Chương 41__42
Chương 41: Trùng cái này quá bạo
Phương Học Hành là một trùng tơ, Phương Thanh có thể biết rõ từ biểu hiện của hắn ta. Nhưng cho dù là một trùng tơ thì là một trùng đực đang trong độ tuổi dậy thì, Phương Học Hành cũng không thiếu sự nhiệt huyết của mình.
Rào!
Cả người Phương Thanh bị dính đầy nước.
Hắn thật sự không ngờ rằng, sau khi Phương Học Hành hôn nhẹ lên khóe miệng hắn, sau đó có vẻ là muốn ôn hắn. Nhưng bởi vì quá kích động mà hai người trực tiếp rơi xuống bể bơi trong nhà.
Bể bơi không sâu nhưng cú ngã có hơi mạnh khiến nước văng tung tóe khắp nơi.
“Phương Thanh Phương Thành, thật xin lỗi thật xin lỗi, ngươi có khỏe không?” Phương Học Hành đứng dậy từ trong nước, sau đó kéo Phương Thanh lên.
“Không sao.” Nhiệt độ trong nhà được điều chỉnh rất tốt, Phương Thanh không cảm thấy lạnh.
Phương Học Hành có lẽ đang rất sốt ruột, cho dù Phương Thanh nói không sao nhưng vẫn kiểm tra hắn ta từ trên xuống dưới. Một lúc sau, Phương Thanh nắm lấy cổ tay Phương Học Hành, trầm giọng nói, “Đủ rồi.”
Phương Học Hành sửng sốt, lúc này mới hoàn hồn lại. Sau khi rơi xuống bể bơi, cả người hắn và Phương Thanh đều ướt sũng.
---- Sơ lược---
Lúc này, Phương Thanh đã không còn ham muốn nữa.
Sau khi lăn lộn hai lần trong bể bơi, mặc dù không cần phải làm gì nhưng vẫn rất mệt.
Phương Học Hành thở hổn hển, qua một lát liền trực tiếp bế Phương Thanh lên giường khách sạn.
Phương Thanh cảm thấy khá mới lạ với việc được ôm kiểu công chúa thế này. Trên thực tế thì lực cánh tay của những người đàn ông bình thường trên địa cầu nếu muốn ôm một người cùng giới khác theo kiểu công chúa này thì rất khó.
Nhưng trùng đực ở đây lại rất cao và thể lực đều hơn hẳn những người đàn ông bình thường ở địa cầu cho nên có thể ôm được kiểu công chúa. Hơn nữa, khoảng cách từ bể bơi tới giường cũng không quá xả, chỉ khoảng hai mươi bước chân.
Nằm trên giường, được đắp chăn đàng hoàng.
Nhưng lúc này Phương Thanh không hề cảm thấy buồn ngủ gì cả, chỉ là cảm giác toàn thân uể oải. Sau nghĩ một hồi, hắn quay đầu lại, tìm kiếm ở tủ đầu giường của khách sạn, sau đó rút ra một điếu thuốc.
Mặc dù điếu thuốc ở đây khá giống với thuốc lá ở địa cầu nhưng hương vị quá kích thích khiến Phương Thanh không chịu nổi. Trên địa cầu, Phương Thanh thỉnh thoảng sẽ hút một điều. Cho nên hoàn toàn không hút là vì ở tinh vực hỗn loạn bị hoàn cảnh ép buộc, khi tới tinh vực chủ Phương Thanh liền không chịu nổi.
Thuốc bình thường không ngon, nhưng Phương Thanh đã đặt hàng riêng trên Thiên Võng và chọn hương vị thanh nhã hơn một chút, nhưng tiếc là hàng vẫn chưa đến tay.
Lúc này, cầm điếu thuốc trong tay, Phương Thanh không thể nào hút được, nhưng dù không hút được, ngậm trong miệng để đỡ ghiền cũng không tệ.
Phương Học Hành lại hiểu lầm ý của Phương Thanh, thấy Phương Thanh ngậm điếu thuốc, mặc dù có hơi kinh ngạc nhưng vẫn lập tức đưa bật lửa tới.
Trùng cái cơ bản đều không hút thuốc.
Nhưng không biết vì sao, bộ dạng Phương Thanh ngậm điếu thuốc kia lại vô cùng gợi cảm.
“Không cần, mùi này quá nồng, ta không hút.” So với ban ngày thì mặc dù giọng nói của Phương Thanh lúc này vẫn trong trẻo như dòng suối, nhưng cũng có thêm chút lười miếng, có thể dễ dàng trêu chọc trái tim của trùng đực.
Phương Học Hành giống như một fanboy vô địch, hắn lập tức lấy lại bật lửa, sau đó kéo chăn lên đắp cho Phương Thanh, “Che lại một chút, lỡ như bệnh...”
Bọn họ chính là trực tiếp ra khỏi hồ bơi, quần áo cũng không có...
Ngậm điếu thuốc kia một lúc, Phương Thanh nằm lại vào chăn.
Phương Học Hành cũng vội vàng nằm xuống, sau đó, từ từ tới gần Phương Thanh, duỗi tay ra, ôm Phương Thanh vào lòng mình.
Phương Thanh nhắm hai mắt lại, hắn có hơi mệt mỏi. Tố chất cơ thể của Phương Học Hành chỉ sợ vẫn có thể tiếp tục lăn lộ, nhưng Phương Thanh không chịu nổi nữa.
Sau khi tiếng hít thở của Phương Thanh dần trở nên nông hơn, Phương Học Hành chậm rãi tới gần, gửi mùi hương của Phương Thanh.
Thật tốt.
Ít nhất vào lúc này thì Phương Thanh đã nằm trong vòng tay hắn.
Phương Học Hành hiểu rõ Phương Thanh tốt như vậy. Một trùng cái như hắn ta không thể nào lại ở bên cạnh hắn được. Sau này, khi mọi người dần dần biết đến Phương Thanh, hắn chắc chắn sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Nhưng từ trước đến nay Phương Học Hành chưa bao giờ hy vọng xa rời rằng sẽ có một trùng cái kết hôn với hắn, chưa kể Phương Thanh còn là một trùng cái đặc biệt và ưu tú tới cực điểm.
Có ba ngày như vậy hắn đã mãn nguyện rồi.
Từ giờ phút này trở đi, hoặc có thể nói, từ khi hắn nhìn thấy Phương Thanh thì đối phương đã trở thành tín ngưỡng của hắn.
Lòng có chỗ dựa, cảm giác này khiến Phương Học Hành vô cùng hạnh phúc.
Hơi suy nghĩ, Phương Học Hành liền cảm giác sự ngọt ngào từ tận đáy lòng lại dâng trào lên. Không không chế được, hắn nhoẻn miệng cười, nụ cười vô cùng thuần túy.
“Ngủ ngon, Phương Thanh.” Phương Học Hành ghé sát vào tai Phương Thanh, khẽ nói một câu sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay, Phương Học Hành ngủ vô cùng thoải mái và an tâm.
Phương Thanh được nghỉ ngơi một buổi tối, tinh thần liền khôi phục hoàn toàn. Vốn dĩ muốn dậy sớm một chút, sau đó dẫn Phương Học Hành đi chơi, dù sau ngày mai chính là ngày thứ ba, nhưng tới giữa trưa hắn ta đã phải trở về.
Thời gian chơi không còn nhiều lắm.
Nhưng không ngờ Phương Học Hành lại giống như một đứa trẻ mới lớn, nhất định phải ngủ nướng cùng với Phương Thanh đến khi ông mặt trời lên cao.
Phương Thanh nhìn trùng đực cao hai mét này, nhưng đôi mắt lại vô cùng trong sáng và rực rỡ, không nhịn được xoa mái tóc có hơi gai lên của hắn ta, sau đó lựa chọn ngủ nướng.
Ngủ một giấc, khi tỉnh dậy đã hơn 12 giờ chiều.
Rời khỏi giường, đi xuống dưới lầu và trả phòng.
Khi trùng đực thu ngân nhận được cuộc gọi từ trùng đực dọn dẹp trên lầu, ánh mắt lộ ra vẻ ghen tị, nhưng chủ yếu là hâm mộ.
Nước bể bơi đều tràn ra, thảm và giường đều rất lộn xộn.
Có thể thấy được trùng đực này hôm qua được hời rất lớn, bởi vì điều này chứng tỏ trùng cái vô cùng nhiệt tình. Đặc biệt là Phương Thanh còn rất trẻ và dung mạo vô cùng nổi bật.
Trong khi trùng đực này hâm mộ thì còn có chút khinh thường.
Trùng cái hoàn mỹ như vậy thế nhưng lại đến khách sạn năm vạn tinh tế tệ một đêm của họ. Trùng đực này đúng là keo kiệt.
“Không dùng rượu, tấm thảm dính nước bị hỏng cần phải bồi thường... Tổng cộng bảy vạn tinh tế tệ.” Mặc dù trong lòng vận động rất nhiều nhưng trùng đực thu ngân này vẫn nở một nụ cười.
Phương Học Hành lập tức tính tiền sau đó đuổi theo Phương Thanh.
Tiếp sau đó đương nhiên là sẽ đi ăn gì đó, sau đó lại đi mua một bộ quần áo.
Quần áo của Phương Thanh và Phương Học Hành đều đã thấm nước. Mặc dù qua một đêm đã khô rồi nhưng vẫn phải tắm rửa.
Điều này rất thuận tiên, quần áo, thực phẩm, nhà ở và phương tiện đi lại trong cung điện Bảo Thạch đều vô cùng xa hoa, có ráta nhiều cửa hàng quần áo hơn nữa đều vô cùng to lớn.
Sau ngày hôm qua, Phương Học Hành dần tìm được cảm giác khi hẹn hò với trùng cái. Tiêu xài cái gì đều phải cướp để thanh toán.
Nhưng Phương Thanh dạo một vòng cửa hàng quần áo chỉ chọn một bộ đồ thể thao đơn giản nhất, tổng cộng chưa đến hai vạn tinh tế tệ. Phương Thanh vẫn cảm thấy đắt, trên địa cầu, quần áo của hắn đa số đều được kiểm soát ở mức khoảng một ngàn. Không rẻ nhưng cũng không quá đắt.
Kết quả quần áo trong cửa hàng này đều có giá cao ngất ngưởng.
Phương Thanh còn nhìn thấy một bộ trang phục xa hoa dài phết đất có tên là ‘sao trời sáng lạn; được trưng bày trong tủ, có giá hơn 5000 vạn tinh tế tệ.
Chiếc váy này nghe nói đã được một trùng cái đặt trước, ngày mai sẽ đến lấy nó.
Phương Thanh có hơi đau răng, chiếc váy này có giá hơn 5000 vạn tinh tế tệ sao.. Mặc nó lên rốt cuộc có thể thể hiện được cái gì? Dù sao Phương Thanh cũng không thể hiểu được.
Sau khi cùng Phương Học Hành thay quần áo xong, Phương Thanh không cần quần áo cũ nữa nên lựa chọn vứt chúng đi. Buổi chiều, Phương Thanh kéo Phương Học Hành đi chơi ở các địa điểm tham quan nổi tiếng của cung điện Bảo Thạch.
Vì thời gian gấp gáp nên thật ra chơi cũng rất nhanh.
Lần này chơi tới tận tối, Phương Thanh không trở lại khách sạn với Phương Học Hành mà sau khi đưa Phương Học Hành về khách sạn, Phương Thanh liền về nhàngur.
Một ngày một đêm không về, Phương Thanh đã nhớ đến việc cho Tiểu Viên ăn khối năng lượng.
Ngày hôm sau, Phương Thanh gọi Phương Học Hành tới, tự mình làm bũa sáng đơn giản cho đối phương. Khiến cho Phương Học Hành kích động đến mức suýt nuốt cả đĩa.
Nhưng thời gian thoải mái luôn trôi qua rất nhanh, sau khi cùng Phương Thanh cắt cỏ trong sân, đầu cuối Thiên Võng của Phương Học Hành liền nhắc nhớ hắn đã tới lúc phải đi. Nếu không sẽ không đuổi kịp phi thuyền, nếu ngày mai không thể về tới tiền tuyến thì hắn sẽ bị phạt.
“Ta đưa ngươi đi.” Phương Thanh đặt đồ xuống, một mực muốn đưa Phương Học Hành đến chỗ phi thuyền.
“Đây là đặc sản của tinh vực chủ, ngươi mang về đi.” Phương Thanh chuẩn bị một ít đồ ăn đưa cho Phương Học Hành, nhưng trong tay Phương Học Hành còn đang xách một cái túi không biết là gì.
Phương Học Hành im lặng nhận lấy đồ, đột nhiên duỗi tay ôm lấy Phương Thanh.
“Ngài sẽ nhớ ta chứ?”
Phương Thanh thấp hơn Phương Học Hành nên phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy đối phương. Lúc này, ánh mắt của Phương Học Hành rất nghiêm túc.
“Đương nhiên rồi.”
Đôi mắt của Phương Học Hành lúc này vô cùng tinh tường, “Vậy sau này.. Ta vẫn có thể trình đơn xin hẹn hò cho ngài chứ?”
“... Có thể, ta sẽ cân nhắc việc đồng ý. Ừm, trước khi ta tìm được trùng cái mình thích để kết hôn.” Phương Thanh trả lời rõ ràng.
Phương Học Hành lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Phương Thanh vui vẻ, nhìn sang thời gian, sắp tới giờ lên phi thuyền. Suy nghĩ một chút liền nắm cổ áo của Phương Học Hành. Khi Phương Học Hành theo bản năng cúi đầu xuống, Phương Thanh liền nghiêng đầu hôn hắn.
Ngay lập tức.
Các trùng đực đứng xung quanh vốn dĩ đang lén lút đánh giá trùng cái này đột nhiên hét lên, thậm chí còn có cả tiếng huýt sao.
Bạo quá, bạo quá, trùng cái này quá bạo.
Ngoại trừ tiếng thét chói tai, thậm chí còn trùng đực lén chụp ảnh, ước gì người được trùng cái đó hôn chính là mình.
Phương Thanh lùi về sau vài bước, sau đó nhướng mày cười nói: “Đi thôi, lên đường bình an. Hơn nữa, cố gắng sống sót để nhìn ngắm thế giới này nhiều một chút, nó rất đẹp.”
Sau khi nói xong, Phương Thanh đút tay vào túi, xoay người rời đi.
Không nên dây dưa quá nhiều, nên chia lìa thì vẫn phải chia lìa.
“Cảm ơn ngài!” Phương Học Hành kích động hét lên, mãi tới khi không thấy được Phương Thanh, hắn mới xách đồ đi lên phi thuyền.
Cùng lúc đó, ảnh chụp Phương Thanh hôn Phương Học Hành ở phi thuyền đã bị các trùng đực tốt bụng đăng lên mạng, bắt đầu nổi đình nổi đám.
Chương 42: Eo đau
Buổi tối ngày thứ ba, Phương Học Hành về bộ đội đúng giờ. Sau khi trở về, đầu tiên hắn đem toàn bộ đồ mang theo từ tinh vực chủ để lại ký túc xá, sau đó mới đi tới chỗ chỉ đạo viên báo cáo.
“Báo cáo!”
Chỉ đạo viên đang dùng bữa, vừa nghe thấy tiếng động liền trực tiếp đáp lại: “Vào đi vào đi.” Vừa nhìn qua, thì ra là Phương Học Hành.
Chỉ đạo viên rất có ấn tượng với trùng này, bởi vì trận chiến trong tinh hệ Vân Đoan rất khó đánh. Lần đó sau khi phát động một cuộc tấn công đã khiến rất nhiều binh lính tử vong. Phương Học Hành thì lại may mắn sống sót, nhưng cũng giống như các trùng đực trẻ tuổi khác, mắc bệnh tâm lý căng thẳng quá độ do chiến trường gây ra.
Hôm nay có vẻ Phương Học Hành này tinh thần rất sáng láng.
“Ngồi ngồi ngồi.” Chỉ đạo viên chỉ vào một bên, sau đó cười ha ha rót một ly nước cho Phương Học Hành, “Về rồi sao? Nhìn bộ dạng của tiểu tử ngươi có vẻ rất hòa thuận với trùng cái. Nhìn nụ cười của ngươi đi, đã đi khách sạn với trùng cái chưa?”
Phương Học Hành ngồi thẳng lưng, một tay cầm ly nước cười cười, ngượng ngùng gãi đầu.
Chỉ đạo viên này vốn dĩ chỉ tùy tiện nói nhưng dáng vẻ này có vẻ là thật rồi. Hắn có chút bội phục Phương Học Hành, một thằng nhóc, lần đầu tiên hẹn hò với trùng cái đã có thể rồi sao?
Đúng là giỏi thật.
Thật không ngờ, thằng nhóc Phương Học Hành này giỏi tình trường đến như vậy, còn dỗ trùng cái nhà người ta đến nỗi làm xằng làm bậy.
"Ta... Thật rư cũng không phải như vậy mà là do hắn ta quá tốt. Ta cảm thấy trong lòng mình giờ đã có một nơi để nhớ nhung. Lúc mười bốn tuổi ta đã phải suy nghĩ sẽ chọn nghề nghiệp gì rồi, lúc đó bởi vì ta muốn có thể mau chóng hẹn hò với trùng cái nên chọn học viên quân sự, dự định làm một quân trùng.
Ta biết tất cả trùng cái đều rất đẹp nhưng thật ra ta cũng cảm thấy mê mang, bọn họ tựa như một bông hoa bị ngăn cách từ xa bởi một lớp sương mù. Ta không thể nào nhìn thấy rõ được. Nhưng lần này ta lại không cảm thấy như vậy." Trên mặt Phương Học Hành tràn đầy ý cười rạng rỡ và tỏa nắng, cả khuôn mặt đều nói lên sự hạnh phúc.
Chỉ đạo viên xoa cằm, "Vậy trùng cái kia cũng vừa ý ngươi chứ? Hắn ta có chịu sẽ tiếp tục đồng ý đơn xin hẹn hò của ngươi không?"
"Hắn ta nói sẽ suy xét."
"Vậy thì được rồi, trong lòng ngươi hiểu rõ là được. Nhóc con, phải cố gắng sống. Dù sao bây giờ ngươi cũng đã có một mục tiêu rồi." Chỉ đạo viên cảm thán một câu.
Phương Học Hành có thể nói là khá may mắn, không biết đã có bao nhiêu trùng đực trẻ tuổi khác đều vì trùng cái nên mới bán mạng. Kết quả bây giờ hầu hết đều giống như lời Phương Học Hành nói, bọn họ cảm thấy trùng cái giống như giống như một đóa hoa được nhìn qua lớp sương mù, không chạm vào được, cũng không nhìn thấy rõ. Chỉ đơn giản là ôm một tín niệm, cuối cùng lại chết trên chiến trường một cách không cam lòng.
Phương Học Hành đặt ly xuống, gật đầu thật mạnh.
Bây giờ hắn đang ngập tràn nhiệt huyết, tích cóp quân công, phải tích cóp càng nhiều quân công! Để sau này hắn có thể tiếp tục trình đơn xin hẹn hò với Phương Thanh!
Khi Phương Học Hành rời đi, chỉ đạo viên đột nhiên nói một câu, "Chắc tốn không ít tinh tế tệ nhỉ? Không phải ngươi còn chạy qua chỗ hướng dẫn viên để mượn tinh tế tệ nữa sao, nếu như tạm thời vẫn chưa trả được thì cứ để ta ứng trước, không phải vội trả lại."
Một chuyến đi này, trùng cái kia có thể xảy ra chuyện đó với Phương Học Hành chắc chắn đã tiêu xài không ít tinh tế tệ. Nếu không ai lại chơi với một thằng nhóc lính chứ?
"Không đâu, còn chưa đến hai mươi vạn tinh tế tệ." nói đến đây, Phương Học Hành một mặt thì nhớ tới sự ngọt ngào của Phương Thanh, mặt khác lại cảm thấy hơi hổ thẹn.
Lần này, thì tiền cơm trước đó cũng là do Phương Thanh trả tiền. Sau đó cũng không tốn kém gì nhiều, Phương Thanh đều chọn những nơi có mức giá bình ổn, cho dù đi mua quần áo cũng chỉ tốn hai vạn tinh tế tệ mà thôi.
Chỉ đạo viên đang ăn cơm, suýt chút nữa đã bị sặc, “... Ngươi nói cái gì!? Thiệt hay giả vậy?”
Nửa năm trước, hắn cũng từng hẹn hò với một trùng cái. Trong buổi hẹn hò đó, trùng cái kia có hôn môi hắn. Sau đó khi đi dạo phố, tiêu của hắn hơn hai ngàn vạn tinh tế tệ. Tinh tệ tệ này trùng cái dùng để mua ba chiếc nhẫn ngọc lục bảo, một chiếc đồng hồ sang trọng hàng đầu của Philippine Blue, còn có một chiễ váy xa hoa nghe nói là độc nhất vô nhị.
Nhưng cũng không sao cả, dù sao bọn họ tích lũy quân công rất mau, ở tiền tuyến cũng không tiêu xài gì nhiều. Tinh tế tệ đặt trong tài khoản, ngoại trừ để nó rỉ sắt ra thì cũng không có tác dụng gì.
Phương Học Hành quay đầu lại, trên mặt lộ ra niềm hạnh phúc, lập tức gật đầu, “Hắn ta là một trùng cái rất đặc biệt, không giống với những trùng cái khác.” Sau khi nói xong, Phương Học Hành liền mở cửa rồi chạy đi.
Khuôn mặt cương nghị có vài phần tục tằng của chỉ đạo viên lộ ra sự kinh ngạc, cũng có cả hâm mộ, sau đó tặc lưỡi vài cái, “Thằng nhóc này thật mạy mắn, gặp được trùng cái cực phẩm như thế.”
...
Phương Thanh không hề biết tình hình bên kia của Phương Học Hành, sau khi tiễn Phương Học Hành đi, Phương Thanh liền trực tiếp về nơi ở của mình.
Hẹn hò một lần mỗi tháng coi như đã hoàn thành. Tiếp theo đó, chỉ cần hắn không đồng ý thì dựa theo pháp luật của Trùng tộc, không ai có thể cưỡng chế hắn tiến hành hẹn hò cưỡng chế.
“Tiểu Viên, lấy cho ta một ly thức uống nóng.” Phương Thanh nằm dài trên sô pha, cảm thấy thật tự tại.
“... Nhớ phải lên Thiên Võng đặt cho ta một khối năng lượng hiệu Long Kỳ, ta cần nó giống như ngươi cần đồ uống nóng vậy.” Cái đầu tròn vo bằng sắt của Tiểu Viên xoay qua, đèn điện tử trong mắt nó thay đổi, biến thành hình cầu xin.
“Mua rồi, có lẽ ngày mai sẽ đưa tới.”
Tiểu Viên lập tức hài lòng, đèn điện tử trong mắt nó lại thay đổi, biến thành một hình cong biểu thị vui vẻ.
Sau khi đồ uống nóng được đưa lên, Phương Thanh uống một chút, nhân tiện mở Thiên Võng lên. Đối với lần hẹn hò này, hắn có thể tiến hành đánh giá trục đực.
Năm sau khen ngợi có thể sẽ giúp trùng đực dễ dàng hơn trong việc trình đơn xin hẹn hò với trùng cái vào lần sau, có vài trùng cái cũng sẽ coi qua các đánh giá của trùng đực. Nếu quá tệ, như là đánh giá trùng đực keo kiệt, các trùng cái khác sau khi nhìn thấy đánh giá này đều sẽ không chọn trùng đực ấy.
Đương nhiên, nếu trùng cái đánh giá rằng trùng đực có hành vi cưỡng bức, vậy phía chính phủ cần phải tiến hành xác minh đặc biệt. Nếu trùng đực thật sự có hành vi đó, vậy hắn ta sẽ phải đối mặt với hình phạt hoặc là tịch thu tinh tế tệ, có khi là ngồi tù. Nếu trùng cái nói sai sự thật, thì dựa theo mức độ nghiêm trọng mà tịch thu một số tiền nhất định.
Phương Học Hành chưa từng có cuộc hẹn hò nào trước Phương Thanh cho nên khu đánh giá của trùng cái là trống rõng.
Phương Thanh không chút do dự, trực tiếp cho năm sao khen ngợi, đồng thời còn để lại vài bình luận ngắn gọn nói Phương Học Hành là một trùng đực không tệ.
Sau khi đánh giá xong, chuyện này gần như đã hoàn tất.
Phương Thanh nhàn nhã trải qua một buổi chiều, nhưng vừa tới tối, Rodney, tổng biên tập của ‘thời đại hoang dã’ đã gửi cho hắn một cuộc gọi vidoe thông qua Thiên Võng.
Sau khi kết nối, Phương Thanh chú ý thấy Rodney có lẽ đang ở trong văn phòng.
Trùng đực này vẫn ăn mặc theo lối nghệ thuật, nhưng nhúm râu trên cằm lại có hơi lộn xộn, hơn nữa mắt còn khá đen. Giống như... giống như không ngủ đủ, hoặc đúng hơn là dung túng quá độ.
Vừa nhìn thấy Phương Thanh, trong mắt Rodney liền có chút phức tạp, nhưng rất nhanh liền biết mất, “Phương Thanh, có phải ngươi đã hẹn hò với tùng đực không?”
Phương Thanh sờ sờ mũi, có hơi tò mò, “Chuyện này, làm sao ngươi biết được?”
Rodney bấm bấm vài cái vào thiết bị văn phòng, chẳng bao lâu, một màn hình màu xanh nhạt được thả xuống bàn làm việc. Phía trên, bất ngợ đều là các tiêu đề tin tức.
Chỉ vào một loạt mười mấy tiêu đều phía trước, Rodney bắt đầu đọc, “’trùng cái đưa tiễn trùng đực còn xúc động đến mức hôn?’, ‘trùng cái này có hơi gợi cảm’, ‘quá bạo quá bạo, trùng cái hôn trùng đực trước nơi phi thuyền’...”
“Đừng đọc nữa.” Phương Thanh không nhìn những tiêu đề làm cả người nóng lên này nữa.
Nhưng hôn bạo cái rắm á, lúc đó chỉ chạm nhẹ vào môi trong hai ba giây thôi. Kết quả thì hay rồi, nhìn những tiêu đề này, người không biết còn tưởng hắn và Phương Học Hành không thể chia lìa vậy.
Rodney im lặng một lúc, sau đó ngồi xuống ghế, “Ngươi biết không? Bây giờ độ nổi tiếng của ngươi trên Thiên Võng đã lên tới một trăm, còn không ngừng tăng lên nữa. Rấ nhiều diễn đàn chuyên nghành, mạng xã hội, trang web riêng, v.v đều đang bàn tán về chuyện hôm nay của ngươi ở chỗ phi thuyền.
“Có trùng nào đăng video lên sao?”
“Đương nhiên, bây giờ có rất nhiều trùng đực đều đang lấy ảnh chụp của ngươi ra, nói là muốn làm hình nền cho màn hình xanh. Ngươi không biết đâu, bây giờ đã có rất nhiều trùng đực đang tự thành lập một đội fans cho ngươi đấy.
Có nghĩa là khi ngươi vừa mới đến tinh vực chủ, ngoại trừ cái tên của ngươi do chính phủ để lại thì không có bất kỳ thông tin xã hội nào, nếu không đã sớm có trùng đực nổ tung tài khoản liên lạc của ngươi rồi.”
Phương Thanh lắc đầu, hắn không ngờ lại đến mức như vậy.
Ánh mắt của Rodney hơi lóe lên, sau khi tới gần video quay, có chút nhẹ giọng lậi thâm chí còn bất giác mang theo vài phần khẩn trương: “Trùng đực kia, ngươi đã đến khách sạn với hắn ta chưa?”
“Làm sao, ngươi cảm thấy rất hứng thú với sinh hoạt cá nhân của ta sao?” Giọng điệu của Phương Thanh bình tĩnh, nhưng trong lời nói lại có ý tứ mơ hồi, chuyện riêng tư này, không phải ai hắn cũng sẽ nói.
Rodney cũng nhìn thấy Phương Thanh đang không vui, vội vàng ngừng đề tài này và nói sang những chuyện khác.
“Tạp chí của bọn ta ngày mai sẽ nhân lúc độ nóng này tung ra bán, bọn ta dự định sẽ tiết lọ một số thông tin lên trang web chính thức. Phương Thanh, ngươi cũng nên đăng ký một tài khoản xã hội để người hâm mộ có thể dễ dàng theo dõi ngươi.”
Đối với Phương Thanh thì không thành vấn đề gì, tài khoản xã hội ở đây cũng tương tự như Weibo ở địa cầu vậy. Mặc dù có rất nhiều chuyện phiếm nhưng vẫn có coi đây là một con đường thông tin thời sự mới nhất để biết thêm về thế giới bên ngoài.
“Được, ta lập tức đi đăng ký, sau đó gửi tên cho ngươi.” Phương Thanh đồng ý xong liền đóng lại Thiên Võng.
Sau khi ảnh đại diện của Phương Thanh biến mất khỏi màn hình, Rodney hoàn toàn suy sút ngã xuống ghế.
Thắt lưng của hắn, thật sự rất đau, còn có hơi chột dạ.
Vỗ vỗ đầu, Rodney di chuyển tay, trên màn hình liền hiện lên một tấm ảnh khi Phương Thanh chụp ở tạp chí khiêu gợi. Đây là một bức ảnh chỉ có mình Phương Thanh, trong ảnh chụp, chiếc quần lưng thun của Phương Thanh kéo thấp xuống eo, thậm chí còn có thể nhìn một chút vẻ đẹp ẩn dưới lưng.
Kiểu nửa che dục ôm tỳ bà thế này thật sự quá kích thích bộ phận nào đó.
Rodney cảm giác cả người mình đã nóng lên, tin tức tố trùng đực bắt đầu tỏa ra. Nhưng eo của hắn, mấy ngày nay bởi vì dùng tay quá nhiều mà thật sự rất đau
Nuốt nước miếng, không được không được, một lần cuối cùng.
Rodney run rẩy rút một nhúm khăn giấy trắng, sau đó bắt đầu đưa tay xuống bàn. Qua một lúc sau, trên mặt hắn liền lộ ra vẻ trầm mê.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro