Chương 61

Chương 61: Đích thân tham gia tuyển chọn diễn viên
Mở cửa, mời đối phương vào.
Mặc dù Garp tuổi đã lớn nhưng thể chất cơ thể của hắn vẫn khá tốt, cho nên đứng chờ một tiếng đồng hồ cũng không gây hại gì cho cơ thể.
“Phương lão sư, ngươi đã suy nghĩ thế nào về đề nghị của ta? Hãy tin ta, ta tin mình không chỉ làm bộ phim điển ảnh này trúng cứ liên hoan phim “Hồng Sắc Phong Hoa” sắp tới, mà trong tương lai dưới thử thách của thời gian, nó cũng sẽ trở thành bộ phim có ảnh hưởng nhất thời đại.”
Phương Thanh cởi áo khoác, sau khi nhận lấy ly thức uống nóng Tiểu Viên đưa cho hắn liền thản nhiên nói: “Ảnh hưởng tới một thời đại? Ý của ngài là bộ phim này ngài chắc chắn nó sẽ trở thành một dấu ấn ghi lại trong ‘năm trăm huy hoàng’ sao?”
‘Năm trăm huy hoàng’ là một tác phẩm lớn được ghi chép lại, cũng là lịch sử của những bộ phim điện ảnh, giống như lịch sử chính thức được ghi lại bằng chữ cái.
Ngược lại, ‘trăm năm huy hoàng’ cũng giống như ‘sử ký’ trong lịch sử địa cầu, nhưng nó chỉ đơn thuần ghi lại lịch sử của bên nghệ thuật.
Phương Thanh đã ở trong xã hội Trùng tộc một thời gian dài, trước mắt đang học về những phong tục dân gian và các sản phẩm văn hóa của Trùng tộc về nhiều phương diện. Thế nên hắn cũng có biết một chút ít trong giới điện ảnh to lớn này.
‘năm trăm huy hoàng’ được làm ra từ một ngàn năm về trước, lúc đó là khi bộ phim câm đen trắng đầu tiên ra đời. Sau một thế kỷ, những trùng trong toàn bộ thế kỷ đã chọn ra một trăm bộ phim có ảnh hưởng to lớn trong xã hội Trùng tộc, sau đó biên tập lại thành một cuốn sách về một trăm bộ phim này và xuất bản ra ngoài, đã có tổng cộng 327 bản.
Đáng tiếc, bởi vì những biến động trong xã hội nên hiện chỉ còn lại 211 bản.
‘trăm năm huy hoàng’ được biên tập lần thứ hai đã cách nay hơn 200 năm, khi đó một số lượng lớn các nhà làm phim đã tập trung lại tinh vực chủ, và tốn mất bảy năm để thu thập đủ loại tư liệu, cuối cùng xuất bản ra 420 bản.
Có thể nói, bộ phim nào được ghi danh vào trong ‘trăm năm huy hoàng’ thì cho dù là bộ phim hay người đạo, diễn viên bất kể là vai phụ nào cũng được ghi danh vào sử sách.
Lúc này Phương Thanh chỉ tùy tiện nói mà thôi.
Bởi vì không một đạo diễn nào chắc chắn 100% rằng bộ phim trong tương lai của mình có thể lọt vào thánh đường điện ảnh. Hơn nữa, đây không phải là chuyện chỉ trong một thế hệ trùng.
Nó cần phải trải qua thử thách của thời gian, sau đó không bị lịch sử bao phủ. Cho đến khi ‘trăm năm huy hoàng’ bình chọn một lần nữa, rồi sau đó may mắn được ghi danh.
Dù Phương Thanh nói có hơi vê lễ nhưng trùng đực lớn tuổi này cũng không tức giận, ngược lại còn cười đùa nói: “Đây chính là mục tiêu phấn đấu cả đời của ta, nhưng cho dù bây giờ ta được coi là đạo diện tài hoa nhất, nhưng ta cũng không quá tự tin vào những bộ phim trước đây.
Nhưng lần này thì khác, ta vô cùng tin tưởng vào ‘quý tộc’, dù sao ngươi thật sự rất phù hợp với vai chính. Chúng ta có thể thử một lần.”
Phương Thanh đã uống cạn thức uống nóng trong tay.
“Nhưng ta không phải một diễn viên chuyên nghiệp, ta không có kỹ năng diễn xuất.’
‘Có thể tập luyện, mặc dù kỹ thuật diễn xuất rất quan trọng, nhưng chỉ cần tìm được nhân vật là được, người mới không có dấu vết điêu khắc ngược lại càng tự nhiên.’
Phương Thanh đau đầu xoa đầu lông mày, gần đây hắn rất bận học và nhiều chuyện phải làm.
“Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Lão ngoan cố Garp cười hắc hắc, “Không sao cả, mỗi ngày ta đều tới mời ngươi, dù sao cũng đã chờ 4 5 năm rồi, ta không ngại chờ thêm mấy năm. Lão già đây cảm thấy mạng mình khá dai, có thể sống thêm mười mấy năm cũng vẫn được.”
Phương Thanh nhíu mày, đứng dậy lấy kịch bản trong thư phòng mà Garp đã đưa cho hắn xem.
‘quý tộc’ được cải biên từ một cuốn tiểu thuyết, tác giả là một giáo sư sử học, ngôn từ không đủ hoa mỹ, nhưng mức độ nghiêm cẩn trong mô tả những sự kiện của thời kì thì lại có.
“Được rồi... Ngày mai ta sẽ mua cuốn tiểu thuyết này, cố gắng xem tiểu thuyết này vài lần.” Phương Thanh thỏa hiệp.
Bị thuyết phục, chủ yếu là vì ông cụ già Garp này quá ngoan cường, Phương Thanh thật sự thấy vất vả giùm ông. Mỗi ngày về nhà, hắn đều nhìn thấy một cụ già đầu tóc bạc phơ đúng run run trước cửa.
Mặc dù ở một mức độ lớn, Phương Thanh cảm thấy cơ thể của cụ già này khá tốt. Nhưng nhìn thấy vẫn không thể chịu nổi, ông cụ này quá đáng thương.
“Phương lão sư, ta đã chuẩn bị đánh lâu dài, bộ xương già này của ta có thể lăn lộn...” Vừa nói xong, Garp dừng lại một chút. Im lặng một lúc rồi mới cẩn thận nói: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Phương Thanh thở dìa, “Ta nói, ngài không cần phải mỗi ngày đến nhà ta điểm danh, cũng đừng diễn kịch trước cửa nhà ta, ta đồng ý rồi.”
Rầm--- Garp Addams đẩy ghế ra, vô cùng kích động chạy tới chỗ Phương Thanh ôm hắn thật chặt.
“Phương lão sư, thật sự cảm ơn ngài. Ngài có thể đồng ý, ta thật sự cảm tạ, hơn nữa ta xin bảo đảm, bộ phim ra sau khi ra mắt, ngươi chắc chắn sẽ không hối hận.”
Nếu đã đồng ý rồi, vậy tiếp theo phải thương lượng chuyện hợp tác.
Đầu tiền là cát xê của Phương Thanh, Garp đưa ra hai đề nghị.
Một là lấy nhuận bút 130 triệu, nhưng tiền thuế sẽ trừ vào phần lương này. Chính sách thuế đối với trùng cái sẽ có những ưu đãi riêng. Đến lúc đó, khi tiền lương tới tai có lẽ là khoảng 100 triệu tinh tế tệ.
Một cái khác là ý của Phương Thanh, lấy một bao lì xì hai trăm vạn làm thù lao. Nhưng sau khi bộ phim ra mắt, hắn có thể được phân chia doanh thu phòng vé.
Nếu chọn cái sau, đa số các diễn viên đều tự tin vào bộ phim này. Nếu doanh thu phòng vé càng cao thì số tinh tế tệ được chia càng nhiều. Còn ngược lại thì chính là lỗ sạch vốn.
Phương Thanh suy nghĩ một chút liền chọn cái sau.
Hắn rất tin tưởng, ngoài ra, bây giờ hắn cũng không thiếu tinh tế tệ, cho nên không cần nhiều vốn lưu động như vậy. Tham gia chia doanh thu phòng vé cũng coi như một sản phảm đầu tư tài chính.
Đây là đề nghị sơ bộ, còn những hạng mục cụ thể thì cần phải có luật sự.
Ông Garp hành động rất mau lẹ, ngày hôm sau hắn ta liền dẫn một luật sự và tài liệu soạn thảo sẵn đến gặp mặt Phương Thanh. Đương nhiên, Phương Thanh cũng đã hẹn trước một vị luật sự có thâm niên tới đây kiểm tra hợp đồng.
Đến tối, mọi hạng mục của công việc chính thức được quyết định.
Ba tháng sau sẽ bắt đầu quay phim, trong khoảng thời gian này, Phương Thanh cần phải xem đi xem lại cuốn tiểu thuyết ‘quý tộc’ nhiều lần, sau đó mới bắt đầu nghiên cứu kịch bản. Bởi vì hắn không có bất kỳ kinh nghiệp quay phim nào nên phía Garp đã giúp hắn tìm vài giáo viên.
Ngoài ra, còn có một chuyện rất quan trọng, chính là thời gian trong bộ phim ‘quý tộc’ rất dài, trong đó đề cập tới rất nhiều diễn viên diễn chung với Phương Thanh.
Ba tháng để làm công tác chuẩn bị cũng không được coi là quá lâu. Một số diễn viên phái thực lực sau khi nhận vai, thậm chí còn mất từ nửa năm đến một năm để có thể hiểu được cảm xúc và cảm giác của nhân vật.
“Lúc tuyển chọn diễn viên, ta có cần tham gia không?” Phương Thanh khó hiểu.
Garp thu hồi tư liệu, gật đầu đương nhiên, “Bối cảnh vĩ mô của bộ phim ‘quý tộc’ này là vào thời đại xa hoa đặt biệt, nhưng hình ảnh thu nhỏ của thời đại đó là cả đời của ‘ngươi’. Ngươi là nhân vật chính, mọi trùng đều phải diễn với ngươi, thậm chí là diễn cảnh thân mật. Dựa theo chính sách bảo vệ trùng cái, diễn viên trùng đực diễn thân mật cần phải có sự đồng ý của trùng cái, cho nên ngươi đương nhiên phải tham gia tuyển chọn.”
“Được rồi, khi nào bắt đầu buổi tuyển chọn.”
“Hạng mục sẽ chính thức khởi động từ ngày mai, buổi tuyển chọn sẽ diễn ra vào nửa tháng sau. Trong ‘quý tộc’, tổng cộng có năm vai phụ có gút mắt thâm sâu với ngươi, lúc đó chủ yếu ngươi tham gia là để chọn năm diễn viên này, sẽ không mất quá nhiều thời gian của ngươi đâu.”
Về chuyện này, sau khi thương nghị cả một ngày dài, cuối cùng đã quyết định được phương trình.
Nghỉ ngơi một đêm, tới ngày hôm sau, trong xưởng phim tinh tế Cự Ảnh lièn có một trùng phụ trách gọi điện cho Phương Thanh, bởi vì dự án phim đã chính thức được trình lên, mấy ngày sau sẽ có giấy phép quay phim. Đến lúc đó, xưởng phim Cử Ảnh mới chính thứ công bố.
Vì vậy bọn họ cần Phương Thanh tới chụp một vài tấm poster.
Về chuyện này, Phương Thanh vội vàng ăn xong bữa sáng liền có trùng đực đặc biệt tới đón do xưởng phim Cự Ảnh cử tới.
“Xin chào xin chào, ta là Hứa Miểu, Phương lão sư, sau này có chuyện ngày cứ trực tiếp tới tìm ta, ta đều có thể giúp ngươi.” Hứa Miểu vừa xuống xe liền vô cùng khách khí.
Trụ sở của xưởng phim điện ảnh Cự Ảnh nằm ở Thủy Tích của tinh vực chủ, nhưng lại không nằm trong cung điện Bảo Thạch. Nhưng bởi vì Phương Thanh đã ký thỏa thuận hợp tác với bọn họ cho nên sau khi đăng ký hồ sơ, các nhân viên công tác trong nhà xưởng Cự Ảnh liền được phép tiến vào cung điện Bảo Thạch.
Phương Thanh cũng không làm chậm trễ thời gian liền ngồi lên xe, nhân tiện dẫn theo hai tên cảnh vệ mới rồi rời khỏi cung điện Bảo Thạch.
Trong phạm vi của tinh vực chủ, trùng cái vẫn được cho phép ra ngoài nhưng cần phải lâp hồ sơ, đồng thời có cảnh vệ theo dõi 24/24.
Tốc độ của xe thể thao bay không chậm, chưa tới một tiếng, Phương Thanh đã đến được nhà xưởng Cự Ảnh.
Nhà xưởng Cự Ảnh là một trong ba mươi công ty điện ảnh hàng đầu xã hội Trùng tộc, mỗi năm nó sẽ cho ra hơn một ngàn bộ phim khác nhau, bao gồm nhiều ca khúc được yêu thích, mv,....
Những bộ phim này sẽ dựa theo văn hóa lịch sử khác nhau của các tinh cầu mà chiếu ở các tinh vực khác nhau. Ngoài ra, nó cũng ký hợp đồng với rất nhiều đạo diễn, diễn viên, ca sĩ, biên kịch nổi tiếng.
Kiến trúc của nhà xưởng Cự Ảnh rất mang tính biểu tượng, bởi vì nhìn từ trên không xuống, nó giống như một chiếc giày lớn, do vậy nhà xưởng Cự Ảnh cũng được các trùng kêu là xưởng giày.
Kiểm tra ở lối ra vào vô cùng nghiêm khắc, nhưng sau khi bước vào, Phương Thanh liền thấy được vài vị diển viên nổi tiếng đứng trong đại sảnh của tầng lầu độc lập nhỏ này. Đồng thời còn có rất nhiều thực tập sinh. Khoa trương nhất chính là trong vô số trùng đực, Phương Thanh còn thấy được ba bốn trùng cái, hiển nhiên cũng là diễn viên hợp đồng hay gì đó tương tự.
Bởi vì được Hứa Miểu dẫn dắt, có lẽ hắn rất có danh tiếng ở nhà xưởng Cự Ảnh nên khi các thực tập sinh nhìn thấy Phương Thanh đứng bên cạnh hắn, đều nhất trí gọi hắn ta là lão sư, sau đó cúi chào rồi mới dám rời di.
“Các ngươi quản lý thực tập sinh thật nghiêm khắc.” Phương Thanh bước vào thang máy, thuận miệng nói.
Hứa Miểu cười khẽ, “Đây là một đường tắt có thể nhanh chóng kiếm được tinh tế tệ, có ai không muốn đi chứ. Trong xưởng phim có quá nhiều trùng muốn đi lên nên bọn ta phải đưa ra những tiêu chuẩ khắc khe nhất, từ đo lựa chọn ra những người xuất sắc để bồi dưỡng, như vậy mới có thể thu hồi phí đầu tư từ trên người bọn họ một cách nhanh nhất.
Phương Thanh tùy ý gật đầu.
Ngay khi cửa thang máy vừa mởi ra, đi cùng Hứa Miểu một đoạn đường liền tới nơi quay chụp. chỉ đơn thuần là chụp poster nên chỗ này cũng không khác gì nơi chụp tạp chí, khiến Phương Thanh thở phào nhẹ nhõm.
....
Trong lúc này, trên tầng A của xưởng phim Cự Ảnh, một trùng đực thư kỷ ăn mặc chỉnh tề đang đưa một lượng lớn tài liệu cho vị trùng đực ngồi sau bàn làm việc.
Ngoại hình của trùng đực không quá xuất sắc, nhưng khí chất tỏa ra cũng đủ kéo lại vẻ ngoài của hắn.
“Ở đây có cái nào cần chú ý đặc biệt gì không?” Sau khi thư ký đặt tài liệu xuống, trùng đực đang ngồi kia không liếc mắt lên một xíu nào, chỉ dùng giọng nói có hơi trầm thấp hỏi một câu.
Chuyện hắn cần phải xử lý có quá nhiều, dù sao sản nghiệp trên danh nghĩa của hắn không phải chỉ có một xưởng phim Cự Ảnh này. Tất cả chi tiết đều phải nắm chắc, trừ khi hắn muốn chết sớm.
Thư ký lập tức nói: “Không có chuyện gì lớn, nhưng trước đó đạo diễn Garp Addams đã trình đơn xin ngân sách cho bộ phận kiểm toán, hắn chính thức quay bộ phim ‘quý tộc’ đã ấp ủ 5 năm. Bộ phận xét duyệt đã phe duyệt, các vấn đề cụ thể đã ghi trong văn kiện 0---14, ngài có thể xem qua.”
Garp là một trong những đạo diễn lớn ký hợp đồng với xưởng phim, chuyện hắn bắt đầu quay phim cũng là một việc lớn, cần phải để ông chủ biết.
“Ồ? Hắn tìm được trùng cái ưng ý rồi sao?”
Thư ký gật đầu, “Đúng vậy, tên là Phương Thanh, chính là vị trùng cái trước đó chụp ‘thời đại hoang dã’ vô cùng nổi bật nhưng rất điệu thấp.”
Trùng đực đang ngồi liền dừng động tác trong tay lại, hắn hơi thẳng lưng, sau đó ngẩng đầu lên. Nếu Phương Thanh ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra đối phương chính là Liêm Diễm.
Liêm Diễm kéo cổ áo, nở một nụ cười.
Đây là đưa tới miệng hắn mà, chuyện lần trước hắn đề nghị nhưng vẫn mãi chưa thấy đối phương trả lời đâu đấy.
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro