Chương 55
Chương 55: Vô cùng ỷ lại
Bệnh viện Tâm Thánh, Phương Thanh yên tĩnh ngồi trên ghế, Thiệt Dương và Sinclair. Charles đang giảng giải cho Phương Thanh nghe tình trạng của Drey Charles bằng những từ ngữ đơn giản.
“Ý của các ngươi chính là sau khi hắn ta ở cùng với ta một ngày, giá trị ổn định tinh thần của hắn ta thật sự có giảm xuống. Nhưng hai ngày nay, không rõ vì lí do gì mà trạng thái tinh thần vốn dĩ có chút ổn định đã trở nên nóng nảy hơn trước?”
Thiệu Dương gật đầu, “Trước đó áp lực tinh thần của hắn giống như một quả cầu sắt liên tục bị đổ nước vào, càng ngày càng nhiều nước, nhưng lại không thể chảy ra, cho nên một ngày nào đó hắn ta sẽ nô tung. Nhưng bây giờ ngươi đã xuất hiện, tin tức tố của ngươi có thể tạm thời ổn định dòng nước đó, đồng thời khiến quả cầu sắt mở ra một cái miệng nhỏ, để cho dòng nước chậm rãi chảy ra ngoài.
Nhưng cũng xảy ra vấn đề, chính là khi ngươi không tiến hành trấn an thì dòng nước đó sẽ trở nên không kiểm soát được, thậm chí còn nóng nảy hơn trước kia, sau đó sẽ dồn hết sức chảy vào từ cái miệng nhỏ kia.”
“Giống như một quả kinh khí cầu, chọc một cái lỗ nhỏ, không chỉ không khá lên mà còn nổ tung sao?”
Sinclair lo lắng gật đầu, “Ngươi nói rất đúng.”
Phương Thanh nhăn mày lại, một lát sau hắn mới đẩy ghế dựa ra đứng dậy, “Trước tiên cứ xem tình hình đi.”
Sinclair lo lắng liếc mắt nhìn Thiệu Dương, lộ ra chút do dự, “Trạng thái ‘trùng’ của hắn ta lúc này rất nghiêm trọng, xuất hiện dục vọng tấn công mãnh liệt, dù trước mắt hắn ta đã bị khống chế nhưng hi vọng ngài có thể chuẩn bị tâm lý trước.”
Bởi vì lo lắng Phương Thanh không muốn giúp đỡ, thậm chí Sinclair theo bản năng còn dùng cả kính ngữ.”
“Đi thôi.”
Mang theo tâm trạng có chút thấp thỏm, Sinclair và Thiệu Dương dẫn Phương Thanh tới một tòa nhà khác trong bệnh viện. Đây cũng là khu nghỉ dưỡng, nhưng nó khác hoàn toàn với khu nghỉ dưỡng lần trước.
Đây là khu nghĩ dưỡng có vấn đề về tinh thần.
Bên ngoài được canh gác nghiêm ngặt hơn, khu vực này cũng là nơi hẻo lảnh nhất trong bệnh viện Tâm Thánh.
Tầng tám, một căn phòng ở phía cuối dãy.
Sau khi Thiệu Dương nhập mật mã và quét trong mắt, cánh cửa liền ‘rắc’ một tiếng mở ra, Drey Charles đang ở bên trong.
Phương Thanh đi bên cạnh các trùng Sinclair, căn phòng này trắng toát, trống rỗng, gần như không có đồ vật gì cả. Bên trong phòng đặt một giường bệnh không nhỏ, Drey đang nằm bên trên. Nhưng tấm chăn màu trắng đắp lên người hắn đã che kín khắp trùng.
Trong không khí chỉ có tiếng hít thở nặng nề.
Có chút giống như một dã thú bị thương nên sinh ra cảnh giác với tất cả mọi thứ, do đó bộc phát ra dục vọng tấn công rất lớn. Sinclair cẩn thận bước tới, khi tới gần hắn ta, tiếng hít thở nặng nề ban đầu dần trở thành tiếng nhe răng khẽ gừ.
“Drey, là ta, là ta...” Sinclair cố gắng đi chậm lại, sau đó duỗi tay giữ chặt chăn, nhẹ nhàng kéo chăn xuống.
“Gào!!!”
Kết quả là hắn chỉ mới kéo chăn xuống một chút, Drey Charles đột nhiên bật dậy khỏi giường, phát ra tiếng gầm gừ.
Rầm... sau đó lại truyền đến tiếng kim loại va vào nhau.
“Lùi về sau!” Thiệu Dương giữ chặt Phương Thanh, hét to một tiếng.
Phương Thanh lúc này mới nhận ra tình trạng hiện tại của Drey Charles thật sự không ổn. Cơ thể của hắn lúc này cao hơn trước rất nhiều, khí chất hoàn toàn giống như một thú dữ, bên trong đồng tử đầy vẻ dã tính và lạnh nhạt, không còn chút lý trí.
Ngoài ra, trên cổ và má của đối phương dày đặc những hoa văn phức tạp màu đen, có chút giống hình xăm, nhưng lại tự nhiên hơn hình xăm. Hoa van này đã bao phủ hơn nửa khuôn mặt của hắn ta, khiến cho Drey Charles trong càng thêm khủng bố.
Giường bệnh này được cố định trên mặt đất, trên chân giường có một dây xích kim loại, vì đề phòng hắn ta sẽ làm trùng khác bị thương nên xích kia đã được buộc vào hai chân hắn ta, giảm phạm vi hoạt động của Drey ở một mức độ nhất định.
Chú ý thấy trong phòng xuất hiện thêm người khác, Drey Charles cong eo, dùng tư thế tấn công đứng ở mép giường cảnh giác nhìn đám người Phương Thanh.
“Drey, Drey...” Sinclair chậm rãi giơ tay lên tỏ vẻ mình vô hại, sau đó khẽ gọi tên đối phương.
Nhưng động tác này của hắn lại bị Drey Charles cho là xuất hiện sơ hở, là trạng thái tấn công tốt nhất. Sau khi sợi dậy xích bị căng chặt ‘rầm’ một tiếng, Drey Charles gần như gần lên về phía Sinclair.
May thay, sợi xích đã hạn chế chuyển động của hắn.
Phương Thanh và Thiệu Dương đều thấy hoảng sợ, hoảng loạn lùi về sau, trực tiếp đụng vào khung cửa.
Tiếng vang này đã hấp dẫn Drey, trong nháy mắt, hắn ta quay đầu lại, ánh mắt giống như đang nhìn con mồi này khiến Thiệu Dương sợ đến toát mồ hôi.
“Phù phù...” Phương Thanh hít sâu vài hơi, nếu cửa tử này là do hắn mở thì hắn chỉ có thể thử trấn an một chút.
“Drey Charles.” Trong tình huống này, nếu nói không sợ chắc chắn giả, trái tim của Phương Thanh cũng đang nhảy lên kịch liệt, nhưng khi nói chuyện, hắn vẫn chậm rãi nói, cố gắng là cho giọng điệu của mình có vẻ vững vàng, “Drey Charles...”
Khi Phương Thanh gọi tên đối phương, Drey Charles từ từ dừng ánh mắt trên người Phương Thanh.
Thiệu Dương bước tới gần Phương Thanh, nhẹ giọng nói: “Có hiệu quả rồi, dựa theo thí nghiệm của bọn ta thì hắn không phản ứng nhiều với tên của mình. Nhưng nếu ngươi kêu tên hắn thì hiển nhiên sẽ có phản ứng.”
Phương Thanh khẽ gật đầu, thử thăm dò mà bước về phía trước một bước nhỏ.
Drey Charles vẫn cảnh giác, nhưng không di chuyển.
“Là ta, Phương Thanh... ngươi có nghe rõ giọng ta không? Bình tĩnh một chút, là ta, chỉ có ta, bình tĩnh một chút, có được không?” tinh thần Phương Thanh đang rất căng thẳng, chậm rãi tiến lên vài bước, lúc này đã nằm trong phạm vi tấn công của Drey Charles.
Có lẽ điều này đã khiến Drey Charles cảm nhận được sự nguy hiểm, hắn giống như dã thú bị xâm phạm lãnh địa, phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp.
Phương Thanh vươn tay ra phía sau, ra hiệu cho hai trùng Sinclair rời đi trước.
Thiệu Dương lo lắng nhíu mày, đây là hành vi rất nguy hiểm. Nếu Phương Thanh bị Drey Charles tấn công làm bị thương, bệnh viện Tâm Thánh không chỉ bị xử phạt mà ngay cả bác sĩ chủ trì là hắn cũng không yên thân.
Đồng thời, Sinclair là trùng bảo lãnh, Drey đã bị kiện tụng hai lần, lúc này lại tấn công trùng cái một lần nữa, hắn ta cũng phải chịu trách nhiệm. Drey Charles càng xui xẻo hơn, nhưng Sinclair cũng phải đối mặt với cảnh ngục tù.
Thiệu Dương muốn ngăn cản Phương Thanh, nhưng Sinclair lại kéo lấy tay Thiệu Dương, lôi hắn ta ra ngoài.
Sau khi đám trùng Sinclair đi rồi, Drey Charles thật sự thả lỏng một chút.
“Nhìn xem, không có trùng khác, chỉ có ta và ngươi. Drey, ta tin ngươi, ngươi không phải là một trùng sẽ bị áp lực tinh thần đè nén, ngươi có thể nhớ rõ mình là ai, đúng không?” Khi nói chuyện, Phương Thanh trấn tĩnh bản thân, tiếp tục tiến lại gần Drey.
Khi Phương Thanh đến gần, Drey Charles lại lùi về sau.
“Không sợ, không sợ... Ta tới giúp ngươi... Đúng đúng, cứ như vậy, bình tĩnh một chút...” Phương Thanh đã tiến đến gần mép giường, Drey Charles thở dốc nặng nề, cơ bắp toàn thân căng chặt co rút ở góc giường.
“Giao cho ta, bình tĩnh một chút.” Phương Thanh thử thăm dò vươn tay ra, dưới ánh mắt lạnh băng của Drey, Phương Thanh từ từ đặt tay lên đỉnh đầu đối phương.
Tóc ba phân, rất cứng, đâm vào tay.
Sắc mặt Drey Charles có hơi vặn vẹo, đây là điềm báo sẽ tấn công. Nhưng ngay sau đó, gân xanh trên trán hắn nhảy lên, dường như đang cố gắng đè nén dục vọng tấn công.
Sau khi vuốt ve đỉnh đầu đối phương vài cái, Phương Thanh rút tay lại, sau đó nhẹ nhàng đặt lên cổ đối phương.
“Thả lỏng một chút thả lỏng một chút...” Nhìn tấm lưng rắn chắc của đối phương, Phương Thanh nhẹ nhàng trấn an.
Qua một lúc lâu, Drey Charles từ từ cúi đầu, đôi mắt lạnh băng dường như hiện ra chút lý trí. Sau một lúc im lặng, hắn nhẹ nhàng đặt đầu lên đùi Phương Thanh, sau đó duỗi tay ôm lấy eo Phương Thanh.
“Không sao cả, ta ở đây.” Phương Thanh nhẹ nhàng thở ra.
Drey Charles cử động, tiếng hít thở dần dần bình tĩnh lại dường như lại nặng nề hơn. Chỉ là có chút khác với trước đó.
Trong không khí dần dần tỏa ra mùi tin tức tố trùng đực nồng nặc.
Phương Thanh híp mắt, bàn tay di chuyển xuống gương mặt của Drey Charles, sau đó bóp cằm đối phương để hắn ta hơi ngẩng đầu lên. Đồng tử màu xanh lục nhạt của đối phương xuất hiện một tia phức tạp, nhưng trong đó giống như có một sự tin tưởng kỳ quái không muốn rời xa.
“Phương Thanh.” Drey Charles kêu một tiếng, giọng nói có chút khàn khàn và áp lực.
----- Thoáng qua -----
Phương Thanh thu tay lại, “Trước kia ngươi chưa từng tự mình làm à?”
Drey Charles sảng khoái có chút thất thần, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ, sau đó gật đầu.
Ngoài những giấc mơ hắn trải qua trong thời kỳ trưởng thành, cho dù là tự mình giải quyết hay là hẹn hò với trùng cái, thì chuyện này thật sự là lần đầu tiên của hắn.
“Chẳng trách.” Phương Thanh cười khẽ, thu dọn quần áo vừa rồi bị cọ loạn của mình, sau đó dùng khăn trải giường lau tay, “Ngươi đã ổn hơn chưa?”
Drey Charles ngồi dậy, hoa văn màu đen trên mặt đã mờ đi một chút. Hắn cũng không chú ý tới tư thế hiện tại của mình, mày rậm khẽ nhíu, do dự nhìn Phương Thanh, “Ngươi... Ngươi thì sao?”
Phương Thanh cũng là lột xác phản tố, tin tức tố của Drey Charles cũng có ảnh hưởng rất lớn với hắn.
Phương Thanh cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng vẫn xua tay, “Không sao cả, một lát là ổn.”
Drey Charles cẩn thận duỗi tay ra, dùng bàn tay to của mình bao trọn cả bàn tay của Phương Thanh, sau đó ngẩng đầu, ngập ngừng nói: “Ta có thể giúp ngươi, được không?”
🌸Từ giờ mỗi ngày sẽ ra 1 chương nha
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro