Chương 16: "Cậu chỉ việc đứng đó thôi, còn lại để tớ."


Bất ngờ được nghỉ học nên Dương Ánh Chúc chủ động đòi ăn cơm trộn. Địa điểm lý tưởng mà bọn tôi thường xuyên tụ họp là nhà Phúc Hoàng.

Vì mẹ của bạn ấy rất hay nấu ăn nên bếp chẳng khác gì cái siêu thị mini. Ánh Chúc nấu cơm, tôi gọt ngô, Phúc tráng trứng, còn Mai Minh Việt thái hành tây.

Thực ra ban đầu thái hành tây là việc của tôi, nhưng tôi ghét Mai Minh Việt nên cho nó làm. Quả nhiên như ý tôi muốn, Mai Minh Việt vừa thái vừa gật gù, mới được vài lát mà dụi mắt liên tục.

"Tao ra ngoài mua tí đồ nhé."

Chúc nói xong đi luôn, trong bếp lúc này chỉ còn lại ba người.

Tiếng mỡ trong chảo xèo xèo nhẹ, mùi trứng rán thơm thật thơm bay xung quanh gian bếp nhỏ. Ngẩng đầu hít một hơi thật sâu tôi quay về phía Phúc đang đứng, mắt chăm chăm vào chảo: "Thơm vãii."

Phúc nhìn thấy biểu cảm có phần thèm thuồng của tôi thì bật cười, gắp một miếng trứng trong chảo đi đến bên cạnh: "Thử không?"

"Có có."

Tôi nhanh nhảu há miệng ra.

"Mà từ đã."

Sau câu nói đó thấy Phúc đưa miếng trứng lại gần thổi qua, rồi mới đẩy đến trước mặt tôi.

Mười điểm, Vũ Hoàng Phúc mười điểm.

Nhìn thấy Mai Minh Việt khổ sở với đống hành tây, tôi ngứa mắt nên đi đến bên cạnh nó lạnh lùng ra lệnh: "Tránh ra đi."

Con trai gì thái có mấy miếng hành tây cũng không xong.

"Mày thái thử đi, cay thật mà."

Việt uất ức đi đến bồn rửa tay, tôi thấy nó khóc trông cũng thương đấy, nhưng mà đáng đời.

Tôi nhếch mép khinh bỉ, bình thường ở nhà thấy mẹ thái trong phút mốt, chẳng khóc bao giờ. Nghĩ vậy liền cầm dao lên, nhưng thái được vài nhát thì ôi mẹ ơi nó cay thật mọi người ạ.

Tôi nén nước mắt tiếp tục thái, đến khi không thể mở nổi mắt mới dừng lại, lúc này hai mắt đã cay xè, chỉ biết cầu cứu: "Phúc...Phúc ơi."

Mắt nhắm nghiền nên chẳng thấy gì, buông dao quay lại phía cậu ấy đang đứng.

"Sao đấy?"

Tôi nghe ra trong giọng nói của Phúc có bàng hoàng lẫn lo lắng. Kế đó là giọng nói của Mai Minh Việt: "Đấy, tao đã bảo rồi mà không nghe."

"Mày trông bếp đi thằng kia."

Phúc quay lại nhìn Việt mắng.

Tôi mở mắt không nổi, nước mắt theo đó chảy ra, đến mức cảm tưởng như mình thật sự đang khóc. Tôi định đưa tay lên dụi mắt thì nghe thấy giọng Phúc ngay sát bên: "Cậu đừng dụi mắt, để tớ lau cho."

Phúc cẩn thận giúp tôi lau đi nước mắt, sự dịu dàng quá đỗi khiến tim tôi bất giác run lên. Sau đó Phúc dắt tôi đến bên bồn rửa, mà lúc này mắt tôi cũng coi như đã mở ra được một ít.

Khi Dương Ánh Chúc về thì hai con mắt của tôi đỏ ửng, như vừa khóc một trận rõ to.

"Hoàng Anh Thy, mày lại làm sao thế?"

Chưa kịp để tôi trả lời nó đã đi đến đấm vào vai Mai Minh Việt một cái đau, trợn mắt: "Mày lại trêu nó đúng không?"

"Không, mày điên à." Việt nhăn mặt cãi lại.

Lúc này tôi mới trả lời: "Tao thái hành tây."

Dương Ánh Chúc cười khanh khách giữa gian bếp lớn, Minh Việt cũng cười, nhưng nhìn thấy ánh mắt của tôi nó lập tức ngậm miệng, nín cười trong vô thức.

Vì Việt quá lì, nó xin lỗi nhiều lần nên tôi cũng không mặt nặng mày nhẹ như trước.

Tuy nhiên bỏ qua không có nghĩa là tha thứ.

Cả đám dọn đồ ăn lên bàn xong cùng ngồi xuống, đang ăn Chúc chợt nhớ ra gì đó, mắt nó sáng lên: "Hôm nọ Hoàng Anh Thy ở lớp làm bài tập hóa được cô khen đấy."

Việt không tin tròn mắt nhìn tôi: "Thế á?"

"Đau! Mẹ mày."

Minh Việt quay đầu nhìn Phúc ấm ức mắng.

Tôi ngó lơ Mai Minh Việt, nhìn Phúc kể với giọng đầy ngưỡng mộ: "Bài mà cậu bảo đáp án sai ấy."

"Cô bảo là cả khóa có một người làm đúng thôi, là cậu phải không?"

Tôi dùng đôi mắt sáng rực nhìn Phúc.

"Ừ, cũng tạm thôi."

Chúc gắp cơm cuộn vào bát, bĩu môi: "Con Thy hôm trước lên bảng làm đúng bài đấy, nó cười cả buổi."

Hoàng Phúc cong mắt cười: "Tớ chỉ biết trước cậu thôi, giờ cậu cũng biết làm rồi đấy."

Tôi im lặng gật đầu lia lịa.

Tôi theo tầm mắt nhìn Phúc, cậu ấy rút giấy ăn vươn tay về phía trước thành thục lau đi nước sốt còn sót lại bên khóe miệng tôi.

Không chỉ mình tôi ngạc nhiên, mà Mai Minh Việt cũng sững sờ, còn Ánh Chúc thì sốc đến há mồm.

Mấy giây sau Chúc buông đũa, giọng điệu như bắt quả tang nhìn hai đứa bọn tôi: "Không thể là lần đầu tiên được."

"Thành thục thế này thì không thể là lần đầu được."

Chúc lặp lại câu nói của nó.

Tôi hóa sự ngượng ngùng thành nụ cười, giả vờ không hiểu: "Lần đầu cái gì?"

"Nói đi, chúng mày đến đâu rồi?"

Tôi nghiêm mặt, tuy nhiên bộ dạng cười ngượng của tôi càng làm Chúc tò mò. Tôi xua tay, tiếp tục ăn: "Đến đâu là đến đâu."

Ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, chỉ thấy Vũ Hoàng Phúc cúi mặt cười không đáp.

Lỡ đễnh nhìn sang bên cạnh, Mai Minh Việt đang ăn như chết đói. Tôi quan tâm nhắc nhở: "Mày ăn kiểu đấy rồi chết nghẹn, ăn từ từ thôi."

Việt không trả lời, tôi thấy vậy chẹp miệng ăn tiếp đồ trong bát.

Bố mẹ Phúc đi công tác không về, cả đám ăn xong dọn dẹp rồi bày sách ra học. Gần đây tôi cày toán rất chăm, tự dưng thích học mấy môn liên quan đến phân tích và logic.

Cảm giác trên lớp được tranh biện với Hồ Minh Châu cũng không tệ.

Chúng tôi học bài trong phòng Phúc, bàn học của cậu khá lớn, vô cùng gọn gàng và ngăn nắp. Bên cạnh bàn học đặt giá sách gỗ màu mun cao hai mét, những quyển sách dày quịch về hóa làm tôi choáng ngợp. Số sách mà cậu ấy đọc trong một năm bằng số sách bốn năm cấp hai của tôi cộng lại.

Nhét cuốn sách cuối cùng lên, vừa thu tay về thì vô tình một cuốn sổ trên đỉnh đầu rơi xuống. Màu sắc quyển sổ khá cũ, nó rất bình thường cho đến khi tôi nhìn thấy một tấm ảnh vô tình kẹp ở giữa rơi ra.

Tôi nhặt lên, bên trong tấm hình Hoàng Phúc đang choàng tay qua vai bạn nữ, xung quanh là quang cảnh sân bóng trường cấp hai. Nhìn màu sắc tấm ảnh chắc mới chụp được hai năm. Người con gái trong ảnh đứng đến cổ Phúc, chắc cao hơn tôi tầm năm cen ti.

Tôi quay mặt sau của bức ảnh lại, trên đó có viết chữ.

Hoàng Gia Tường Vy, yêu em!

Vỏn vẹn sáu chữ, nét viết gọn gàng đều đẹp, nhìn là biết của ai.

Tim tôi hẫng một nhịp, một nỗi buồn sâu kín đang từ từ dâng lên.

Xem xong tôi kẹp lại tấm ảnh vào cuốn sổ ghi công thức hóa rồi cất lên giá. Không hiểu sao trong lòng có cảm giác xót xa, một chút mất mát khiến tôi khó chịu.

Dẹp đi những suy nghĩ mông lung trong đầu, tôi mở sách học bài. Thế nhưng dù trước mặt chỉ là bài toán độ ba tôi cũng không làm được. Giật mình nhìn xuống tờ nháp sớm đã nhàu nhĩ, tôi lại làm sao thế.

Trước Phúc có yêu một bạn nữ tên Tường Vy, tôi có biết bạn ấy. Đó là người năm lớp chín đạt được điểm IELTS 8.0 duy nhất, bạn ấy khá nổi tiếng. Trong phạm vi toàn tỉnh, chỉ cần nhắc đến bốn chữ Hoàng Gia Tường Vy không ai không biết. Không chỉ là thủ khoa đầu vào của khối Anh mười, còn nhận được học bổng của một trường cấp ba ở Mỹ tốt nhất tại Chicago.

Lần đầu tôi gặp Tường Vy là buổi cuối cùng của kì thi học sinh giỏi cách đây một năm, bạn ấy đại diện cho toàn bộ học sinh trong trường lên tri ân cảm ơn thầy cô. Tôi nhớ như in cô gái có nước da trắng ngần, đôi mắt bồ câu đen huyền lấp lánh. Mỗi khi cười sẽ vô tình để lộ chiếc răng khểnh xinh xinh, từng cử chỉ hành động đều nhã nhặn dịu dàng.

Người như thế đừng nói con trai, ngay cả tôi là con gái cũng vô cùng yêu thích.

"Mang dao lên chưa, có muối không?"

Là giọng của Việt.

Cửa vừa mở ra, Ánh Chúc cầm theo một rổ hoa quả rửa sạch vào, vừa đi vừa tủm tỉm nhìn tôi: "Hoàng Anh Thy, nhất mày đấy nhé."

Tôi quay đầu cười hiền: "Học thôi."

Như sợ Ánh Chúc sẽ phát hiện ra sự khác thường của mình tôi vội quay đầu giở vở sang trang tiếp theo, làm vội một bài toán có trong đề.

Một chùm nho xanh đặt lên bàn, Mai Minh Việt vừa gọt táo vừa hỏi, "Dạo này căng thẳng với Hồ Minh Châu thế."

Tôi dựa lưng vào ghế, cúi đầu cười: "Tao với nó là bạn chiến mà."

"Nó bắt nạt thì mày phải bảo tao, đừng như Diệu Châu."

Việt đưa miếng táo kề ngay miệng tôi, cũng may tôi nghiêng đầu tránh kịp.

Tôi cầm lấy miếng táo cắn một miếng, vừa ăn vừa cười: "Chắc nó bắt nạt được tao."

Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt đăm chiêu của Việt, tôi khẽ nhíu mày: "Mày nhìn tao như thế làm gì?"

Việt như nhận ra gì đó: "Sao tao thấy mày như kiểu đang giấu giấu cái gì."

"Linh tinh."

Phúc Hoàng bấy giờ mới từ ngoài cửa bước vào, cậu đi đến kéo Minh Việt ra rồi ngồi xuống ghế trống bên cạnh. Phúc lấy ra một xấp tài liệu đẩy đến trước mặt tôi, tự tin nói: "Học hết xấp này trong lớp đấy cậu không có đối thủ."

Tôi nhịn cười hỏi lại: "Vậy không thì sao?"

"Chẳng sao cả, không đứng nhất ở lớp thì cậu vẫn đứng nhất chỗ khác mà."

Tôi nhăn mặt: "Ở đâu?"

Vũ Hoàng Phúc không đáp, cúi mặt khẽ cười.

Phúc vươn tay nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay cậu mang theo nhiệt độ ấm áp. Tôi không phản kháng cũng không giật mình, chờ đợi xem cậu ấy định làm gì tiếp.

Phúc cầm lấy tay tôi ngửa lên, dùng ngón trỏ vẽ gì đó. Đến khi tôi kịp nhận ra hình thù trong lòng bàn tay thì hai tai đỏ rực, trong khoảnh khắc này không định hình được mình đang vui sướng, đang ngại ngùng hay đang xấu hổ.

"Tin được không?"

Phúc Hoàng vẫn không chịu buông tay tôi, hỏi ngược lại: "Sao không tin được?"

"Đứng nhất lớp chỉ cần chăm chỉ, đứng ở đó có chăm chỉ cũng chưa chắc vững đâu."

Phúc Hoàng mỉm cười nhìn tôi, sự cưng chiều hiện rõ trong đáy mắt: "Cậu chỉ việc đứng đó thôi, còn lại để tớ." 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro