương Thanh luôn làm từ trước đến nay.
“Ta.. Ta sao?” Phương Học Hành nhìn Phương Thanh chu đáo mở thực đơn đưa qua, cả trùng liền cảm thấy không ổn.
Hẹn hò với trùng cái là như thế này sao!???
Hắn chưa từng hẹn hò nên không có một chút kinh nghiệm nào.
Nhưng trước kia hắn đã nghe được rất nhiều tin đồn cộng với những điều cần phải chú ý khi hẹn hò với trùng cái trên Thiên Võng.
Nhưng PHƯƠNG HỌC HÀNH phát hiện, hắn đã đọc nhiều như thế nhưng chưa có cái nào nhắc đến viện trùng cái sẽ dịu dàng như vậy, thậm chí khiến cho hắn có cảm giác trùng cái đang chiếu cố hắn.
“Ừm, xem một chút.” Phương Thanh cười nói.
Hắn có thể thấy trùng đực này đang khẩn trương.
Khuôn mặt của Phương Học Hành lúc này đã đỏ bừng lên, khuôn mặt cương nghị có chút sắc đá thế nhưng lại lộ hơi quẫn bách.
“Ngài... Ta không sao cả, ngài thích ăn cái gì?... A....” Phương Học Hành khẩn trương không biết phải nói gì, cuối cùng trong lúc không biết phải nói gì cắn lên đầu lưỡi mình.
Phương Thanh nhìn dáng vẻ khẩn trương của trùng đực này, chỉ có thể lấy cái ly trên bàn, sau đó rót một ly nước đưa cho Phương Học Hành.
“Vậy để ta chọn cho, ngươi uống miếng nước trước đi. Lát nữa nếu đồ ăn không đủ, chúng ta lại gọi thêm, có được không?’
Phương Học Hành xẩu hổ đến nỗi không nói thành lời, biểu hiện của hắn quá tệ, hơn nữa toàn bộ quá trình đều do ph chiếu cố hắn.
Phương Thanh cảm thấy Phương Học Hành rất đáng yêu, cầm lấy thực đơn và chọn năm món, cộng với hai món tráng miệng và hai ly nước.
Người phục vụ sau khi ghi xong đồ ăn, vừa định rời đi thì đột nhiên dừng lại, nói với Phương Thanh một cách ẩn ý: “Tiên sinh, dưới bàn có một cái nút màu đó, là nút báo nguy.” Nói xong, còn dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn lướt qua Phương Học Hành.
Người phục vụ cầm thực đơn rời đi, trong một lúc sau đó, Phương Thanh và Phương Học Hành không nói gì cả.
Phương Học Hành cầm ly nước Phương Thanh đưa cho hắn, một ngụm uống hết nửa ly trà. Tốc độ lên đồ ăn rất nhanh, chỉ một lát, các món ăn đã được bày hết lên bàn.
Lúc này, không có trùng đực nào quấy rầy.
Phương Thanh chống cằm nhìn trùng đực kia đang dùng ánh mắt rực lửa nhìn mình, nhưng lại có hơi xấu hổ mà tránh né, cảm thấy rất thú vị.
“Ngươi rất sợ ta sao?”
“Không... Không có!” Phương Học Hành lập tức vung tay lên, rất nghiêm túc phủ nhận.
“Vậy thì thả lỏng một chút, đây chỉ là một buổi hẹn hò bình thường, ngươi đừng khẩn trương như vậy.”
Phương Học Hành nuốt nước miếng, không nói chuyện.
Phương Thanh quét mắt nhìn phía dưới của Học Hành, dáng người thật sự rất tuyệt.
Sau khi đồng ý đơn xin hẹn hò của Phương Học Hành, Thiên Võng liền gửi cho thông tin chi tiết hơn về Phương Học Hành, thậm chí các dữ liệu của Học Hành như chiều cao, vòng eo, chu vi vai và chiều dài của bộ phận nào đó trên cơ thể. Ngoại trừ điều này ra, còn có một bản báo cáo sức khỏe của Học Hành trong trong ba ngày gần nhất.
Về mặt an toàn, Trùng tộc cũng không ngốc, bởi vì áo mưa năm trong vật bị cấm nên càng thêm chú trọng.
Mà báo cáo sức khỏe của Phương Thanh, Thiên Võng cũng đã gửi một phần cho Phương Học Hành để chứng minh Phương Thanh không mắc bệnh truyền nhiễm. Về mặt này, cả trùng đực và trùng cái đều bình đẳng. Chỉ là trùng đực sẽ không được nhận những thông tin cụ thể của trùng cái như là chiều cao, vòng eo và số đo ở phương diện nào đó.
Bởi vì Phương Thanh không hề ngượng ngùng mà nhìn hắn, khiến Phương Học Hành vốn đã hơi thẹn thùng nhưng từ trong đáy lòng lại toát ra cảm giác kích động vô cùng.
Thậm chí, Phương Thanh còn cố ý ngồi thẳng lên để Phương Thanh nhìn rõ hơn.
Phương Thanh mỉm cười nhưng không nói, cũng thưởng thức chàng trai có khuôn mặt kiên nghị sắc đá đặc trưng của một quân trùng và có xanh tươi như ánh mặt trời này.
Phương Thanh cảm thấy, chuyện này không cần phải làm dáng ngượng ngùng.
Hắn chưa lập gia đình, không có bạn tình, đối phương cũng như vậy, nhìn thuận mắt thì đánh lửa ăn luôn không vấn đề gì cả. Nhưng vẫn là câu nói kia, có thể thỏa mãn nhu cầu sinh lý của mình nhưng không được chơi loạn.
Kiếp trước Phương Thanh cũng gặp không ít trong giới gay, bởi vì đàn ông không thể mang thai và ham muốn của họ còn mãnh liệt hơn cả phụ nữ nên rất dễ dàng bị nghiện, cái gì cũng chơi, chơi không kiểm soát. Kiểu người này, cơ bản thì chẳng bao lâu liền khóc lóc la hét mình dính bệnh.
ở một quán bar dành cho gay mà Phương Thanh thỉnh thoảng sẽ đến ngồi, Phương Thanh có nhìn thấy một chàng trai trẻ ngồi ở đó. Nghe nói hồi cấp ba đã lên diễn đàn hẹn người, sau đó chơi đến điên rồi.
Không đi học, chỉ ngồi lỳ ở đó chơi.
Có một ngày, Phương Thanh không thấy hắn ta nữa, thuận miệng hỏi mới biết được. Người này vài tháng trước đã tìm được một bạn trai cố định, kết quả không chịu được nữa nên đã lén bạn trai của mình đi tìm người cũ.
Lúc này thì hay rồi, bạn trai cố định kia liền chia tay với hắn ta.
Vừa chia tay, hắn khóc rất dữ dội, sau khi hết buồn liền tìm bảy tám ngươi chơi np, sau đó liền dính bệnh. Từ đó về sau, Phương Thanh không còn gặp lại chàng trai đó.
Cho nên chuyện này cũng đã cho Phương Thanh một hồi chuông cảnh tỉnh, có một số việc, chính mình nhất định hiểu rõ. Phương Thanh chưa bao giờ chơi np, nếu may mắn có thể tìm được một người bạn trai hòa hợp về cơ thể, tinh thần và tính cách thì đó là trời cao ưu đãi hắn, có được một người bạn trai tốt. Trước khi tìm được, Phương Thanh cũng không định để mình sống khổ sở như một sư tăng nhưng với tiền đề là phải bảo vệ bản thân.
“Cái này..”
Phương Thanh chống cằm, trong đầu đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên nhìn thấy Phương Học Hành đang cẩn thận đưa cho hắn một chiếc đĩa sạch, bên trên là những miếng thịt nhỏ đã được cắt ra. Bên cạnh còn kèm theo thức uống đã được pha chế bổ sung dinh dưỡng.
Sau khi cầm lấy, Phương Thanh cũng không khách sáo mà trực tiếp nhấp một ngụm, sau đó liền khen: “Mùi vị không tồi.”
Hai mắt Phương Học Hành sáng lên, kích động xoa tay: “Ngài... Ngài thích là được rồi.”
Phương Thanh uống một hớp đồ uống và ăn thịt, sau đó ra hiệu với đối phương, “Ngươi cũng ăn đi, đồ ăn nhà hàng này không tồi.”
Phương Học Hành đương nhiên là Phương Thanh nói gì thì làm cái đó, Phương Thanh nói gì không quan trọng, dù nói gì hắn cũng sẽ gật đầu ngay lập tức. Sau đó nhét đại đồ ăn vào miệng, nhai một họng to.
Nhưng đang ăn, Phương Học Hành lại ngừng lại, sau đó có hơi si mê nhìn chằm chằm vào Phương Thanh.
Phương Học Hành phải thừa nhận lần đầu tiên nhìn thấy Phương Thanh, hắn đã bị dung mạo đó thu hút. Lúc đó, đôi cánh của đối phương xòe ra phía sau lưng, thậm chí còn tỏa ra một ít hào quang dưới ánh mặt trời.
Theo góc nhìn của Phương Học Hành thì khoảnh khắc đó, Phương Thanh giống như một thiên thần vậy.
Nhưng lúc này, sự yêu thích của Phương Học Hành đối với Phương Thanh càng thêm sâu đậm và không liên quan gì đến ngoại hình nữa. Nhưng, trùng cái này sao lại có thể ôn nhu và tính cách tốt đến thế chứ.
Phương Học Hành chưa từng hẹn hò với bất kỳ trùng cái nào khác, nhưng không có nghĩa hắn sẽ ngu ngốc mà cho rằng những trùng cái khác cũng sẽ bao dung với hắn như vậy.
Ăn no được tám phần, Phương Thanh đặt bộ đồ ăn trên tay xuống.
“Ăn no rồi sao?” Phương Thanh ngước mắt nhìn, cười nói.
Thật ra sau đó Phương Học Hành không ăn gì cả, nhưgn vẫn là câu nói đó, cho dù Phương Thanh nói gì hắn cũng sẽ gật đầu tán đồng. Phương Thanh vừa hỏi câu này, hắn lập tức gật đầu liên tục.
Kẽo kẹt--- Phương Thanh đột nhiên đứng dậy, chiếc ghế phía sau hắn bị đẩy ra. Sau đó, Phương Thanh hơi nghiêng người về phía Phương Học Hành, chống tay lên bàn.
Rầm.
Phương Học Hành nhìn khuôn mặt Phương Thanh đang gần trong gang tấc, lúc này, hắn có thể nhìn thấy rõ những sợi lông tơ cực kỳ nhỏ trên mặt Phương Thanh. Hơn nữa, bởi vì Phương Thanh đang mặt một chiếc áo lông cổ lộ khá rộng. Nên khi cúi người, hắn có thể nhìn thấy rõ xương quai xanh, cùng với ngực của Phương Thanh...
“Ngươi...” Phương Thanh vừa định mở miệng Phương Học Hành đột nhiên lùi về sau một bước. Sau đó, vì hắn không cẩn thận khi lùi nên cả trùng đều ngã xuống ghế dựa.
“Ưmmm.” Phương Học Hành che mũi lại, ngửa đầu lên trên. Phương Thanh còn có thể mơ hồ thấy được vài vệt đỏ chảy ra từ tay đối phương.
Phương Thanh sửng sốt, vừa rồi chỉ là hắn thấy Phương Học Hành đang ngây ngốc nhìn hắn nên hắn muốn lau chút nước sốt dính trên khóe miệng đối phương mà thôi.
Hành động này mặc dù có hơi ái muội, nhưng đối với đối tượng hèn hò thì ái muội đứng mức cũng là một kiểu tình thú.
Kết quả thì hay rồi, Phương Học Hành bởi vì động tác này của hắn mà có vẻ đã chảy máu mũi.
Phương Học Hành cũng không biết nên khóc hay nên cười, cấm lấy khăn giấy trên bàn, thấm chút nước sau đó đưa cho Phương Học Hành.
Cả trùng Phương Học Hành đều không tốt, hận không thể tìm một cái hang để hắn chui vào. May thay, mau mũi không chảy ra nhiều qua, sau khi lau khô một lúc liền ngừng.
Sau sự cố này, toàn bộ trùng Phương Học Hành có hơi héo lại.
“Thật xin lỗi.” Giọng điệu Phương Học Hành thấp xuống.
Phương Học Hành ngồi bên cạnh hắn, ý bảo hắn uống miếng nước, sau đó súc miệng. Phương Học Hành không hiểu gì nhưng vẫn lập tức làm theo.
Vừa súc miệng xong, Phương Thanh đã kéo lấy cổ áo của Phương Học Hành, trong lúc đối phương đang ngây người thì hôn lên.
Hai mắt Phương Học Hành mở ra siêu to, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn, hai tay siết chặt vào nhau, trên trán cũng lập tức xuất hiện một lớp mồ hôi
Thời gian hôn môi không lâu, Phương Thanh hơi lùi lại.
“Khá hơn chút nào chưa?” Phương Thanh cũng uống một chút nước, “Ta không quá thích hôn trùng đực, nhưng hôn ngươi là muốn nói cho ngươi, về phương diện nào đó thì ta khá thích ngươi. Ừm... Ở trong mắt ta, dáng người ngươi rất tuyệt, cho nên đừng ủ rũ.”
Phương Học Hành khép hai chân lại che giấu nơi xấu hổ, mùi tin tức tố của trùng đực cũng dần nồng nàn hơn. Đồng thời, trong lòng Phương Thanh như có ai đó đổ cả hũ mật to vào trong đó, khiến cả người hắn đều vô cùng ngọt ngào.
“Cảm ơn ngài!” Phương Học Hành hít một hơi thật sâu, dần dần bình phục lại.
“Ngươi có biết vì sao ta đồng ý đơn xin hẹn hò của ngươi không?”
Lần đầu tiên Phương Học Hành lắc đầu với Phương Thanh.
“Bởi vì đơn xin hẹn hò của ngươi là dài nhất, ta đã đọc kỹ rồi, ngươi viếc tất cã những suy nghĩ và trải nghiệm của mình sau khi vào chiến trường, ta cảm thấy ngươi rất lợi hại, là một anh hùng. Ngươi có thể kiên trì ở tiền tuyến chiến trường có tỷ lệ tử vong cao nhất, ta rất bội phục. Không có các ngươi thì các trùng cái ở tinh vực chủ cũng không thể sống nhàn nhã như vậy được, cho nên ta muốn gặp ngươi.”
Bịch, bịch...
Phương Thanh có thể nghe tháy tiếng tim mình đang đập dữ dội.
Là cảm động.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một trùng cái cảm thấy hắn là anh hùng. Không chỉ hiểu cho hắn mà thậm chí hiểu cho tất cả trùng đực ở tiền tuyến.
Phương Thanh đứng dậy, sau đó phủi phủi quần áo, “Đứng lên đi, ta thấy ngươi chỉ có ba ngày nghỉ. Không dài nhưng cũng không ngắn, sau khi ăn xong, ta sẽ dẫn ngươi đi chỗ khác chơi.”
Phương Học Hành nhanh chóng đứng lên, hắn cao và to lớn hơn Phương Thanh rất nhiều nhưng lại có xu thế bước đi phía sau hắn ta.
Chương 40: Chỉ thiếu chút lửa
Rời khỏi phòng hộp, Phương Học Hành tự nhiên đi tới chỗ phục vụ để trả tinh tế tệ. Nhưng vừa đứng ở chỗ phục vụ, trùng đực thu ngân lập tức khinh thường nhìn hắn một cái.
“Vị trùng cái kia đã dùng đầu cuối Thiên Võng đặt bàn và trả qua Thiên Võng luôn rồi.”
Trời ạ, việc lạ hằng năm đều có, hôm nay đã tới nhà hắn. Vị trùng đực thu ngân này không ngờ rằng hôm nay hắn đã gặp được một trùng đực kỳ ba tới hẹn hò. Không chỉ để trùng đực đặt bàn mà còn để trùng cái người ta thanh toán tinh tế tệ?
Vậy ngươi tới hẹn hò làm gì? Thật sự xấu mặt cho các trùng đực.
Phương Học Hành ngây người, trong lòng lại dấy lên chút hổ thẹn. Nhất định Phương Thanh thấy hắn không có kinh nghiệm hẹn hò, cũng không biết làm thế nào sắp xếp cho một buổi hẹn hò nên đã làm hết mọi chuyện.
“Thất thần làm gì, đi thôi.” Phương Thanh đi ra cửa, thấy Phương Học Hành vẫn chưa lại đây thì quay đâu gọi.
“À à, được.” Phương Học Hành vội vàng hoàn hồn, sau đó hung ác liếc mắt trùng đực thu ngân một cái.
Hung ác không phải là vì trùng đực này vừa ròi khinh thường hắn, bởi vì hắn thật sự không tốt, ngay cả Học Hành cũng cảm thấy áy náy. Hung ác là vì trùng đực này vừa rồi đã dùng ánh mắt dâm dê nhìn chằm chằm Phương Thanh, khiến hắn rất tức giận.
Trùng đực thu ngân chỉ là một trùng đực bình thường, bị một ánh mắt đằng đằng sát khí của một binh lính bước ra từ chiến trường, đã chứng kiến qua bao cảnh máu lửa nhìn vào mình, lập tức sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau. Ánh mắt khi nhìn vào Phương Học Hành đã mang theo vài phần sợ hãi.
Phương Học Hành không quan tâm đến trùng đực này nữa, bước nhanh mấy bước đã tới trước mặt Phương Thanh.
“Đi thôi.” Ánh mắt hắn lộ ra vẻ hưng phấn.
Ra khỏi cửa nhà hàng, ánh nắng bên ngoài rất vừa phải.
Hầu hết trong cung điện Bảo Thạch đều là trùng cái, là một trung những thành phố quan trọng nhất trong tinh vực chủ của Trùng tộc, chất lượng không khí bên trong hay là môi trường tổng thể đều chắc chắn là chuẩn không có gì để chỉnh.
Ra khỏi nhà hàng, trực tiếp là con đường đều là cây hồng dương.
Hồng dương là một loài cây của Trùng tộc, lá đỏ bốn mùa nên vô cùng xinh đẹp.
Theo Phương Thanh thì con đường này quả thật chính là nơi các cặp đôi chắc chắn phải đi qua và chụp ảnh. Cho nên nhà hàng có tên là Hồng Ý kia cũng kéo được thêm một phần doanh số cũng là nhờ con đường hồng dương này.
Dọc theo đường hồng dương, thỉnh thoảng sẽ có vài trùng đực đi ngang qua, đều vô thức nhìn vào Phương Thanh. Sau đó nhìn sang Phương Học Hành bên cạnh Phương Thanh, đều luôn luôn tỏ ra hâm mộ và ghen tị.
Trên đường đi, Phương Học Hành cũng trừng vài cái.
Đi được một lúc, Phương Thanh nhìn về phía Phương Học Hành, cười như không cười, “Có phải ngươi muốn năm tay ta không?”
Bởi vì suốt dọc đường đi, lòng bàn tay Phương Học Hành luôn nắm chặt rồi lại buông, xong sau đó lại nắm, vô cùng rối rắm.
Phương Thanh vừa hỏi, Phương Học Hành liền khẩn trương mím môi, đơn giản thông suốt, trực tiếp gật đầu.
“Ta không muốn nắm tay.”
Phương Thanh nói lập tức khiến Phương Học Hành buồn bã.
“Không phải ý đó, mà là ta cảm thấy nắm tay rất kỳ lạ, ta khôg quen.” Phương Thanh giải thích.
Đây là sự thật, trên địa cầu, nam thường sẽ không nắm tay nhau đi dạo. Cho dù hắn là gay cũng sẽ không làm ra hành động này.
Phương Học Hành xoa xoa hai tay, “Không sao cả, ta... Ta hiểu cho ngài.”
Phương Thanh mỉm cười, hắn chỉ là không thích mà thôi, hoặc có thể nói, hắn bị ảnh hưởng bới thói quen sống trên địa cầu. Cần gì phải hiểu chứ? Chính hắn cũng không biết, vậy Phương Học Hành hiểu cái gì chứ?”
Mặc kệ.
Bỏ qua chuyện này, rất nhanh đã đi tới cuối đường, Phương Thanh kéo Phương Học Hành ngồi nghỉ trên ghế đá vệ đường một lát.
Cuộc sống thế này thật sự rất thoải mái, Phương Thanh ngẩng đầu nhìn tán lá hồng dương trên đỉnh đầu, thậm chí còn nhìn thấy một động vật có cái đuôi to lông xù xù giống như sóc đang nhảy qua từng ngọn cây.
Phương Học Hành ngồi kế bên Phương Thanh, toàn thân đều đang chết cứng. Độ ấm từ Phương Thanh truyền đến một cánh tay khiến nhịp tim của Phương Học Hành không thể nào bình ổn lại được.
Từ khi nhìn thấy Phương Thanh, Phương Học Hành liền cảm giác mỗi phút mỗi giây đều như dẫm lên bông, toàn bộ cơ thể đều đang phiêu, có cảm giác không chân thật.
Đột nhiên, Phương Học Hành mở miệng hỏi thứ: “Ta có thể chụp một bức ảnh với ngài không?’
Một ngày tốt đẹp như vậy, Phương Học Hành thật sự muốn ghi giữ lại. Cho dù sau này không có cơ hội hẹn hò với Phương Thanh, nhưng khi hắn nhìn vào ảnh chụp cũng sẽ cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Phương Thanh hơi nghiêng đầu về một phía.
Phương Học Hành giơ tay lên thề: “Ta đảm bảo, sẽ không để lộ ảnh của ngài ra ngoài.”
“Không sao, chụp đi.” Phương Thanh có vẻ không để tâm.
ảnh phong cảnh kiểu này có gì mà lộ với không lộ chứ. Hơn nữa, hắn còn chụp cả ‘thời đại hoang dã’ đấy, nếu tính thời gian thì có lẽ hai ngày nữa sẽ ra mắt.
Tạp chí khiêu gợi hắn còn chụp qua rồi, sao lại sợ ảnh chụp kiểu này sẽ bị lộ chứ?
“Cảm ơn, cảm ơn ngài!” Phương Học Hành vô cùng cao hứng, mở chức năng camera của Thiên Võng ra, giơ tay lên bắt đầu chụp ảnh Phương Thanh và hắn. Bởi vì để camera có thể chụp cả khuôn mặt, Phương Thanh và Phương Học Hành liền chụm đầu vào nhau, phong nền là những cây hồng dương đỏ lóa mắt, vô cùng xinh đẹp.
Sau khi chụp ảnh xong, Phương Học Hành nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên điện thoài và cười ngây ngô, sau đó trân trọng đặt bức ảnh vào trong một thư mục được mã hóa. Sau đó lại đặt thư mục đã mã hóa vào trong một thư mục đã mã hóa khác, tóm lại cẩn thận đến mức không thể cẩn thận hơn, trân trọng vô cùng.
Phương Thanh nhìn sườn mặt của cậu nhóc ngốc này, tâm trạng càng vui vẻ hơn. Sau khi trò chuyện với Phương Học Hành một lúc thì Phương Thanh liền dẫn Phương Học Hành đến thành phố trò chơi để chơi trò chơi.
Đối với các công viên giải trí hay những nơi tương tự như vậy, có lẽ trùng cái khác sẽ thích, nhưng Phương Thanh chỉ thấy bình thường.
Khi Phương Thanh đến cung điện Bảo Thạch, thật ra cũng không biết nhiều nơi, nhưng nhờ Thiên Võng chỉ đường nên rất dễ để đi tới.
Trò chơi trong thành phố trò chơi đa số đều là các trò chơi nhẹ nhàng như thay đổi trang phục thực tế ảo, nông trường thực tế ảo, v.v.., cơ bản đều là phục vụ cho trùng cái.
Chỉ có một vài trò cảm giác mạnh, sau khi Phương Thanh đăng ký liền chơi rất hăng.
Vì là thực tế ảo nên có cảm giác chân thật tới 60%, so với các trò chơi 3D trên trái đất thì nó càng thêm nhập vai và tăng tính kích thích.
Chơi một lần liền chơi tới chiều, Phương Thanh gần như nghiện những trò chơi này. Chưa kể, Phương Học Hành từ nhỏ đã được học trong môi trường khép kín, sau đó lại vào quân đội, chưa bao giờ chơi những trò có cảm giác mạnh như thế này.
Sau một ngày ở chung, Phương Học Hành đã hiểu được một số thói quen và tính cách của Phương Thanh. Khi ở chung, dần dần hắn cũng thoải mái hắn. Trong lòng Phương Học Hành, Phương Thanh là một trùng cái rất khác biệt, tốt đẹp nhất và ưu tú hơn bất kỳ trùng cái nào.
Bữa tổi chỉ đơn giản là một bữa thịt nướng và một phần lẩu, đặc biệt sử dụng ống dinh dưỡng vị cay đặc chế nên mùi vị rất ngon. Nhưng lúc này, Phương Học Hành đã mạnh mẽ hơn một bước, tự mình thanh toán tiền.
Giả cả không đắc, giống như Hồng Ý, giá cả ở tầm trung, ăn xong một bữa nhưng cũng không hơn hai ngàn tinh tế tệ, cho nên Phương Thanh cũng không để ý cho lắm.
Hắn cảm thấy cậu nhóc Phương Học Hành này cũng không dễ dàng gì, Phương Thanh không định lừa rút tiền Phương Học Hành. Tinh tế tệ của cậu nhóc này đều dùng mạng sống để đổi lấy, sau này không chừng còn phải dùng để hẹn những trùng cái khác nên hắn khuôn muốn làm chuyện đó.
“Hôm nay chơi cũng đủ rồi, đi, ta dẫn ngươi đến khách sạn.” Ra khỏi nhà hàng, Phương Thanh đút tay vào túi, tùy ý nói.
Ực.
Đây là tiếng Phương Học Hành đang thầm nuốt nước miếng.
Dẫn... Dẫn.. dẫn hắn đến khách san!!?
Phương Học Hành cảm thấy cả người mình đang phiêu, hơi cúi đầu, đúng lúc lại nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn của Phương Thanh. Ngay lập tức, Phương Học Hành liền nghĩ tới cảnh sắc hắn nhìn thấy lúc Phương Thanh tới gần hắn khi ở Hồng Y.
Phương Học Hành đang tuột lại sau Phương Thanh nửa đường, lúc này vô thức toát ra một lớp mồ hôi khô nóng từ phía sau lưng. Đặc biệt là bộ phần nào đó cũng có phản ứng mà to lên/
Loại chuyện này... Đầu óc Phương Học Hành đang nóng đến mức choáng váng.
Trong cung điện Bảo Thạch, ngành kinh doanh khách sạn vô cùng phát triển. Bởi vì hầu hết các trùng cái đều tập trung ở đây, mỗi ngày có rất nhiều trùng đực đến hẹn hò.
Cho nên, ngành kinh doanh khách sạn phát triển là điều bình thường.
Các khách sạn ở đây đa phần đều vô cùng xa hoa, và chắc chắn không hề rẻ. Mặt khác, nếu nó rẻ thì các trùng cái liền không thèm liếc đến dù chỉ một lần. Nếu đã đến khách sạn, trùng đực cũng không thể nào mà trong thời điểm đó lại nói với trùng cái rằng hắn không có tinh tế tệ để thuê phòng được.
Một đêm, năm vạn tinh tế tệ đã là giá rẻ nhất.
“... Tiên sinh, thanh toán tại đây.”
Phương Học Hành liền cảm thấy đầu óc mình ong ong, đột nhiên nghe được giọng nói của một trùng đực.
Phương Thanh tiến lên vài bước, hắn cũng rất bất lực. Nhìn Phương Học Hành không biết vì sao lại đứng ngốc ở đó, cho nên sau khi hắn nói muốn thuê phòng liền định thanh toán, dù sao hắn cũng không thiếu tinh tế tệ.
Không ngờ, trùng đực thu ngân này tự nhiên lại nhìn về phía Phương Học Hành, ý bảo hắn ta trả tiền.
Phương Học Hành lập tức tỉnh tảo lại, chân dài một mét đi lướt qua Phương Thanh, để cho trùng đực thu ngân quét thiết bị đầu cuối thanh toán của hắn. Phương Thanh bất đắc dĩ đành phải thu lại thiết bị thanh toán Thiên Võng của mình, bởi vì từ đầu tới cuối, trùng đực thu ngân này căn bản không định để hắn trả tiền.
“Chúc hai người có một buổi tối vui vẻ.” Trùng đực thu ngân che giấu sự ghen tị trong đáy mắt, sau đó nở một nụ cười chuyên nghiệp và nói một lời chúc phúc.
“Phương.. Phương Thanh... Ngươi đừng hiểu lầm! Ta không suy nghĩ bậy bạ!! Ta không có nghĩ như vậy!!” Phương Học Hành vừa nghe thấy trùng đực thu ngân nói vậy, không biết nghĩ tới cái gì, phản ứng lại hét ba tiếng phủ nhận rất lớn.
“Ồ.” Phương Thanh nhướng mày cười khẽ.
Khi đến khách sạn hẹn hò, có bao nhiêu người không nghĩ bậy chứ?
Phản ứng của Phương Học Hành nói rằng vừa rồi trong đầu hắn ta không nghĩ đến thứ mười tám cộng gì đó, nhưng Phương Thanh không tin.
Phản ứng của Phương Thanh khiến gương mặt của Phương Học Hành đỏ bừng ngay lập tức, đỏ từ trán lan xuống tận cổ.
“Đi thôi, đi vào phòng.” So với Phương Học Hành thì Phương Thanh thản nhiên hơn rất nhiều.
Phương Thanh đi phía trước, lòng bàn tay Phương Học Hành đã ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn lập tức đi theo. Đồng thời, Phương Học Hành cũng nuốt nước miếng vài lần, hắn động nhiên cảm thấy vô cùng khát.
Một đường đi không nói gì cả, cho tới khi mở cửa phòng khách sạn.
Vừa bước vào, Phương Thanh liền cảm thấy đúng là xứng với giá năm vạn tinh tế tệ, không chỉ có diện tích lớn mà cả căn phòng này còn là một căn song lập, vô cùng xa hoa. Sau khi mở cửa vào, cửa quầy rượu đều là những loại rượu cao cấp.
Đương nhiên, những loại rượu này cần phải trả tiền thêm, bên cạnh đều để thẻ giá.
“Oa, còn có cả bể bơi trong nhà nữa. Phương Thanh tham quan sơ, vừa quay đầu liền phát hiện Phương Học Hành cũng đi theo sau hắn.
Đột nhiên bị Phương Thanh nhìn chằm chằm liền hoảng sợ, Phương Học Hành khẩn trương vô thức lùi về phía sau.
Phương Thanh híp mắt, thật ra hắn không định sẽ xảy ra chuyện gì đó với Phương Học Hành, chỉ là muốn mời một người trẻ tuổi đi thư giãn, sau đó ăn một bữa cơm mà thôi.
Nhưng bầu không khí lúc này không tệ.
Buổi tối ăn thịt nướng hơi nhiều, hơn nữa hắn vừa trải qua kỳ lột xác, nên nhu cầu của phương diện nào đó cũng khá tràn đầy, không phải không kiểm soát được, chỉ là sau một ngày đi cùng với Phương Học Hành, Phương Thanh cảm thấy hắn rất thuận mắt.
“Phương Thanh, ta... Ta....” Phương Học Hành chớp chớp mắt, đột nhiên đánh bạo, từ từ lại gần muốn hôn hắn ta. Nhưng khi tới gần Phương Thanh, hai người chỉ cách nhau còn một hai cm, Phương Học Hành đột nhiên nghĩ tới Phương Thanh đã nói thật ra hắn không thích hôn môi.
Vì thế, Phương Học Hành thử thăm dò, chỉ hôn ở khóe miệng Phương Thanh.
Có một số việc, chỉ thiếu một chút lửa mà thôi.
Khi ngọn lửa này dâng lên, thì sau đó chính là một ngọn lửa lớn sắp bùng cháy ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro