Chương 18: Đội một cái quần không đủ.


Bởi vì sợ chúng nó biết mình seen tin nhắn không rep nên tôi nhanh trí tắt dữ liệu đi, sau đó lướt lên đọc cuộc hội thoại nói về mình. Tôi nín thở, chậm rãi vuốt màn hình xuống.

Cuộc hội thoại từ tối qua, tin nhắn đầu tiên là của Nguyên, người ném bóng vào đầu tôi hôm trước. Tôi nhớ mình chẳng đụng gì đến nó, cũng không có ân oán tình thù gì, sao nó cứ coi tôi như cái gai trong mắt thế nhỉ.

Richkid chuyên Toán là biệt danh của Nguyên, cái nhóm đó có khoảng mười người. Tôi lướt sang xem ảnh cùng video, ảnh và clip trong đó khiến tôi chết trân tại chỗ. Chúng nó gửi ảnh nhạy cảm của con gái, người mà chúng nó gọi là người yêu, và tin nhắn tán tỉnh đều được chụp màn hình gửi lại xem như chiến tích. Hôm nay trap được em này, hôm qua "ăn" được em kia...

Máu nóng trong người tôi sôi lên, khoan không quan tâm đến những điều đó, tôi đọc tiếp đoạn tin nhắn mà chúng nó viết về mình.

Bạch công tử: [Lớp Tin nhiều gái xinh nhờ, chúng mày biết con Hồ Minh Châu không? Ngực tấn công mông phòng thủ, mỗi lần nó mặc đồ thể dục là ối dồi ôi luôn.]

H20: [Cũng được, nhưng con đấy khó tán lắm. Với cả nhà nó lắm tiền nên khôn như gì, đổi đối tượng đi.]

Mỏ than: [ Lớp văn cũng đầy, húp con Đào Thùy Anh bạn thân người yêu thằng Việt ấy. Đứa nào tán đi xong cho anh em xem với.]

Rickid chuyên Toán: [ Tao biết một con, Hoàng Anh Thy Tin mười, đứa nào tán đổ con đấy xong đá đi. Tán được cap màn hình gửi đây tao cho bộ skin mới.]

Virus âm ỉ: [ Thôi xin đấy, tránh xa con đấy ra. Lại thêm bạn thân Dương Ánh Chúc nữa, chịu. Đứa nào đụng được chứ tao chịu.]

H2O: [ Bọn này kém, hôm trước tao vừa thấy nó lượn lờ ở lớp Hóa mười xong. Trông cũng xinh cũng ngon, cảm giác nhìn mặt baby hơn Minh Châu, con Châu trông xồ xệ quá.]

Mỏ than: [ Khéo xinh nhất cái lớp đấy ý nhể, nhưng nhìn không giống kiểu dễ tán đâu. Cũng tốn thời gian phết đấy, vài bộ skin ăn thua gì hả Nguyên?]

Rickid chuyên Toán: [Nhìn mặt con đấy câng câng ngứa mắt v*. Vừa kiêu vừa chảnh, đại ý là tao ghét nó.]

Công tử xóm núi: [ Câm mồm đi. Động ai chứ đừng động đến Hoàng Anh Thy.]

Tôi nhìn ảnh đại diện tài khoản công tử xóm núi, là của Minh Việt. Nó thế mà lại không cùng đám con trai trong hội kia hùa theo nói xấu tôi. Tuy nhiên, cho dù là thế việc nó ở trong cái group kín này cũng khiến tôi ghê tởm.

Rickid chuyên Toán: [Làm gì căng thế? Mày chấm con đấy à, nhưng mà quen Diệu Thương rồi còn gì?]

H2O: [Việt ghê thật đấy, hay con đấy để Việt đi.]

Bạch công tử: [ Chúng mày không biết thằng Việt ngồi với em kia bốn năm cấp 2 à, ăn được thì nó đã ăn chán rồi.]

Tôi đọc đến đây cả người như ngồi trên đống lửa, khốn nạn thì cũng phải có mức độ thôi chứ.

Công tử xóm núi: [Tao đã bảo không động đến nó cơ mà? Chúng mày nghĩ bố mày đùa à?]

Công tử xóm núi: [ Đừng đứa nào động vào bạn tao, tao cảnh cáo trước. Chuyện chúng mày tán ai tao đếch cần biết, riêng Hoàng Anh Thy thì né ra.]

Công tử xóm núi: [ Tao nói thẳng là chúng mày đéo xứng, thế thôi! Còn tao đéo đùa, thằng nào động vào thì không bạn bè gì hết. Trước mặt tao không đứa nào được bàn tán về nó.]

Bạch công tử: [ Làm gì căng thẳng thế Việt, anh em nói chuyện vui thôi mà.]

Công tử xóm núi: [ Tao không vui, tao cảnh cáo trước. Thằng nào không nghe lời đừng trách!]

Tôi tắt điện thoại Việt, trong lòng cảm xúc lẫn lộn đan xen. Mặc dù ghét nó nhưng nó ở sau lưng tôi vẫn âm thầm bảo vệ, không thể không nói nó là đứa chơi đẹp. Tuy nhiên thiện cảm với nó qua chuyện này cũng chẳng tăng lên, nhờ vậy tôi mới biết những thằng con trai ở trước mặt tôi cười đùa vui vẻ nhưng sau lưng chúng nó nghĩ gì, nói gì ai mà biết?

Tôi cũng không làm gì có lỗi với thằng Nguyên, vậy mà nó lại ghét tôi đến thế. Việc nó đem tôi ra làm trò cá cược là chuyện không thể tha thứ được!

...

Ánh Chúc nhặt được cuốn từ điển ai đó bỏ quên trên bàn dưới nhà ăn, buổi chiều nó rủ tôi đi trả đồ cho người ta. Nếu nhớ không lầm cuốn từ điển khá rẻ, nhưng cái bút kẹp trong đó lại là phiên bản giới hạn, vô cùng đắt.

Phần góc trái quyển sách có ghi tên, Phan Việt Linh 11Anh 2.

Chúng tôi đang đứng trước cửa 11Anh2, Chúc hỏi bừa một bạn đi ra từ lớp đó: "Chị ơi cho em hỏi Việt Linh có trong lớp không ạ? Em nhặt được quyển sách chị ấy để quên."

Chị gái lớp trên ngó đầu vào lớp, cao giọng hét: "Phan Việt Linh, quên đồ này. Nhanh lên các em mang trả."

Sau khi chị gái rời đi chỉ còn tôi và Chúc bơ vơ đứng đó. Lát sau có nhóm người đi từ trong ra, tuy nhiên tôi chỉ ấn tượng với anh trai da trắng nổi bật nhất. Anh ấy đến trước mặt chúng tôi, cười hỏi: "Bạn mang sách đến hả, cảm ơn nhé."

Nói đoạn anh trai kia gãi gãi đầu ngại ngùng: "Làm phiền bạn quá, mình tự dưng lại quên mất."

"Ơ anh là Phan Việt Linh ạ?"

Mặt Dương Ánh Chúc dại ra: "Không phải con gái à?"

Nghe xong mấy người đứng sau Phan Việt Linh ôm bụng cười, một người trong số đó lên tiếng: "Việt Linh, lần đầu có người tưởng tên mày là con gái đấy."

Tôi nhìn Dương Ánh Chúc đầy ngán ngẩm, đội một cái quần không đủ.

"Việt Linh" nhìn đồng hồ ở cổ tay, sau đó hỏi Chúc: "Em tên gì, kết bạn Faceb đi khi nào rảnh anh gửi tài liệu tiếng anh cho. Coi như cảm ơn."

Ánh Chúc vui vẻ gật đầu: "Đây ạ."

Sau khi cả hai đã có thông tin liên lạc của nhau Chúc kéo tôi về lớp, trước khi đi còn không quên ngoái lại nhìn thêm lần nữa.

"Thích rồi chứ gì, mày chết!"

Tôi cười cười lắc lư cánh tay Chúc: "Trông anh đấy ok mà."

"Như nào là ok?"

Chúc nhíu mày khó hiểu hỏi.

Tôi xòe tay đếm từng ngón, rất chuyên nghiệp kể ra ưu điểm của người ta: "Cao, body cân đối, đẹp trai, còn để tóc pixie. Nghiêm mặt thì lạnh lùng nhưng cười lên lại xinh, chuẩn gu mày còn gì nữa."

"Ai nói con trai xinh bao giờ?"

Chúc nhăn mặt kì thị cách miêu tả của tôi, tuy nhiên tôi không quan tâm lắm.

"Xinh là nói mấy người trông kiểu đẹp mơ màng ấy, cuốn cuốn."

Như nhớ ra chuyện gì đó, vừa đi tôi vừa hỏi: "Ơ thế mày với Tuấn Khải dạo này như nào?"

"Bạn bè bình thường thôi."

Chúc nhún vai, thái độ thờ ơ của nó càng khiến tôi tò mò.

"Sao lại là bạn bè bình thường, không yêu nhau à?"

"Ban đầu thấy cũng ok, nhưng sau tiếp xúc thì thấy không hợp."

...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro