Chương 60

Chương 60: mời bộ phim điện ảnh ‘quý tộc’
Năm phút sau, Phương Thanh liền nghe thấy tiếng chiến hạm hạng nặng đáp xuống mặt đất. Vài giây sau, Phương Thanh lại nghe được tiếng bước chân ngay ngắn.
“Báo cáo, đội trưởng của tiểu đội số cảnh vệ số một trong cung điện Bảo Thạch xin báo cáo với ngài.”
Phương Thanh quay đầu, lúc này có tới hai mươi mấy trùng đực, mặc mặc quân phục mà mặc đồ cảnh vệ trong cung điện Bảo Thạch. Đội trưởng của tiểu đội một này là cảnh vệ được phân đi theo Phương Thanh tham gia yến hội, Phương Thanh đã gặp đối phương một lần.
Cho dù là đầu cuối Thiên Võng của Phương Thanh hay là chiến hạm quân dụng bị Đột Thứ cướp đi, chúng đều có định vị. Nhưng sợ Đột Thứ ném hết hai thứ đó đi, vậy thì sẽ rắc rối.
Đột Thứ vượt ngục, chính là hành vi vả mặt trần trụi đối với chính phủ Trùng tộc. Càng vả mạnh hơn chính là vì hắn cướp đoạt chiến hạm, còn đại náo phó thủ phủ, thậm chí đoạt trùng cái.
Phía chính phủ vô cùng giận dữ, trực tiếp phải tướng lãnh đi bắt Đột Thứ. Đồng thời, chính phủ vì quá tức giận mà khắp nơi cũng bị khiển trách nghiêm khắc, khiến một số trùng bị vạ lây.
Trong đó, vì cảnh vệ trong cung điện Bảo Thạch không bảo vệ tốt trùng cái nên thự trưởng vừa bị cách chức. Ma thay, nhờ định vị Thiên Võng nên đã tìm được Phương Thanh, tất cả các cảnh vệ đều thở phào nhẹ nhõm.
“Ta không sao cả, có trùng khác đuổi theo Đột Thứ không?”
Đội trưởng hơi do dự, chủ yếu là vì sợ Phương Thanh sẽ báo cho địch.
Trùng cái từ trước đến nay luôn không hiểu chuyện, rất dễ dàng làm một số chuyện lung tung trong tình trạng xúc động.
“Được rồi, không nói thì thôi. Nhưng đợi một chút, ta muốn ở đây một lát.” Phương Thanh không miễn cưởng, hành động bắt giữ này nhất định là cơ mật. Có lẽ đội trưởng này cũng khó xử, không dám nói ra.
Đội trưởng bất an nhìn Phương Thanh, lại cúi đầu nhìn mặt đất. Một trùng đực cứng rắn sắt thép như vậy, nhưng lúc này rất thấp thỏm vì sợ làm Phương Thanh tức giận.
Một lúc sau, cực quang lộng lẫy giống như địa cần dần dần mờ đi. Phương Thanh đứng dậy, vỗ tay cười nói: “Đi thôi.”
“Rõ!” Đội trưởng hành lễ, bước nhanh lên vươn tay ra phía trước, đỡ lấy Phương Thanh để hắn dễ dàng nhảy xuống.
Dưới sự hộ tống của hai mươi mấy trùng đực, Phương Thanh gần như được vây quanh nghiêm ngặt trên một tàu chiến hạm. Sau khi kiểm tra thân thể, tắm rửa và ăn uống, cộng thêm một loạt thủ tục khác, Phương Thanh vô cùng thoải mái.
Từ viên tinh cầu này trở lại tinh vực chủ mất khoảng bảy tám tiếng.
Suy xét đến việc Phương Thanh đang rất mệt nên không có trùng nào đến quấy rầy hắn.
Cuối cùng Phương Thanh được người máy thông minh nhẹ nhàng đánh thức, thay quần áo, vừa mở cửa ra hắn liền nhìn thấy đội trưởng và một trùng đực khác, đang nghiêm người canh cửa cho hắn.
“Vất vả rồi.”
Đội trưởng cười ha ha, lập tức lắc đầu, “Không vất vả, có thể thành công mang ngài về là vinh hạnh của ta.”
Phương Thanh sau khi nói lời cảm tạ với đối phương thì đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Đúng rồi, khi ta bị Đột Thứ mang đi, có phải hai trùng đực bảo vệ ta trong yến hội sẽ bị trừng phạt không?”
Đội trưởng sửng sốt, hắn không ngờ Phương Thanh vẫn còn nhớ tới hai trùng đực đó. Nhưng trước đó đã không nói rõ việc đuổi bắt Độ Thứ cho Phương Thanh, hắn đã cảm thấy rất bất an, lúc này hắn không định lại tiếp tục từ chối trả lời Phương Thanh.
“Đúng vậy, bọn họ bị cách chức, hai ngày sau sẽ về nhà.” Giọng nói của đội trưởng có chút ảm đạm.
Họ đều là những chàng trai tốt, hắn còn nhớ rõ ngày đầu tiên hai chàng trai này bước vào khu cảnh vệ, một người thì kích động cả đêm không ngủ được, một người thì nhìn ngoài đường đâu đâu cũng là trùng cái, thèm nhỏ dãi cả một ngày trời.
Phương Thanh sửng sốt, “... Nếu ta làm chứng việc đó không liên quan đến bọn họ thì họ có được khôi phục lại chức vị ban đầu không?”
Đội trưởng hơi sửng sốt, sau đó có chút kinh hỉ, rồi lại lắc đầu thở dài: “Không thể, cho dù ngài không trách bọn họ nhưng chuyện ngài bị Đột Thứ mang đi là sự thật. Lần này ngài may mắn không có việc gì, nhưng lỡ như ngài xảy ra chuyện thì sao? Bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ nên phải bị trừng phạt.”
“Xin lỗi.”
“Không sao, ngài không cần xin lỗi, chuyện này không liên quan đến ngài.”
Phương Thanh lắc đầu không trả lời, sau khi xuống chiến hạm, tâm tình không tốt lắm được cảnh vệ đưa về nhà.
Trên chiến hạm cũng không nghỉ ngơi tốt, chuyện lần này khiến Phương Thanh có chút đau đầu. Cho nên khi về nhà, hắn liền ngủ nguyên một ngày. Lúc tỉnh dậy đã là ba bốn giờ chiều.
Sau khi hoạt động, bụng Phương Thanh đã ùng ục kêu đau.
“Đã chuẩn bị sẵn điểm tâm.” Tiểu Viên nhẹ nhàng đi tới, làm một áo bông nhỏ tri kỷ.
Một miếng bánh kem nhỏ cộng thêm một ly hồng trà, Phương Thanh không hảo đồ ngọt nhưng vì quá đói nên vẫn ăn sạch sẽ.
Sau khi ăn xong, tâm trạng của Phương Thanh dần tốt hơn.
Khi trở về an toàn, Phương Thanh vừa mở Thiên Võng ra, đầu tiên là đổi mới trang thời sự, quả nhiên nhìn thấy trong mười tin tức hot nhức, có sáu sự kiện liên quan đến Đột Thứ.
Trong đó, trên Thiên Võng còn đăng không ít ảnh chụp hắn đánh một trùng cái khác, thậm chí còn có đoạn video ngắn.
Phần bình luận trên tài khoản AM của hắn hoàn toàn bùng nổ.
“Đánh hay... Nhìn thấy video, tiểu Thân hân đã lạnh mắt hỏi hắn nhảy hay không nhảy, sau đó khi bàn tay kia vung tới, ta liền run run....”
“Ngao ngao, ta cũng muốn Thân Thân đánh ta. Đánh ta đánh ta, đánh ta đi, trùng này cao một mét tám sáu, có cơ bụng, giá trị con người hơn trăm triệu, đánh ta đi.”
“Lăn, Thân Thân là của ta.”
“Ta đã xem đi xem lại đoạn video kia, và đặc biệt cắt cảnh Thân Thân lạnh lùng nói ‘nhảy hay không nhảy’. Không nói dối mấy người, nhìn Thân Thân trong tạp chí, lại cộng thêm giọng nói của Thân Thân. Chỉ trong một giờ ngắn ngủi mà ta đã đổi bảy tám cái quần.”
“Các ngươi không quan tâm đến sự an toàn của Phương Thanh sao?”
“Trạm cảnh vệ đã đăng tin tức một ngày trước rồi, Thân Thân đã được cứu về, không chút tổn thương nào cả.”
“Hu hu, cho dù như vậy nhưng tâm hồn của Thân Thân chắc chắn đã bị thương, ta phải gửi quà cho Thân Thân để trấn an hắn mới được.”
“Lăn, vợ của ta mà ngươi gửi quà cái gì!”
“Ai da.... Đồng nghiệp của ta hỏi ta vì sao lại ôm eo, ta tuyệt đối không nói lý do cho hắn....”
“Hi hi hi.... Nhìn những bức ảnh 18+ của ta này....”
“Lầu trên thật ghê tởm, gửi cái mẹ gì vậy, quá ngắn, đã báo cáo.”
...
Từ rất lâu trước đó, fans của Phương Thanh rất thích gọi hắn bằng một từ nào đó hài hước, cũng chính là ‘Thân Thân. Về việc này, Phương Thanh cũng cam chịu. Sau đó, Phương Thanh tùy ý lướt lướt, lại hiếm thấy mà đăng tin trên AM, tỏ vẻ cảm ơn mọi người đã quan tâm, hắn không sao cả.
Hắn chỉ vừa đăng một lúc, phần bình luận dưới AM đã tăng vụt nhanh chóng, tin nhắn riêng không ngừng ting ting ting. Đa số đều là chúc mừng Phương Thanh vẫn bình an, cũng có một số ít trùng đực gửi vài video ngắn hay ảnh chụp đáng khinh cho Phương Thanh.
Lắc đầu, Phương Thanh chỉ có thể tắt AM đi.
Ngoài AM ra, Phương Thanh vốn dĩ không có nhiều trùng liên lạc lắm, thế nhưng tất cả thông báo gọi video và tin nhắn đã hiển thị hơn 99+ chưa kết hối hoặc chưa đọc.
Điều khiến Phương Thanh kinh ngạc chính là trong số trùng liên lạc với hắn, Eisen Shelley vô cùng lạnh lùng lại gửi gọi video cho hắn hơn 99+, Kỷ Vân Dư thì không ngừng gọi tới, lúc này vẫn chưa ngừng lại.
Xuất phát từ phép lịch sự, Phương Thanh đều trả lời ‘Đã trở về bình an, cảm ơn’ cho những trùng đó.
Ngoại trùng này ra, còn có hai trùng khác vẫn luôn ở danh sách chờ kết bạn của Phương Thanh. Một người có avtar rất rõ ràng, chính là Dick. Tường Vi Chi Chương. Một người khác thì Phương Thanh không rõ lắm. Avtar là hình một người tuyết, trên đầu người tuyết có đeo một vương miệng màu trắng ngà, để tên là vương tử điện hạ.
Suy nghĩ một lát, Phương Thanh đồng ý lời mời kết bạn của Dick.
Một lát sau, Dick. Tường Vi Chi Chương liền video call qua.
Phương Thanh không nhận, bởi vì chuông cửa của hắn vang lên.
“Phương Thanh, ngươi không có việc gì thật tốt.” Vừa mở cửa, Phương Thanh liền nghe thấy Rodney lớn tiếng nói.
Trạng thái của hắn rất tệ, quần áo trên người vẫn là bộ đồ lúc dự yến hội, râu ria trên cằm rối tung, đôi mắt còn sưng đỏ lên, bọng mắt cũng rất to, bên trong tròng mắt đều là tơ máu.
Để Rodney đi vào, Phương Thanh rót cho hắn ta một ly nước nóng, “Không phải trạm cảnh vệ đã thông báo tin tức ta vẫn ổn sao? Sao ngươi còn như vậy?”
Rodney lắc đầu, “Ta vừa được trạm cảnh vệ thả ra, bọn họ thẩm vấn hơn mười hai tiếng, căn bản không để ta ngủ chút nào. Nhưng ta cũng không ngủ được, yến hội là ta đề nghị ngươi đi, ta phải tận mắt nhìn thấy ngươi khỏe mạnh mới có thể an tâm. Khi nhìn thấy ngươi không có việc gì, ta liền an tâm...”
Lúc trò chuyện với Rodney, Phương Thanh quay người lại rót cho mình một cốc nước, lúc trở lại đã thấy Rodney nằm gục trên bàn trà ngủ thiếp đi.
Phương Thanh cười thở dài, lấy một tấm thảm đắp cho Rodney.
Một giấc này Rodney ngủ rất sâu, tới tận hơn tám giờ tối, sau khi ăn bữa tối tại nhà Phương Thanh thì mới thả lỏng, trở về nhà.
....
Sáng sớm ngày hôm sau, hai trùng đực bởi vì sai lầm trước đó mà phải chuyển nghề đang tạm biệt các chiến hữu của mình, cũng không có quá nhiều đồ phải mang đi, hơn nữa vì tâm trạng rất suy sụp nên bầu không khí có vẻ vô cùng nặng nề.
“Đi đường cẩn thận.” Các trùng đực khác vỗ vai họ, chúc phúc lẫn nhau.
Hốc mắt đỏ bừng, cuối cùng hai trùng đực này vẫn rơi lệ ngồi lên phi thuyền bay tới tinh vực khác. Chỉ là vừa lên phi thuyền, tài khoản Thiên Võng của bọn họ liền nhận được một thông tin, bên trên ghi tài khoản của bọn họ được chuyển thêm một trăm vạn tinh tế tệ.
They lý thuyết, nếu bọn họ không có cách nào thăng quân hạm thì sau khi chuyển nghề bình thường, ngoại từ tiền lương tích lũy mỗi tháng, còn thêm phí chuyển nhượng là một trăn vạn tinh tế tệ.
Thông tin cũng cho thấy, bên chuyển tiền là từ tài khoản của Phương Thanh.
Ngay lập tức, hai trùng này vỗn dĩ có chút suy sụt ủ rũ lập tức che mặt khóc thành tiếng.
...
Cuộc sống nhàn nhã lại bắt đầu một lần nữa, phía bên Sinclair sau khi nghe thấy chuyện của Phương Thanh liền đề nghĩ Phương Thanh nghỉ ngơi thêm vài ngài, nhưng Phương Thanh vẫn lựa chọn vận động như bình thường.
Chỉ là lần này không thấy Kỷ Vân Dư.
Sau khi hỏi mới biết những gì Kỷ Vân Dư nói trước đó là sự thật. Hắn đã trình đơn xin, trước mắt đang được điều đi tinh vực Khổ Trùng, thời hạn của hắn lên tới ba mươi năm.
Các trùng trong bệnh viện đều tỏ ra tiếc nuối, nhưng cũng rất kính nể đối phương.
Sau khi rèn luyện liên tục năm ngày ở bệnh viện, Phương Thanh cũng biết được, vụ khởi tố của Drey Charles và Sala đã sắp kết thúc. Tình hình trước mắt khá tốt, Drey có lẽ sẽ không phải ngồi tù.
Ngoài ra, trong khoảng thời gian này Phương Thanh còn phải mệt nhọc ứng phó với một trùng đực tên là Garp Addams. Không phải nói hắn ta đang theo đuổi Phương Thanh, mà hắn ta là một đạo diễn, một đạo diễn vô cùng nổi tiếng.
Trong tay hắn đang có một kịch bản, nhưng vì không tìm thấy nhân vật chính lý tưởng nên đã trì hoãn bốn năm năm.
Lúc đó khi Garp ở yến hội, sự quả cảm và sự bình tĩnh của Phương Thanh khi hắn giáo huấn trùng cái kia, cũng như dung mạo đó đã khiến Garp tìm thấy được vai chính hoàn hảo trong lòng mình.
Sau đó, hắn ta suy nghĩ mọi cáhc mời Phương Thanh quay.
Trên thực tế, Phương Thanh cũng dành chút ít thời gian để đọc kích bản.
Kịch bản tên là ‘quý tộc’ nó nói về xã hội Trùng tộc khi chưa bước vào thời đại công nghệ cao, lúc đó số lượng trùng cái đã ngày một giảm, nhưng vì vẫn chưa có công nghệ tạo ra em bé, nên quan niệm gia đình vô cùng phổ biến, khi đó chính là giai đoạn thịnh vượng nhất của quý tộc chân chính.
Trong một thời kỳ đặc biệt khi các quý tộc tầng cao trong xã hội Trùng tộc đều trầm mê xa hoa, mọi trùng đều sống mơ mơ màng màng.
Vai chính là một trùng cái lớn lên ở một vùng sâu vùng xa, ngoại hình lúc nhỏ không quá xuất sắc. Nhưng bởi vì trùng cái khi đó rất khan hiếm, cho nên dù ngoại hình trùng cái không xuất sắc cũng vẫn bán được giá cao.
Bởi vì không chịu khuất phục trước số mệnh, vai chính đã trốn khỏi gia đình vốn có của mình.
Sau đó, hắn lạc đến một tinh vực đô thị phồn hoa--- Thủy Tích. Sau khi trải qua một loạt chuyện, hắt lột xác thành một trùng cái tâm cơ nhưng lại vô cùng quyến rũ, bắt đầu thành thạo du nhập vào giới quý tộc.
Trải qua sự thống khố và lộc xát, cuối cùng trầm mêm vào xa hoa lãng phí... Cho đến những năm cuối đời, ngoại hình xuất sắc đã dần hao mòn, cuộc sống của vai chính dần dần nghèo khó, cuối cùng khi già, hắn trở về cố hương nghèo của mình.
Nhớ lại thời thơ ấu trèo lên cây hái trái chua nhưng vẫn nở nụ cười vui vẻ, cuối cùng vai chính từ trần ở gốc cây có.
Toàn bộ câu chuyện kéo dài rất lâu.
Ngoài việc tìm các diễn viên khi còn nhỏ, nếu Phương Thanh đồng ý nhận kịch bản này, hắn còn phải diễn từ thời niên thiếu tới khi già, đây thật sự là bài kiểm tra kỹ năng diễn xuất.
Ngoài ra, giai đoạn trẻ đẹp nhất của vai chính, trong phim còn cho rất nhiều cảnh 18+. Đây là lúc quý tộc trầm mê, điên cuồng và sa đọa vào chuyện đó, một thời đại mang đầy hơi thở dục vọng.
Khi Phương Thanh vẫn đang xuy sét, Garp này rõ ràng tuổi đã lớn, tóc hoa râm, nhưng mỗi ngày đều đúng giờ đến trước trước nhà thăm hỏi, cố gắng thuyết phục Phương Thanh.
Giống như lúc này, vị đạo diễn kia đã đợi trước cửa Phương Thanh hơn một tiếng, vẫn chưa chịu rời đi.
Khi Phương Thanh trở về nhìn thấy đối phương liền nặng nề thở dài.
 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro