Chương 50__52
Chương 50: Quà dùng để xin lỗi
Sau khi ngừng liên lạc qua video với Rodney, Phương Thanh dành chút thời gian xem xét đơn xin hẹn hò của mình. Hay thật, bây giờ đã có hơn hai ngàn vạn đơn. Kéo xuống cũng không nhìn thấy được giới hạn.
Sức mạnh của tạp chí này thật lớn.
Nhiều đơn xin hẹn hò như vậy, rất dễ dàng thay đổi thứ hạng trước đó. Vốn dĩ vị trí số một là của Eisen Shelley nhưng bây giờ hắn đã rớt đến hạng tám. Amos, cũng chính là Dick. Tường Vi Chi Chương rớt xuống hạn mười hai, còn có Kỷ Vân Dư quen biết sơ sơ trước đó, trực tiếp rớt xuống hơn một trăm.
Phương Thanh lắc đầu, ở vị trí thứ hai có thể dễ dàng thấy được Drey Charles. Điều này đã được thỏa thuận ngày hôm qua với Sinclair, cho nên Phương Thanh không chút do dự, trực tiếp nhấn đồng ý đơn xin hẹn hò của Drey Charles.
Còn vị trí thứ nhất lại là của một trùng đực tên Liêm Diễm, Phương Thanh tiện tay nhấp vào xem giá trị con người của vị trùng đứng thứ nhất này.
Năm nay đã 43 tuổi, trong các đơn xin hẹn hò của Phương Thanh thì tuổi có hơi lớn, nhìn từ ảnh chụp của Liêm Diễm thì ngoại hình khá giống với những trùng đực đẹp trai bình thường khác, nhưng lại khác với tên nhóc mới lớn như Phương Học Hành, đối phương là kiểu trưởng thành.
Cho dù là cách ăn mặc hay khí chất đều lộ ra sự tự tin, nho nhã và thậm chí quý chất mà người ta cần phải có, hắn ta đều nắm giữ hết.
Phương Thanh suy đoán, đối phương hẳn là một trùng đực trưởng thành và có sự nghiệp khá thành công.
Nhìn xuống lịch sử hẹn hò của đối phương, hắn ta đã hẹn hò với tổng cộng hơn mười một trùng cái. Sau khi hẹn hò kết thúc, các trùng cái này ít nhiều đều sẽ đánh giá tốt về hắn ta.
Gia hỏa này không chỉ có xác suất được trùng cái đồng ý đơn xin hẹn hò cao mà còn chưa bị lật thuyền từ trước cho đến nay, là một cao thủ trong việc dỗ dành trùng cái.
Phương Thanh chỉ tùy tiện xem qua, sau đó đóng lại thông tin của hắn ta. Khi hắn thông qua đơn xin hẹn hò của Drey Charles thì các số liệu kiểm tra cơ thể của Drey cũng được gửi qua.
Phương Thanh xem xong, số liệu cho thấy đối phương không có bệnh truyền nhiễm, nhưng đồng thời cũng cho thấy Drey là lột xác phản tổ nên cảm xúc hiện tại vẫn chưa ổn định. Mời trùng cái đồng ý đơn xin hẹn hò cẩn thận, tránh bị đối phương làm tổn thương.
Trong khi Phương Thanh đang xem số liệu thì lời mời kết bạn của Drey Charles cũng được gửi tới.
Phương Thanh nhấn đồng ý.
Vài giây sau, đối phươgn chủ động gửi sang một tin nhắn.
“Khi nào rãnh lại đây?”
Phương Thanh suy nghĩ, vốn dĩ những buổi sáng thường ngày hắn sẽ học văn tự Trùng tộc, buổi chiều mời thầy giáo qua đây dạy lý thuyết cơ bản về sửa chữa. Nhưng ngày hôm qua đã bàn bạc với Rodney, buổi sáng sẽ đến toà nhà văn phòng của ‘thời đại hoang dã’ một chuyến để xử lý đống quà tặng. Vì cân nhắc đến việc sẽ có rất nhiều quà, có lẽ còn phải hồi âm lại, nên Phương Thanh cố ý dành ra một buổi chiều rãnh rỗi.
Vì thế, Phương Thanh trực tiếp gửi tin nhắn sang cho đối phương.
“Ngươi đến đây đi, hôm nay ta không có chuyện gì. Ngươi đến chỗ ta thì phải mất khoảng bao lâu?”
“Mười sáu phút.”
Phương Thanh nhìn chằm chằm vào tin nhắn mười sáu phút kia, cảm thấy trùng đực này có chút thú vị, thật sự canh chuẩn thời gian vậy sao? Nếu là hắn chắc chỉ biết nói khoảng hai mươi phút.
Mười phút trôi qua nhanh chóng, Phương Thanh đang ngồi nghỉ ngơi trên sô pha một lúc thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra, Drey Charles đã tới.
Vẫn giữ nguyên động tác mở cửa, Phương Thanh cẩn thận đánh giá đối phương. Lúc trước khi còn ở vành đai xanh, bởi vì Drey rời đi rất mau, hơn nữa hắn còn bị khí thế của đối phương dọa sợ nên vẫn chưa thấy rõ được diện mạo của đối phương.
Qua hình ảnh chiến trường thì khoảng cách tổng thể cũng khá xa, hơn nữa trên người đối phương toàn là mồ hôi, bụi bặm và các vết máu lộn xộn, ảm giác không đủ trực quan.
Đối phương cũng để kiểu tóc giống như những binh lính trong quân đội, đầu ba phân.
Kiểu tóc này rất dễ chăm sóc.
Chiều cao của Drey phải hơn hai mét, sau khi Phương Thanh trải qua kỳ lột xác, nếu mang giày vào thì cơ thể cũng phải cao gần 1m8. Nếu ở trên địa cầu thì hắn chính là một soái ca dưới cổ toàn là chân.
Nhưng trong xã hội Trùng tộc đa số đều là cao thì hắn cũng chỉ nhỉn hơn trùng cái một chút thôi.
Đối phương ăn mặc khá đơn giản, đôi ủng màu đen phối hợp với chiếc quần dài rằn ri, phía trên là một chiếc áo ba lô đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo quân phục màu xám đậm.
Đứng ở đó vẫn mang đến một cảm giác khí thế áp bách với Phương Thanh.
Nhưng thực tế, khí chất là một thứ rất trống rỗng và rất khó để giải thích rõ ràng. Nó giống như một mãnh hổ hay mãng xà khổng lồ, cho dù từ nhỏ đã được chăn nuôi và không hề tấn công người chăn nuôi. Nhưng khi một người bình thường đứng trước mặt hai chúng nó và không có bất kỳ sự bảo hộ nào, cho dù hai chúng nó không có bất kỳ hành động tấn công nào nhưng vẫn sẽ cảm thấy nguy hiểm.
“Xin chào, Phương Thanh, giới thiệu lại một lần nữa.” Phương Thanh lùi về sau vài bước, không vươn tay ra mà chỉ hơi gật đầu.
“Drey Charles.” Giọng điệu của Drey rất rõ ràng, có chút trầm thấp và sắc lạnh.
Phương Thanh xoay người bước vào, phát hiện Drey Charles không đi theo, vì thế liền ra hiệu, “Vào đi.”
Lúc này Drey mới gật đầu, cách Phương Thanh khoảng năm bước chân rồi đi theo vào trong.
“Cứ ngồi đại đi, Tiểu Viên, rót một ly nước trái cây cho khách.”
Tiểu Viên ‘xoẹt’ một tiếng, chậm rãi đi vào phòng bếp.
Phương Thanh dọn phòng khách một chút, sau đó nói: “Buổi sáng ta muốn đi lấy một ít đồ, ngươi có tiện đi theo ta không?”
“Ừm.” Drey Charles ngồi trên số pha, dường như có hơi bối rối.
Thực tế, đây là lần đầu tiên hắn bình tĩnh ở chung với trùng cái. Những lần trước đều là vừa gặp mặt thì hai bên liền giương cung bạt kiến, thậm chí còn bị khởi tốt.
Rất nhanh sau đó, Tiểu Viên liền cầm một ly nước trái cây đưa cho Drey, Drey đột nhiên có hơi khẩn trương.
Vào những lúc thế nào, dù sao hắn cũng nên nói gì đó. Vào trước khi gặp trùng cái đầu tiên, hắn đã được huấn luyện cấp tốc phải làm gì và nói gì khi gặp trùng cái, như vậy mới có thể khiến trùng cái nâng cao tối đa độ hảo cảm.
Nhưng hắn không sử dụng được gì cả.
Cẩn thận nhận lấy ly nước trái cây, yết hầu Drey lên xuống, phun ra hai chữ, “Cảm ơn.”
Kết quả khi nhìn về phía Phương Thanh đã thấy hắn ta vào phòng, lúc này không còn ở phòng khác.
Được rồi, không sao cả.
Tóm lại, đây là một khởi đầu tốt. Trùng cái này mời hắn vào nhà, còn đưa hắn một ly nước trái cây. Drey Charles nhìn vào ly nước trái cây, có lẽ đầy hơn tám phần mười ly. Không chút do dự, một ngụm liền uống xong cả ly nước trái cây.
Tiểu Viên ‘xoẹt’ một cái lướt qua đó, vui vẻ cầm lấy cái ly, lại vào trong phòng bếp rót cho hắn một ly mới.
Phương Thanh vào phòng là để thay quần áo, ở nhà hắn mặc rất tùy ý, không thích hợp để ra ngoài. Kết quả vừa ra phòng kháhc, liền nhìn thấy Tiểu Viên bưng một ly nước trái cây đi ra từ trong phòng bếp.
Sau khi đưa cho Drey Charles, hai tay Tiểu Viên chống nạnh, đôi mắt điện tử thể hiện sự không vui, “Hắn đã uống sáu ly, sáu ly.... Viên năng lượng của ta cũng bị dùng hết rồi, không còn sức lực nữa. Chủ nhân, cho ta ăn viên năng lượng mới nhất kia.”
Ực.
Drey lại uống sạch ly nước trái cây thứ bảy.
Đặt ly nước trái cây xuống, Drey nhíu mày, có hơi khó xử. Chẵng lẽ làm như vậy không đúng sao?”
Đối phương đưa đồ qua, cho dù là ngon hay không cũng phải ăn hết, nhân tiện còn nói là ngon. Trong lần huấn luyện trước, Drey nhớ rõ đã nói như thế.
Nhưng khi hắn cau mày suy nghĩ, cộng thêm sát khí trên người khiến toàn trùng lộ ra cảm giác vô cùng nguy hiểm. Tiểu Viên tự động quan sát thần thái của đối phương, suýt chút nữa đã báo nguy.
Phương Thanh theo bản năng lùi về phía sau, sau đó cười nói: “Ngươi rất thích uống nước trái cây sao?”
Drey nhanh chóng gật đầu, “Uống rất ngon.”
“Uống ngon cũng không cần phải uống nhiều một hơi như vậy, cứ vừa phải là tốt nhất... À, không phải có ý keo kiệt, nước trái cây cũng không đáng bao nhiêu...”
Khi Phương Thanh nói xong, Drey cũng không nói gì mà chỉ vội gật đầu.
“Được rồi, vậy chúng ta ra ngoài đi.”
Phương Thanh vừa đứng dậy, Drey Charles liền đi theo, nhưng sắc mặt lộ ra chút do dự.
“Đợi một chút.”
“Có gì không tiện sao?” Phương Thanh theo bản năng quay đầu hỏi.
Đôi đồng tử thẳng đứng màu xanh lục nhạt của Drey Charles hiện ra vài phần không được tự nhiên, sau đó nhanh chóng lấy ra một chiếc hộp nhung đen từ trong túi.
“Cái này cho ngươi, chuyện ngày hôm qua, thật xin lỗi.”
Có lẽ hắn chưa bao giờ làm chuyện này cho nên chỉ bước đứng đó cứng đờ giơ chiếc hộp ra, sau đó không nói gì khác.
Phương Thanh buồn cười nhận lấy chiếc hộp, vừa mở ra liền phát hiện bên trong là một hạt châu màu đen. Xét về kết cấu giống như đá quý, nhưng lại có cảm giác tinh tế của ngọc trai. Nó không phải một màu đen thuần, ngược lại mang theo một màu sắc mượt mà, đặc biệt khi nhìn từ góc độ khác, sẽ phản xạ ra một vầng sáng bảy màu nhàn nhạt.
Mở Thiên Võng lên, sau khi dùng rà quét vật phẩm, Phương Thanh liền tìm thấy phần giới thiệu của hạt châu đen này trên Thiên Võng.
Kim cương đen, thuộc về loại mỏ cực kỳ hiếm. Một viên to như vậy, hơn nữa còn được mài giũa vô cùng suất sắn, nến đen đi bán đấu giá thì bảy tám trăm triệu tinh tế tệ cũng không thành vấn đề.
Nếu viên kim cươg đen này được đưa cho một trùng trứ danh nào, tăng thêm một chút tính truyền kỳ cho nó thì qua một trăm năm sau, nó liền vô giá.
Đặt viên kim cương đen lại vào trong họp, Phương Thanh cười nói, “Xin lỗi nhưng ta không thể dùng món đồ quý giá như vậy được.” Sau đó, Phương Thanh ném hộp nhỏ lại.
Drey Charles tiếp được,
Đối với những món đồ như đá quý hay ngọc trai này, Phương Thanh với tư cách là một người đàn ông ở địa cầu, không phải là không có cảm giác gì. Mặc dù nó có thể bán ra rất nhiều tiền nhưng Phương Thanh vẫn có thể cưỡng lại sự cám dỗ. Ngược lại, nếu đối phương trực tiếp đặt bảy tám trăm triệu tinh tế trước mặt hắn thì Phương Thanh sẽ kích động một chút.
Nhưng xem ra Drey Charles này thật ra vẫn khá tốt khi ở chung.
“Đi thôi, nếu không ta sẽ đến muộn. Ngoài ra, ta đã biết một số chuyện từ Sinclair, người anh em, ngươi rất xui xẻo.
Đã như thế nhưng không nghĩ đến chuyện trả thù xã hội, ta cảm thấy ngươi khá tốt. Còn chuyện ngày hôm qua cũng không phải chuyện lớn gì, lúc sau ta cũng không để ý đến nữa.” Phương Thanh ra hiệu, dặn dò Tiểu Viên coi cửa trước khi ra ngoài.
Drey nhét chiếc hộp lại vào trong túi, nhanh chóng nở một nụ cười, sau đó nhanh chóng biến mất, lại bước sau Phương Thanh khoảng năm bước.
Toà nhà văn phòng của ‘thời đại hoang dã’ khi Phương Thanh dẫn theo Drey Charles, suốt đường đi những trùng đực đó đều gào thét, sau đó không ngừng nháy mắt ra hiệu với Phương Thanh.
Drey Charles ẩu đả trùng cái, còn bị trùng cái khởi tố đang rất rầm rộ trên Thiên Võng, không trùng nào không biết.
Mặc dù nhìn từ bức ảnh Sala bị thương không phải không trùng nào nhận ra không phải do Drey đánh, nhưng ai bảo tin tức xấu về hắn ta quá nhiều.
Giết tù nhân là do hắn ta, cũng đã chứng minh tính cách Drey Charles rất nóng nảy.
Đe dọa trùng cái còn bị xử phạt cũng là hắn ta, chứng tỏ hắn đã có tiền án.
Lúc này, cho dù Sala cố tình đổ tội oan thì chắc chắn là có lí do. Nếu không chẳng lẽ ngươi lại xui xẻo đến nỗi nhiều lần bị trùng cái khởi tốt?
Phương Thanh bất lực lắc đầu, cuối cùng khi Rodney nhìn thấy Drey Charles, cũng bị khựng lại một lúc.
“Được rồi, dẫn ta đi xem những món quà đó đi.”
Rodney cố gắng không quan tâm tới Drey, đi vào văn phòng cảu mình, lập tức lộ ra vẻ mặt sầu khổ, “ngươi nhìn xem.”
Hay thật, văn phòng của Rodney giờ không còn chỗ để đặt chân. Cái này còn chưa kể, trong tòa nhà văn phòng có hai phòng bị bỏ trống, thường ngày dùng để đặt đồ này nọ, kể quả bây giờ đều bị chất đầy bởi những món quà chuyển phát nhanh.
Nếu cái này dọn sạch thì cũng phải được một chiếc xe tải lớn.
“Còn nữa, những văn phòng khác cũng đặt một số, đặt biệt là trước quầy lễ tân, hôm nay còn nhận được bảy tám cái.” Rodney cười khổ.
Phương Thanh nghẹn họng, nếu dành một ngày chỉ sợ cũng không đủ để mở quà.
Cuối cùng, Rodney đề nghị là hôm nay toàn bộ trùng viên công tác ở ‘thời đại hoang dã’ sẽ phụ hắn mở quà chuyển phát nhanh. Một số món lộn xộn thì vứt đi, nếu thật sự quan trọng thì đi đăng ký.
Đến lúc đó, Phương Thanh lại chọn ra một vài lá thư hồi âm để cảm ơn, nếu quá quý giá thì có thể lựa chọn gửi lại cho đối phương.
Còn có thể làm gì bây giờ, Phương Thanh cũng cảm thấy đây là cách tốt nhất.
Chương 51: Phương Thanh ăn đồ ăn
Mở đồ chuyển phát nhanh, đặt biệt khi bản thân không biết bên trong có thứ gì. Theo một phương diện nào đó, bởi vì không biết và mong đợi nên khi mở, cơ bản ai cũng sẽ khá hào hứng. Nhưng bây giờ Phương Thanh lại không có cảm giác này, bởi vì thật sự quá nhiều.
Không chỉ nhiều mà đồ cũng rất lộn xộn.
Có những thứ quý giá như trang phục, nhẫn, dây thắt lưng, giày, vòng cổ,.. của những nhãn hiệu xa xỉ cho trùng cái, nhưng cũng có rất nhiều thứ không ra gì.
Như là một viên đá lớn hình trái tim, phía sau có khắc tên Phương Thanh và tên trùng đực; chiếc gối ôm hình Phương Thanh kích cơ to bằng một người, vấn đề là quần áo của hình in Phương Thanh trên đó đều bị cởi ra; quần lót, hơn nữa phía trên đó còn dính thứ đồ vật không thể miêu ta; các đồ dùng khiêu dâm, nào là quần lót khiêu gợi, rồi các loại trứng, các loại kẹp hay đuôi động vật,.. chỉ có ngươi không nghĩ ra chứ không có loại nào mà hắn không có...
Ngoài những thứ này còn có rất nhiều dồ ăn. Có những món ăn có giá trị cao ngất ngưởng, chẳng hạn như thịt bò đen được mệnh danh là có giá trên trời, một gam đã lên tới hàng vạn tinh tết tệ. Vị trùng đực này gửi tới cho Phương Thanh cả một túi lớn, ước chừng túi thịt bò đen này hơn trăm vạn. Ngoài những món có giá trị cao ngất ngưởng này thì cũng có một số đặc sản của các tinh cầu khác, giá không cao nhưng chứa đầy lòng thành.
Nhưng cũng có rất nhiều đồ ăn không đứng đắn được gửi đến, như là một lọ thủy tinh chứa một chất lỏng không rõ là gì đã bốc mùi, còn viết đây là tinh hoa gì đó; kinh khủng hơn, thậm chí bên trong một cái hộp có chứa những miếng thịt chảy đầm đìa máu, hôi thối, sau đó là một bức thư tràn ngập từ ngữ điên cuồng, cái gì mà đây là thịt của ta, ta muốn ngươi ăn ta, ta muốn hòa thành một với ngươi...
Cũng có một số người thể hiện tâm ý, như là gửi thư viết hơn mười mấy ngàn chữ, toàn bộ đều là lời khen và sự ái mộ đối với Phương Thanh; bộ quần áo do tự mình làm; album ảnh của Phương Thanh đặc biệt chế tác ra,...
Lúc bắt đầu mở ra, nếu gặp phải món quà có giá trị cao thì nhân viên giúp đỡ còn kinh hô một chút, gặp những món lung tung rối loạn sẽ sỉ vả vài câu... nhưng sau một buổi sáng mở quà, bọn họ đều đã chết lặng.
Phương Thanh cũng chết lặng, nhưng tổng thể thì tâm trạng hắn vẫn rất bình tĩnh.
Nhiều chuyển phát nhanh như vậy, khi Rodney thông báo cho hắn thì hắn đã biết sẽ xuất hiện tình huống này. Bữa trưa cũng chỉ tùy tiện ăn, Phương Thanh bị vùi trong đống chuyển phát nhanh, dùng một tay tùy tiện ăn cơm.
Nhưng những trùng viên công tác đó thì lại khác, Phương Thanh thế mà lại ăn cơm cùng bọn họ, hơn nữa còn ăn một cách thản nhiên như vậy, không có chút gì là không thích.
Cả một buổi sáng phải khom lưng mở hàng chuyển phát nhanh, còn phải phân loại, thật sự là rất mệt, nhưng hiếm khi được ở cùng một không gian với trùng cái, bọn họ đã rất thỏa mãn. Kết quả, bọn họ còn có thể ăn cơm chung với trùng cái?
ừm, dù sao bỏ bốn lên năm, bọn họ cũng được xem là ăn chung.
Rodney cầm hộp cơm, vốn dĩ muốn tới gần đống chuyển phát nhanh để trò chuyện với Phương Thanh. Nhưng khi quay đầu lại liền nhìn thấy Drey Charles giống như hung thần đang đứng cáhc Phương Thanh năm sáu bước chân, Rodney chỉ có thể từ bỏ.
Phương Thanh cũng cảm giác được ánh mắt rực lửa xung quanh, nhưng hắn đã quen với việc này từ khi vào tinh vực chủ.
Mặc dù trùng cái trong cung điện Bảo Thạch ở tinh vực chủ cũng khá nhiều, nhưng Phương Thanh không quen ở cùng với những trùng cái xa hoa lãng phí thích đua đòi kia, cho nên thường xuyên tiếp xúc với trùng đực hơn.
Bởi vì vậy nên hắn nhận được rất nhiều sự chú ý.
Rầm... Phương Thanh đang ăn, phát hiện Drey Charles đá văng những món chuyển phát nhanh cản đường hắn, không biết vì sao lại ra khỏi văn phòng.
Nhìn một chút, Phương Thanh liền thu tầm mắt lại.
Mọi người đều là trùng trưởng thành, thực tế bọn họ cũng không quá thân thiết. Muốn đi đâu cũng không cần phải thông báo cho đối phương. Dù sao hắn cũng ở đây, nếu Drey muốn tiếp tục trị liệu thì sẽ quay lại.
Mùi vị của cơm hộp rất bình thường, đây là đồ ăn Phương Thanh tiện tay lấy của những trùng viên công tác đó, lúc đó đưa tới một cái túi lớn, có trùng kêu muốn ăn thì tự mình lấy nên hắn liền cầm một hộp qua.
ừm, còn có đồ uống giống như Coca, nhưng nước bên trong là màu cam có bọt khí.
ực, sau khi ăn một ngụm lớn cơm, Phương Thanh lại hút thêm một ngụm đồ uống. Sau đó, hơi không thanh lịch một chút mà nấc lên.
Sau đó, ánh mắt xung quanh càng thêm nóng bỏng.
Những nhân viên công tác đó rõ ràng không biết mùi vị gì, nhưng cả đám đều xém chút nữa đã ăn cơm vào lỗ mũi, ánh mắt chỉ liên tục nhìn trộm trùng cái trong đống quà kia.
Wow, hắn ăn cơm một họng to như thế, thật đáng yêu.
Hắn nấc cục nấc cục, trùng cái còn biết nấc cục, a a a a a a a a.... Trời ạ, ta muốn ghi âm lại, sau đó đặt làm chuông báo thứ chco mình, sau này sẽ có động lực thức dậy.
...
Phương Thanh không biết những trùng viên đó suy nghĩ gì, lại ăn vài ngụm cơm, cũng đã no bảy tám phần. Kết quả vừa đặt hộp cơm xuống, Drey Charles đã trở lại
Hắn vừa đến, bầu không khí trong văn phòng vốn dĩ có chút vui vẻ thầm lặng lập tức ngưng trệ, ánh mắt của các trùng đực bình thường cũng trốn tránh đi.
Nhưng người khởi xướng ra tất cả việc này--- Drey Charles, không hề quan tâm đến.
Kẹt, hắn kéo một chiếc ghế qua, đao to búa lớn ngồi đối diện với Phương Thanh.
Bịch.
Drey Charles đặt một hộp cơm cao bốn năm tầng lên bàn, hộp cơm rất đẹp, phần tay cầm thậm chí còn được quấn bằng tơ vàng. Những thứ nhưu thế này, nhìn từ phía ngoài cũng biết nó rất xa xỉ.
Phương Thanh nhướng mày, uống một ngụm đồ uống giá rẻ, lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Drey Charles có hơi cau mày, một lát sau, hắn mở nắp hộp cơm, lấy ra từng món bên trong. Tổng cộng có 3 món 1 canh, còn có một chén tráng miệng tinh xảo.
Phương Thanh lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, vừa rồi Drey không ăn những món đơn giản kia. Cho nên hắn đi mua những món này sao?
Chú ý như vậy?
“Ăn đi.” Drey Charles hơi ngẩng đầu, khuôn mặt vô cùng sắc bén không biểu lộ cảm xúc gì, giọng điệu rất bình thường.
Phương Thanh cảm thấy có chút thú vị.
“Mua cho ta?”
Drey khẽ nghiêng đầu sang một bên, trả lời ngắn gọn.
Phương Thanh suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: “Được rồi, cảm ơn. Mặc dù ta đã ăn khá no rồi, hương vị cơm hộp cũng ngon. Nhưng những món này nhìn càng tinh xảo hơn, có lẽ vị cũng rất ngon.”
Drey Charles thầm thở phào nhẹ nhõm, thật ra vừa rồi hắn cũng có chút khẩn trương, hơi lo lắng Phương Thanh sẽ thẳng thừng từ chối.
Đối với trùng cái, ban đầu Drey Charles cũng không có ấn tượng xấu. Chỉ là sau một loạt chuyện xảy ra giữa hắn với trùng cái, khiến ấn tượng của trùng cái đối với hắn tuột dốc không phanh.
Nhưng từ phương diện khác, bởi vì trùng đực phải ưu tiên trùng cái, bảo vệ trùng cái và những quan niệm khác mà hắn đã được giáo dục từ khi còn nhỏ. Cho nên sâu trong thâm tâm của Drey Charles, hắn vẫn ôm chút hy vọng với trùng cái.
Nếu không, sau khi hắn trải qua những chuyện xui xẻo như vậy, Phương Thanh với tư cách là một trùng cái lần đầu tiên đến đã cho khiến hắn chán ghét, thì hắn cũng không chỉ dùng thủ đoạn đơn giản và ấu trĩ nhất, thậm chí còn không thể nói là uy hiếp.
Về bản chất thì hắn vẫn tuân thủ quan niệm giáo dục không tổn thương trùng cái.
Giống như lời Sinclair nói, đối phương là một trùng cái rất độc đáo. Drey Charles sau một buổi tiếp xúc ngắn ngủi, hắn thật sự đã thấy một chút hy vọng nhỏ nhoi trên người Phương Thanh.
Drey Charles không có ý định động đũa, Phương Thanh trước đó đã no bảy tám phần rồi nhưng vẫn có thể ăn thêm một chút.
Dù sao cũng là lòng tốt của đối phương, Phương Thanh mỗi món đều sẽ ăn ba bốn ngụm, còn món tráng miệng đối với hắn là quá béo, nhưng vẫn cố gắng ăn hết.
Thật sự không thể ăn được.
Sau khi đặt đũa xuống, Phương Thanh nấc lên, saud dó mở Thiên Võng lên, yên lặng tìm kiếm tên nhà hàng trên hộp cơm--- nhà hàng Hồng Nguyệt Lượng, bên cạnh còn có logo hình trăng rằm tinh mỹ mào đỏ.
Hồng Nguyệt Lượng là nhà hàng trong top 3 của cung điện Bảo Thạch, nhà hàng mỗi ngày đều kín chỗ, cần phải đặt trước và không nhận khách hàng chưa đặt trước. Ở trong cung điện Bảo Thạch nên đương nhiên khách hàng chủ yếu là trùng cái.
Để đồ ăn được ngon miệng, bọn họ còn kết hợp các loại thực phẩm khác nhau với dịch dinh dưỡng đã được điều chế theo cách đặt biệt, khiến hương vị của dịch dinh dưỡng có thể hoàn toàn dung hòa với mùi vị của thực phẩm, mang đến cảm giác thỏa mãn tuyệt vời cho vị giác.
Cho nên, một số trùng đực thật sự giàu có cũng có thể cho phép tiến vào cung điện Bảo Thạch mà không cần hẹn hò sau khi nộp tiền đặt cọc và nộp hồ sơ cho cảnh vệ.
ừm, chỉ vì một bữa ăn.
Cho nên có thể nói, dù là ở đâu, đều có một đạo lý khắc sâu.
Tiền bạc không phải là tất cả, nhưng không có gì là không cần tiền. Những trùng đực giàu có không chỉ có thể hẹn hò với những trùng cái tốt hơn, mà ngay cả khi không có trùng cái thì bọn họ vẫn có thể theo đuổi một số thú vui cực hạn khác để an ủi.
Một bữa ăn ở nhà hàng Hồng Nguyệt Lượng khoảng mười vạn đến hai mươi vạn tinh tế tệ. Đây vẫn là số ít, nếu như không ăn các món signature hay các món ăn đặc biệt do đầu bếp làm. Còn nếu xa hoa hơn thì cũng có thể chi hơn trăm vạn tinh tế tệ.
Drey Charles chọn 3 món 1 canh cộng thêm món tráng miệng, có thể tìm thấy phần giới thiệu và tên của những món này ở nhà hàng Hồng Nguyệt Lượng trên Thiên Võng, không hề rẻ, khoảng hai mươi vạn tinh tế tệ. Đúng rồi, hộp thức ăn và chén đĩa này cũng khá đắt, còn cả chi phí đóng gói, vậy chắc chắn càng đắt hơn.
Phương Thanh có rất nhiều tinh tế tệ, nhưng cũng không phá của tới nỗi ăn một bữa cơm hơn hai mươi vạn. Nhưng đồ cũng đã ăn rồi, Phương Thanh thông qua Thiên Võng gửi hai mươi vạn tinh tế tệ cho Drey Charles.
Phương Thanh cũng rất rõ ràng, người khác cố ý mua cơm hay mua gì cho ngươi đều là lòng thành. Nếu cứ từ chối là không giữ mặt mũi cho người khác, cũng đắc tội với họ, khiến người đó cảm thấy có phải ngươi đang ghét bỏ họ không?
Cho nên, bình thường Phương Thanh đều sẽ nhận lấy.
Nên ha ha, sau đó hắn thường gửi lại nửa số tiền cho người đó. Nhưng chuyện này tùy thuộc vào khả năng. Nếu người đó đưa đến món thật sự rất đắt, ngươi không có đủ khả năng kinh tế thì đừng nhận.
Người ta cho ngươi một thứ gì đó không phải là cho không, dù nhiều hay ít thì ngươi cũng phải cho lại thứ gì đó. Nếu thật sự không được, bắt người tay ngắn, ăn người cãi lại mềm. Trong lòng bản thân cũng thấy thoải mái.
Đương nhiên, nếu không quý giá thì không cần phải tính toán rõ ràng như vậy, sau này có thể mời đối phương uống trà chiều hay gì đó. Kiểu có qua có lại, mới là tình yêu.
Đây là cách Phương Thanh thường làm khi ở trên địa cầu, ở đây cũng như vạy.
Thấy Phương Thanh đặt đũa xuống, Drey hỏi, “Không ăn nữa?”
Phương Thanh chân thành nói: “Ta no rồi, nhưng đồ ăn rất ngon. Còn thừa lại không ít, lát nữa lại lựa ra một ít, ta có thể mang về, buỏi tối hâm lại ăn vẫn được.”
Drey Charles lấy ra một đôi đũa bên trong hộp cơm, “Không cần.”
Hửm??
Trong khi Phương Thanh đang khó hiểu, Drey Charles không chút để ý cầm lấy cái chén Phương Thanh đã ăn tráng miệng xong, sau đó đổ phần đồ ăn còn lại trong hộp, gắp một họng to vào miệng ăn. Khi nuốt xong, hắn lại gắp những đồ ăn còn thừa một họng to.
Drey Charles là kiểu ăn cơm một phần rất nhiều, thứ gì đưa vào trong miệng, dường như hắn không thưởng thức mùi vị gì, mà thật sự coi nó thành một miếng đồ ăn.
Đồ ăn là cái gì, lấp đầy bụng, cung cấp năng lượng cho cơ thể.
Còn hương vị gì khác, có quan trọng sao?
Đối với Drey Charles thì không quan trọng.
Phương Thanh trơ mắt nhìn đối phương không chút khúc mắc ăn sạch đồ ăn thừa của hắn, sau đó Drey Charles thu chén đĩa lại, bỏ hết vào trong hộp cơm, xong lại ném hộp cơm vào trong thùng rác.
Phương Thanh không biết nên nói hắn ta thế nào, nếu nói hắn ta tiết kiệm thì hắn ta lại ném hộp cơm nhìn rất quý giá kia. Nói hắn ta xa hoa thì hắn ta đã ăn hết đồ ăn thừa.
“Ngươi vì sao...” Phương Thanh có hơi xấu hổ hỏi.
Hắn cố ý ăn một nửa, bởi vì nửa phần còn lại không định ăn tiếp. Do không có ý để lại nên cũng không sạch sẽ cho lắm.
Drey Charles xoay người ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Là thối quen, khi ta đi làm việc bên ngoài, lương thực tiếp viện rất hay thiếu. Cho nên cái gì cũng ăn, có thể bổ sung năng lượng cho cơ thể là được.”
Phương Thanh há miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì.
Chương 52: Thả lỏng trước khi vận động
Bữa tối vẫn diễn ra trong tòa nhà văn phòng của ‘thời đại hoang dã’, nhưng vào lúc này, Phương Thanh đã chặn lại hành vi đóng gói của Drey Charles, mời đối phương ăn một bữa cơm bình thường.
Buổi tối phải tăng ca thêm, tới hơn mười giờ mới coi như hoàn toàn mở xong đống chuyển phát nha.
Rodney gọi hai ba chiếc xe vận tải lại đây, đặt một số hộp chuyển phát nhanh và những món đồ ghê tởm hay vô dụng đều xem thành rác và chuyển đi. Còn lại một xe thì đang giúp Phương Thanh chở những món quà bình thường trở về.
Phương Thanh vừa đi, những trung viên bình thường trong văn phòng ‘thời đại hoang dã’ giống như được tiêm máu gà, cả đám đều gào thét lên. Có Phương Thanh ở đây nên bọn họ còn ngượng ngừng thảo luận. Bây giờ hắn ta đi rồi sao bọn họ có thể không kích động được. Trong đó có vài trùng, còn nhanh trí đem cơm hộp và đũa Phương Thanh đã ăn lúc tối lấy ra khỏi túi rác.
Đây là cía gì, là đồ đã được thần tượng sử dụng.
Nếu đem lên Thiên Võng cũng có thể bán đi, hơn nữa còn bán với giá cao.
Rodney nhìn những nhân viên đỏ bừng mặt vì hưng phấn, cũng không can thiệp quá nhiều. Tòa nhà văn phòng của hắn có thể xây ở cung điện Bảo Thạch, chỉ vì điểm này mà mỗi lần tuyển nhân viên, hồ sơ hắn nhận được có thể lấp đầy cả hòm thư.
Không có gì khác, chỉ là vì ở cung điện Bảo Thạch càng có nhiều cơ hội để gặp được trùng cái hơn.
Nhưng thực tế, cơ hội vẫn rất ít.
Hôm nay lại may mắn như vậy, Phương Thanh ở trong văn phòng cả một ngày, bọn họ vừa rồi đều chỉ thầm nghẹn trong lòng, sợ sẽ để lại ấn tượng không tốt cho Phương Thanh.
Bây giờ, đã không thể không chế dược nữa.
Nhưng những gia hỏa này vẫn không đủ thông minh đủ thông minh. Chẳng giống hắn gì cả.
Rodney hơi ngẫn đầu, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý. Chỉ thấy hắn ấn vào đầu cuối Thiên võng, xuất hiện một đoạn đối thoại rõ ràng của Phương Thanh vào ban ngày.
Giọng của Phương Thanh là kiểu trong trẻo như dòng suối, nếu xử lý hết âm thanh xung quanh, chỉ còn lại âm thanh của Phương Thanh. Lần đầu nghe, chắc chắn sẽ mang lại cảm giác mát lạnh sảng khoái cho tất cả trùng đực.
Sau này hắn sẽ xử lý một chút, cắt hết những lời của Phương Thanh, sau đó xác nhập âm tần với hắn. Đến lúc đó, cộng với bộ sưu tập ảnh chụp độc nhất vô nhị của hắn....
ực... yết hầu Rodney lên xuống, hắn cảm thấy cái eo vừa hồi phục của mình có lẽ mấy ngày tới sẽ đau tiếp.
một bên khác, biệt thự của Phương Thanh rất trống trãi, có vài gian phòng đều để không, rất phù hợp để đựng quà. Sau một hồi bận việc, cuối cùng cũng lịch sự tiễn những trùng đực hỗ trợ khuân vác kia, Phương Thanh mới có thể thở nhẹ ra.
Nhìn quan thời gian, đã hơn mười một giờ tối, gần đến mười hai giờ.
Phương Thanh lau mồ hôi, “Ngươi trở về sao? Nếu không thì ở lại đây một đêm vẫn được.”
Drey đã cởi áo khoác quân đội màu xám đậm ra để có thể dễ dàng khuân vác đồ hơn. Dưới lớp áo ba lỗ màu đen đơn giản, có thể thấy rõ những cơ bụng và phần tam giác ngược của đối phương.
Phương Thanh không chút kiêng dè mà nhìn thẳng vào nó. Dáng người này có thể nói là đỉnh cao.
“Có thể.” Đối với đề nghị của Phương Thanh, Drey Charles đồng ý vô cùng sảng khoái.
Phương Thanh cười một tiếng, sau đó đi vào trong phòng lục lọ một chút, lấy ra một bộ đồ ngủ mới và một chiếc quần lót vẫn chưa mở bao, “Ngươi mặc cái này đi, hẳn là có thể tạm chấp nhận.”
Trong biệt thự có vài phòng tắm, sau khi sắp xếp cho Drey vào phòng ngủ cho kháhc, Phương Thanh liền trở về phòng tắm trong phòng để tắm.
Một đêm ngon giấc, khi Phương Thanh rửa mặt xong bước ra ngoài, Drey Charles đã mặc lại chiếc quần rằn ri và áo ba lỗ của mình, lúc này đang chạy bộ trên máy chạy bộ trong phòng khách của Phương Thanh.
“Chào buổi sáng.”
“... Phù, chào buổi sáng...” Drey Charles còn quay đầu lại cười một cái, rất ấm áp.
Phương Thanh bước xuống lầu, trên bàn ăn đã chuẩn bị xong bữa sáng, là một ly sửa bò long lực đơn giản phối hợp với một miếng bánh mì nướng và trứng gà, không có phần của Drey Charles.
“Ta đã ăn rồi.”
Phương Thanh cũng không hỏi nhiều, khi ăn bữa sáng, thỉnh thoảng cũng quan sát đối phương.
Đối phương điều chính tốc độ của máy chạy bộ rất nhanh, nhưng vẫn có thể dễ dàng xử lý được. Sau khi chạy bộ mộ lúc, Drey bước xuống máy chạy bộ, sau đó bắt đầu thực hiện một loạt bài tập như gập bụng, cuốn bụng. Dáng người của đối phương vô cùng tốt, cơ bắp trên cơ thể không quá khoa trương, nhưng tràn ngập sức mạnh, vô cùng bắt mắt.
Bữa sáng này, Phương Thanh ăn vô cùng sung sướng.
Đương nhiên, một soái ca ở trước mặt một người gay không hề e dè mà tập đủ bài tập khoe thân, không khác gì một người đẹp múa cột trước mặt trai thẳng.
Cũng không có suy nghĩ gì nhiều, nhưng Phương Thanh vẫn không ngại quan sát đối phương với thái độ thưởng thức.
Hơn mười phút sau, Phương Thanh ăn xong bữa sáng.
Sau đó, Phương Thanh bắt đầu một ngày học của mình, khi Drey kết thúc buổi vận động của mình, tin tức tố của trùng đực vô dày đặc vô cùng mãnh liệt tỏa ra trong không khí, thậm chí còn quấy rầy Phương Thanh học tập.
“Xin lỗi.” Drey Charles kéo khăn lông lau mồ hôi trên cánh tay và trán của mình, lập tức đi vào phòng tắm. Khi ra ngoài, Drey Charles đã đổi lại bộ đồ ngủ tối qua Phương Thanh đưa cho hắn.
“Phương Thanh, ta phải trở về, ta vừa nhận được tin nhắn, khởi tố của Sala sắp mở phiên tòa. Là trùng đực bên bị khởi tố, mấy ngày nay ta phải ở lại phòng chờ của tòa án quân sự.” Giọng điệu của Drey Charles dường như có hơi luyến tiếc.
Phương Thanh dừng việc học lại, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không sao cả, lúc đó ở bệnh viện Tâm Thánh hắn là có theo dõi, ta tin ngươi sẽ được án trắng, chúc ngươi may mắn.”
“Cảm ơn.” Drey Charles nở một nụ cười rõ ràng, đôi đồng tử dững thẳng màu xanh nhạt dường như không còn vẻ lạnh nhạt như xưa mà có chút bình tĩnh và ôn hòa.
Drey Charles mặt đồ ngủ, sau đó xách bọc nilon đựng quần áo dơ của mình rời đi. Chỉ là khi Phương Thanh tiễn hắn tới cửa, hắn đột nhiên tới gần Phương Thanh, ôm nhẹ đối phương một cái.
Phương Thanh hơi sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại. Nhưng ngay sau đó, Drey đã chạy nhanh đi.
Ha, gia hỏa này... Phương Thanh cười lắc đầu.
Tiễn Drey đi, Phương Thanh kiểm tra hồ sơ truy của đối phương trên Thiên Võng. Quả nhiên, thông tin trên Thiên Võng cho thấy ngày mai sẽ tổ chức phiên tòa.
Ngoài ra, Sala còn đăng lên ảnh chụp của Drey Charles trên tài khoản AM của hắn ta, đối phương trong bức ảnh có ánh mắt vừa hung ác lại lạnh lùng, cơ thể giống như một mãnh thú giết chóc sắp bùng nổ.
Quả nhiên, bình luận phía dưới ảnh chụp có vô số trùng đực và trùng cái đang lên ản, bởi vì trông đối phương chính là loại trùng đực sẽ đánh trùng cái. Giống như kiểu người xăm mình trên địa cầu, không ít người vừa nhìn liền có ấn tượng xấu và nghĩ người đó không phải là người tốt.
Phương Thanh nghĩ tới những nhân viên bình thường trong tòa nhà văn phòng ‘thời đại hoang dã’, chẳng trách chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra Drey. Vụ án này đang rất xôn xao, không biết có bao nhiêu trùng đang chú ý đến tài khoản AM của Sala.
Nhưng Phương Thanh vẫn giữ thái độ lạc quan đối với vụ án này, dù sao Sala đã khởi tố tội danh là--- ẩu đã, nếu có theo dõi thì sẽ biết hắn nói dối. Người làm chứng cũng có, chẳng hạn như trùng đực Sinclair, có thể chứng minh hắn ta không ẩu đả.
Sẽ không phải vào tù, nhưng có lẽ vẫn phải bồi thường một chút tinh tế tệ.
Dù sao, hắn ta thật sự nắm cổ áo của Sala. Đối phương có thể tố cáo hắn ta, nói hắn ta làm tổn thương tinh thần trùng cái.
Một ngày bình thường trôi qua.
Ngày hôm sau, Ngụy Thanh liên lạc với Phương Thanh, bởi vì Drey Charles sẽ bị kẹt trong vụ kiên tụng vài ngày, không thể ở chung với hắn được. Cho nên, bọn họ muốn chế tác tin tức tố của Phương Thanh, hy vọng Phương Thanh có thể đến bệnh viện Tâm Thánh một chuyến.
Phương Thanh liền đồng ý.
Vẫn là Trương La tới đón Phương Thanh, sau khi tới bệnh viện, lần này là Ngụy Thanh phụ trách móc nối với Phương Thanh, bởi vì Sinclair đang phụ trách vụ khởi tố của Drey.
“Phương Thanh, hôm nay bọn ta chủ ý là làm một buổi kiểm tra toàn thân cho ngươi, dựa theo thể trạng cơ thể của ngươi, bác sĩ sẽ đưa ra một kế hoạch tập luyện hợp lý.
Đến lúc đó, bọn ta sẽ thu thập mồ hôi của ngươi và chiết xuất ra tin tức tố, chắc chắn sẽ không gây ra bất kỳ tốn thương nào cho cơ thể ngươi. Ngươi cứ yên tâm, toàn bộ quá trình, bất cứ chỗ nào cảm thấy khó chịu hay không thoải mái, bọn ta sẽ lập tức dừng lại.” Ngụy Thanh chân thành nói.
Phương Thanh đương nhiên không có ý kiến gì.
Sau đó, Phương Thanh gặp mặt một vị trùng đực bác sĩ phụ trách sắp xếp kế hoạch cho mình, đối phương cũng là một trùng lớn tuổi, cho nên ánh mắt nhìn Phương Thanh giống như nhìn một hậu bối.
Sau khi qua tất cả các buổi kiểm tra, vị bác sĩ này đã xây dựng một danh sách bài tập rất kỹ càng tỉ mỉ. Chỉ cần Phương Thanh vận động dựa theo bảng này là có thể kích thích ra một số lượng tin tức tố nhất định, cũng có thể khiến hắn không quá mệt mỏi. Đương nhiên, cũng phải cần bổ sung một số chất dinh dưỡng nhất định, nhưng vậy mới có thể bù đắp năng lượng đã tiêu hao khi tập luyện diện tích lớn.
“Đây là phòng phục hồi chức năng, nhưng có đầy đủ các dụng cụ thể thao, cũng sẽ không có trùng nào đến quầy rầy, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày ngươi đến đây vận động hai đến ba tiếng, sau khoảng bảy tám ngày, có lẽ sẽ đủ tin tức tố để chế tác duy trì tinh thần cho Drey trong hai tháng.”
“Được.” Phương Thanh thích thú đánh giá phòng phục hồi chức năng này, có đầy đủ các loại thiết bị vận động. Ngoại điều này ra, Phương Thanh còn chú ý tới căn phòng này liên thông với phòng giặt và sấy, phòng thư giản và cả phòng giải trí, có thể nói là rất đa năng.
Tiện tay nhặt một quả tạ đặt trên mặt đất, Phương Thanh thực hiện một vài động tác khởi động, sau đó cười nói: “Bài thứ nhất là gì vậy?”
“Ngươi không thể thực hiện bài vận động này được, sẽ làm căng cơ. Cho nên bước dầu tiên phải làm một loạt các bài tập toàn thân để giãn gân cốt.
“Hả?’ Phương Thanh theo bản năng quay đầu lại, bởi vì giọng nói của bác sĩ đang nói chuyện với hắn đã thay đổi, “Kỷ Vân Dư!? Sao lại là ngươi?”
Điều này thật sự rất kinh ngạc, không phải Kỷ Vân Dư đang ở bệnh viện Thánh Nhạc trên Cực Thổ sao? Sao lại ở chỗ này?
Thấy Phương Thanh nhìn xung quanh, Kỷ Vân Dư khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng, “Trước đó ta ở Cực Thổ là vì muốn viết luận văn, bên đó có một trường hợp ta cần phải ghi chép và quan sát tận mắt. Bây giờ đã viết xong luận văn nên ta liền xin trở về.”
Hắn cũng giống như trước kia, cả khuôn mặt đều là vẻ ôn hòa nho nhã hiếm thấy ở trùng đực. Lúc này, hắn đang nhẹ nhàng dựa vào cạnh cửa, trên tay cầm kế hoạch rèn luyện, cười ôn hòa nhìn về phía Phương Thanh.
“Đây.” Kỷ Vân Dư giơ tay lên, chỉ vào lịch trình trong tay, “Ta thấy ngươi là người quen, cho nên mới cố ý nhận việc này từ trong tay thầy giáo. Như thế nào, không chào đón ta sao? Trước đó còn nói khi tới Thủy Tích sẽ mời ta ăn cơm, ngươi như vậy khiến ta thật đau lòng mà.”
Kỷ Vân Dư làm bộ đau lòng đặt tay lên tim mình, cố ý nói ái muội.
“Sao lại như thế, ngươi là bác sĩ khá bận rộn cho nên trước đó mới không gọi ngươi, nhưng nếu giờ đã tới rồi, thì ngay hôm nay đi, ta tập luyện xong sẽ mời ngươi đi ăn, nhà hàng do ngươi chọn.” Phương Thanh rất dứt khoát, trực tiếp đồng ý.
Kỷ Vân Dư cầm lấy cây bút đang đặt vào trong túi, bước vài bước tới gần Phương Thanh, cười nói: “Chỉ đùa thôi, làm sao có thể để ngươi mời khách được. Nếu ngươi mời khách thì ta sẽ bị mấy nhân viên trong nhà hàng khinh bỉ chết. Sau khi tan làm, ta mời ngươi. Đúng rồi, thư xin hẹn hò của ta, ngươi có thấy không?’
Phương Thanh nghiêng người, hơi tránh đi vài bước, “Viết quá văn hoa, lần sau nếu muốn gửi cho trùng cái khác phải sửa lại một chút.”
Sau khi nói xong, Phương Thanh đi về phía trước vài bước, bắt đầu nghịch dụng cụ rèn luyện.
Trùng Kỷ Vân Dư này, khi nói chuyện với hắn sẽ rất thoải mái, bởi vì tính cách hắn rất tốt, còn biết cách nói chuyện. Dường như luôn có vô số đề tài khi nói chuyện với hắn.
Nhưng sau khi trò chuyện, khi Phương Thanh bình tĩnh lại sẽ phát hiện trùng này thật sự có hơi bất ổn. Bởi vì đối phương luôn bất tri bất giác đưa người tới kênh của hắn, vấn đề là lúc đó người không phát hiện ra.
Cho nên sau khi rời khỏi bệnh viện Nhạc THánh, Phương Thanh không hề liên lạc với Kỷ Vân Dư.
Vốn dĩ, bọn họ chỉ mới gặp nhau vài lần.
Chỉ là không ngờ lại gặp hắn ở đây.
Kỷ Vân Dư thấy Phương Thanh đang nói sang chuyện khác, vì thế cũng thuận theo không nhắc đến chuyện xin hẹn hò nữa, mà tiến lên điều chỉnh tốc độ của máy chạy bộ, sau đó cười nói: “Đợi lát nước chảy chạy chậm trước, để tăng nhiệt độ cơ thể lên.”
“Được.” Phương Thanh gật đầu, kết quả vừa bước lên máy chạy bộ, Kỷ Vân Dư đã giơ tay lên ngăn cản.
Trong sự khó hiểu của Phương Thanh, Kỷ Vân Dư đặt lịch trình sang một bên, sau đó ngồi xổm xuống, xoa bóp bắp chân của Phương Thanh.
“Trước khi chạy chậm, trước tiên cơ bắp của ngươi phải được thả lỏng, chúng quá căng.” Kỷ Vân Dư cúi dầu, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro