chap 16(END)

Khắp bốn phía đều có người của Jinjin đứng. Nhanh chóng…đông đến đáng ngạc nhiên.
Tên lúc nãy uy hiếp jinjin trông rất lo sợ…
-Tha ư? Ta tha cho hắn nhưng các ngươi có tha cho ta không? Đằng nào thì cũng phải chết…Có hắn…Thì ta mới có thể nhắm mắt được…
Hắn lôi từ trong người ra con dao sắc lạnh…gí vào cổ Jinjin…
Không chút lo lắng…Chàng trai vẫn tươi cười…Chỉ cần sâu thêm chút nữa thôi là cái chết sẽ cận kề…
-Thả đại ca ra…
-Thôi đi! Nãy giờ Jinjin mới lên tiếng.-Tôi giết ba má anh? Nhưng họ có làm gì tôi thì tôi mới như vậy chứ? Ba má anh đều là những con người đáng chết.
-Không! Tên cầm dao hét lên , hình như chỉ đợi có thế Jinjin xoay người né mũi dao …Đá nó lên không trung và bắt lấy không sai một li.
Ai nấy ồ lên thích thú…
Tất cả bọn người của cậu cậu lại xử lí tên cầm đầu đó…
Bỗng chốc Jimin thấy cổ như bị nghẹn lại…hình như ai đó đang bóp chặt cổ cậu…
- Jimin ! Ja In hét lên!
-Để cho chúng tôi đi đi,không thì người này sẽ chết đấy! Đầu của Jimin không thể cựa quậy được, nó nằm gọn trong tay của người đứng sau cậu. Bàn tay thô kệch…Bỗng chốc Jimin cảm thấy đau đớn
-Hãy để cho chúng tôi đi đi! Tên đó nhắc lại một lần nữa…Nửa cầu xin…Nửa đe dọa.-Tôi biết đây không phải là người bình thường đối với anh… Người này…
-Câm lại! Jinjinlạnh lùng liếc qua tên cầm đầu,nó bị bọn người của cậu làm cho khụy xuống dưới nên sân nhưng vẫn tỏ vẻ đắc ý.
-Giết ta…Nếu ta chết thì người quan trọng nhất với ngươi cũng sẽ theo ta,tin không?
Có vẻ như câu nói vừa rồi của hắn khiến Jinjin tức giận.
-Ngươi dám… Nhanh như cắt,con dao trong tay cậu lao nhanh về phía tên đang bóp cổ Jimin. Mũi dao tiến đến như chớp…Hình như hắn ta có ý định đưa cậu ra đỡ…nhưng không kịp.
“Phụp” con dao đâm sâu vào chân hắn…Bàn tay bóp cổ cậu được nới lỏng ra…Chạy…
-Anh không sao chứ? Xin lỗi đã làm anh sơ…Jinjin chạy lại đỡ cậu…
Màn sương đêm đã bị mặt trời cuốn đi đâu mất…lạnh…
Tóc nó xòa trước trán…Jinjin  không hề cười từ lúc bọn người này xuất hiện…hoặc có cười cũng chỉ là nụ cười nhạt nhẽo…nhưng bây giờ cậu thấy nó cười…Đôi mắt cười trong sáng này mới là Im Jinjin mà cậu quen biết.
Nhưng rồi…nó vụt tắt khi một tên đệ tử tiến lại gần cậu.
-Đại ca đi thôi!
-Như thế này sẽ tốt cho anh hơn…Cậu buông tay anh…không một chút cảm xúc…ánh mắt lại vô hồn như chưa từng có chuyện gì…
Chiếc xe đi thẳng…Hóa ra đây là con đường mà cậu đã chọn đi…Không ngoái lại…
Liệu phải chăng nơi này không có gì để cậu vương vấn?…
Hay quá vương vấn đến độ không dám ngoảnh lại…sợ sẽ không đành lòng bước đi…
Bầu trời chợt trở nên tối đen âm u…
“Chào anh Minhuyng, khi anh đọc lá thư này thì em đã thành Cao Vũ rồi,nhưng anh yên tâm…Em sẽ gặp lại anh và…nhất định anh sẽ là của em!”
Đó là những dòng cuối cùng được kẹp trong cuốn truyên mà Jinjin đưa cho cậu lúc sớm.
Vậy là từ bây giờ… Jinjin sẽ là Cao Vũ…Cậu đã mất đi cậu em trai dễ thương đó…
Có thể là bây giờ…có thể là mãi mãi…


-Đúng…Là anh ấy…
-anh ấy ạ? Đại ca định…bắt cóc ư? Không phải là…
-Phải…Đưa anh ấy về đây…Nhẹ nhàng thôi…hoặc là đừng mong giữ lấy mạng…
-Đã đến lúc rồi! Anh Minhuyng của em ạ…!anb phải trả lời và lựa chọn thôi!

-Hôm qua, anh tớ đã nói với cậu những gì? Ja In cầm tay Jimin, vui vẻ hỏi.
-Có…Mà cũng không có gì cả…
-Tớ…Thấy cậu là người con trai tàn nhẫn nhất trong số những người mà mình gặp đấy!Đừng để anh ấy đau khổ nữa…
Cậu cười…chính xác hơn là cậu không biết trả lời ra sao nữa…
-Này! Ja In đập nhẹ vào vai cậu.-Sao thất thần thế? Tớ phải về đây. Vừa nói cô bạn bước vào chiếc xe vẫy tay rồi đi thẳng.
Cậu mà nhẫn tâm ư? Cũng có thể!
Có lẽ một ai đó nếu trải qua những chuyện như vậy thì biết đâu sẽ còn tàn nhẫn hơn nhiều…
Bây giờ cậu không muốn về phòng trọ một chút nào…
Nơi đó thật cô đơn và lạnh lẽo…
-anh là Minhuyng? Chiếc BMW đậu lại chắn ngang đường cậu đi,một tên con trai ló mặt ra.
Trời không nắng…cậu nhìn người trước mặt mình…Hình như cậu chưa từng gặp…
-Anh Jinjin muốn gặp cậu đấy! Một cô gái nữa cũng nhìn cô qua cửa kính xe…Nhưng cô biết người này…Cô gái có mái tóc sư tử màu hung đỏ…-Còn không mau lên xe?
Cô gái kia là người của Jinjin…Vậy thì đúng…Jinjin đang tìm cậu…
…Dù nó có là Cao Vũ đi chăng nữa thì cậu vẫn luôn tin rằng nó sẽ không hại cậu…Ít nhất là thế…

Chiếc xe lao nhanh vun vút…Đường phố đông và nhộn nhịp…
Nó dừng lại trước một căn biệt thự màu đen bí ẩn…
-Tôi sẽ dẫn cậu vào gặp đại ca…Cô gái này hôm nay trông có vẻ khác hẳn…Không kênh kiệu như trước nữa,mà thay vào đó là cái gì đó rất nghiêm túc.
-Khoan đã! Triệu Triệu! Tên con trai gọi giật lại.-Cẩn thận đấy! Đừng làm gì anh ấy!
Căn nhà này,ngoài hàng rào chắn cao gấp ba lần bình thường thì đường vào bên trong được bao quanh bởi hai hàng cây xanh mướt,những con đường ngoằn ngoèo như cố tình làm cho người bước trên nó như lác vào một mê cung huyền bí.
Jimin im lặng đi theo sau cô gái…Dù hơi sợ…Căn nhà này không xa ngôi trường trước của cậu là mấy vậy thì tại sao Jinjin lại phải đến ở căn gác xép tồi tàn đó?
Rốt cuộc nó là ai? Là ai?…
Phía cổng vào,một vài cái cây đang mùa rụng lá…đỏ rực…
Cô gái đưa vòng cậu ra sau căn biệt thự. Mở ra một tầng hầm tối om dẫn cậu vào lòng đất…Mùi ẩm ướt…
Bậc thang thứ tư…cô gái đi trước đột ngột dừng lại…
-Trói cậu ta lại! Còn chưa kịp hiểu lí do thì hai tên lạ mặt từ hai bên đã xông ra giữ chặt lấy cậu…
-Thả tôi ra! Thả tôi ra! Chẳng phải các ngươi đưa tôi đến gặp Jinjin hay sao? Đầu óc cậu phút chốc rối bời…Jinjin bắt cậu …Lòng tin tưởng vô hình ấy bây giờ như bị chà đạp…và đau…khủng khiếp…
-Anh Cao sẽ đến đây ngay! Đợi chút đi! Nói rồi cô gái quay lên phía cửa hầm bỏ cô lại một mình.
Nơi tầng hầm được chạm trổ một cách kì dị…chút ánh sáng yếu ớt hắt lên từ cuối tầng.
Jimin nhắm mắt…cậu nghe thấy tiếng gió ùa qua nơi này…một điềm báo không lành chăng?

-Jimin đang ở nhà tôi! Anh có thể đến được không Jungkook? Jinjin vừa cầm điện thoại,gõ tay lên bàn từng ngón một.
- Jimin?
-Đến ngay đi! Tất cả sẽ được giải quyết trong hôm nay…

-Đại ca…
-Đại ca!
Cậu ngẩng lên, Jinjin đang đi xuống và theo sau là Jungkook.
- Jimin! Em có sao không? Jungkook chạy lại anh tháo dây thừng trên tay cậu ra.
-Jinjin! Chuyện này là thế nào? Jimin nhìn cậu… Không tin vào mắt mình.
Ánh mắt của nó bây giờ khác xa vô cùng với Jinjin của kí ức…
-Sẽ chưa ai có thể ra khỏi nơi này nếu chưa có lệnh của tôi!Kể cả anh nữa, anh Minhuyng ạ!
Tất cả những chuyện này…là sao? Cậu lắc mạnh đầu…Người trước mặt…
Jinjin không tỏ thái độ gì…nó không dám…đủ can đảm để nhìn người trước mặt…
Jungkook từ sau tiến lại, kéo Jimin sát lại gần anh hơn.
-Nếu có chuyện gì thì cũng chỉ có tôi và anh,không liên quan gì đến cậu ấy!
-Sao lại không? Cậu nhìn sang Jimin.-Đúng không anh!
-Cậu gặp tôi là có mục đích,phải không?
Sau câu nói đó, Jinjin chợt cười, cười rất lớn.
-Đúng! Tôi đến đây là có mục đích nhưng gặp anh là hoàn toàn tình cờ.Cho đến khi…Mắt cậu dừng lại ở Jungkook.-Cho đến khi phát hiện ra chị là Park Jimin chứ không phải là Park Minhuyng.
-Tại sao cậu muốn hại tôi…? Jungkook điềm nhiên hỏi,anh nắm tay Jimin chặt hơn.
-Vì cuộc hôn nhân ngu ngốc mà ba má anh đã sắp xếp,nó khiến tôi và ba tôi bất hòa với nhau cho tới lúc ông ấy chết! Jinjin nhắm mắt, trông cậu có vẻ đau khổ.
-Tôi cũng nghĩ thế…nhưng tại sao khi tôi cho người đánh trả…đám người đó đâu phải là đối thủ của Cao Vũ_một côn đồ có tiếng như anh?
-Đừng nghĩ tôi tốt như vậy…Trong ngày hôm đó anh đau hơn…hay tôi đau hơn? Bạn trai anh bị chính người của anh đánh cho ngất đi!…Tôi…
-Thôi im đi! Jimin hét lên…Cậu khóc…-Hóa ra…Hóa ra…Tiếng nức nở òa vào cùng nước mắt.-Hóa ra đó là một vở kịch..Cậu lợi dụng tôi…Jimin đau đớn-Tôi đã tin cậu…Cậu làm tôi đau…
-Sẽ không sao đâu! Jungkook lau nước mắt cho cậu.-Anh sẽ bên em..
Jinjin từ từ tiến lại, nó cầm lấy bàn tay đang run run của cậu.
-Mọi chuyện đáng ra là thế! Theo kế hoạch thì phải thế…Tôi sẽ phải nhìn anh bị đánh rồi cười nhưng…chính tôi đã phá vỡ kế hoạch hoàn hảo đó.Cậu đặt tay vào ngực trái.-Trái tim tôi…Nó không cho phép nhìn anh bị đánh.Em cũng thấy đau…Đau hơn nhiều lần. Cao Vũ này lần đầu tiên biết hối hận là vì anb đấy! Anh hiểu không? Nó siết chặt tay cậu
Những ngón tay nhỏ bé khẽ cựa quậy….Nó vội vàng buông ra..Sợ làm cậu đau…
-Cậu biết tôi là Park Jimin khi nào?
Ánh đàn phản chiếu bóng nó và Jungkook như tạc hai bức tượng hoàn mỹ đặt cạnh nhau.
-Từ lúc thông tin về anh được công bố, thấy ảnh trong máy anh… Đọc nhật kí của Hoseok trong máy của anh…và khẳng định khi thấy vẻ mặt anh lúc anh trông thấy con gái bà chủ nhà có tên là Jimin.
-Nhật kí của Hoseok? Chẳng phải cậu không mở được mật mã sao?
-anh khinh thường em quá đấy! Từ sau khi nghi ngờ,em đã cho người điều tra về anh và…kết quả không tồi chút nào.
-Rốt cuộc cậu muốn gì? Jungkook hỏi…không mấy vui vẻ khi thấy cậu khóc.
-anh có biết là Hoseok,anh ấy đã yêu anh từ rất lâu rồi không?Jinjin phớt lờ câu hỏi của Jungkook, vẫn chăm chú vào khuôn mặt Jimin.
-Cậu nói sao?…Hoseok…Không thể nào…Tôi là em trai…của anh ấy mà…
Sững sờ…Bất ngờ…Hối hận…
-Là sự thật…là sự thật sao…?
Cảm giác tội lỗi…cậu khóc.
-Là vậy đấy…Nhưng anh ấy là người hoàn hảo.Im lặng để nhìn anh hạnh phúc bên người khác còn em thì không.Em thà chết chứ không thể sống mà để người mình yêu đi bên bất cứ ai…
Jinjin nói, đưa tay ra sau. Tên đệ tử khép nép đặt lên tay cậu một khẩu súng.
-Ba chúng ta sẽ chỉ có hai người được ra khỏi đây, anh có thể quyết định. Khẩu sung được đặt lên tay của cậu.-Nó chỉ có một viên đạn duy nhất thôi,hoặc em hoặc Jungkook phải chết. Chỉ có như thế thì mọi chuyện mới có thể được giải quyết.
Trời bỗng nổi sấm chớp..phải chăng là sẽ có mưa?
Là cậu sẽ quyết định sao?
Trời bỗng nổi sấm chớp…phải chăng là sẽ có mưa?
Sao Jinjin lại chọn cách này?
Cậu không thể giết nó,người bên cậu trong lúc cậu tuyệt vọng nhất,người làm cậu cười trong lúc cùng cậu đau khổ,người duy nhất cho cậu cảm giác trong gia đình….cậu em trai duy nhất…
Với Jungkook lại càng không thể. Cậu nợ anh quá nhiều,vả lại tình cảm anh dành cho cậu quá lớn, anh là người đầu tiên cho cậu biết tình yêu…hương vị đầu đời…
Chỉ có hai người được ra khỏi nơi này…
Vậy còn cậu? Cậu sống để làm gì chứ?
Cậu đã làm Jungkook đau lòng…
Một người làm người khác phải sợ…Phải tổn thương…
Làm anh trai đau khổ…
Bằng cách này hay cách khác thì mọi thứ sẽ tan biến hết…
Ba và anh trai đang chờ cậu đoàn tụ, cậu phải nói lời xin lỗi với Hoseok.
Jimin nhìn Jungkook và Jinjin một lần…
Nhắm mắt…Bóp cò…
Phát súng này sẽ giúp cậu giải thoát
” Jimin!”
“anh Minhuyng ”
Đừng!
Hãy để sự đau khổ này tan vào mây khói…
Hãy để trái tim này ngủ yên dưới lòng đất…
Nhưng…xin hãy để những tình cảm cho con người nơi đây mãi mãi là vĩnh hằng…
Ngoài kia,đã thôi không sấm chớp nữa…
Bầu trời hé lộ một vài tia nắng cuối ngày…
Một chiếc lá nhẹ nhàng đáp mình xuống đất…

Một ngày…10 năm sau…nắng dần chìm về cuối trời…
Ba con người mang hoa đặt lên nấm mộ…hoa mọc đầy…cười tươi trong gió…
-Cảm ơn vì những gì mà người này đã để lại cho cuộc sống.Cậu trai quay lại nhìn người cùng đi với mình.
-appa ơi! Thế đây là người đặc biệt của daddy phải không ạ?
-Đúng rồi! Hãy đặt hoa lên và cảm ơn người đó đi.
Chàng trai có đôi mắt như sương phủ quay mặt nhìn sang hướng khác.
Bia mộ được làm từ đá…Hoàng hôn xám màu,nhạt nhòa…Tấm ảnh trên bia như đang mỉm cười.
Ở đâu đó thì người đó luôn ở bên gia đình nhỏ…

-appa! Hôm nay là ngay đặc biệt nhé! Con được tới thăm người đặc biệt… Đứa trẻ dễ thương,cười chúm chím lộ hàm răng sún khẽ nghịch mấy cái áo của bố, rồi vươn vai.
-Nào,hơn mười giờ rồi…Đợi daddy thế là được rồi đấy,ngủ đi thôi! Căn phòng sang trọng,lung linh đẹp như chính chủ nhân của nó vậy.
-Nhưng daddy vẫn chưa về! Thằng bé nũng nĩu.- appa cho con đợi ba thêm chút nữa nhé, ngày này năm nào daddy cũng về muộn. Còn say nữa, daddy có bao giờ thế đâu. À! Lúc nãy daddy nghe điện thoại của ai đó.Nhé appa…appa kể con nghe về người đặc biệt của daddy được không ạ?
Mái tóc mượt mà chúc mũi vào cậu con, tiếng cười trong trẻo vang lên
-Đi mà appa…
-Chuyện kể rằng daddy con ngày xưa….
Thằng bé im lặng nghe kể,thỉnh thoảng lại dụi đầu vào lòng appa.
-…Và thế là một ngôi sao nữa lại bay lên bầu trời…Một người nữa lại ra đi…Nếu không có người đặc biệt này thì sẽ không có chuyện giữa daddy và appa phải không nào…
Cậu trai quay xuống, trìu mến nhìn cậu bé ngủ ngon lành… -Và không có cả con nữa,con trai ạ?
-Cậu chủ đã về rồi thưa cậu! Cậu…Cậu…Người giúp việc sợ hãi mở cánh cửa ,khép nép…
-Cậu say phải không? Thôi,bà về phòng đi,tôi sẽ ra ngay…
Ánh sáng hồng chiếu nhẹ lên chiếc thảm đặt giữa phòng,
-anh lại say vào ngày này nữa rồi! Cậu trai đứng mỉm cười lắc đầu.-Anh sẽ làm con sợ…
Chàng trai kéo mạnh chiếc calavat rồi nằm mạnh xuống ghế.
-Em biết là sẽ say…mà…Sao vẫn đợi? Anh xin lỗi…
-Trà giải rượu đây! Cậu trai đặt trà xuống bàn.
-Em đúng là ngốc mà. Sao lại yêu anh chứ? Sao lại yêu Jungkook ?
Jungkook kéo cậu vào lòng.-Anh sẽ chỉ say mỗi hôm nay thôi,được không? Trông như anh đang cười,vẻ hạnh phúc. –Hôm nay, đã có người đòi cướp chồng em đấy!
-Cô ta có cướp được không? Cậu lấy tay anh gối đầu lên,hỏi vui.
-Nếu cô ta cướp được,em nghĩ anh có về đây không? Bọn anh đã đi bar đấy…Cô ấy còn…
-Còn làm gì…
Anh đặt tay anh lên môi cậu.
-Xuỵt! Không được nói nữa.Hơi cồn phả vào mặt cậu, hơi nhăn mặt một chút.-Em ghen rồi chứ gì?
Lắc đầu…
Cậu gạt tay anh ra.
-Không được, phải giữ nó lại. Anh lên tiếng.-Nó không thể là của ai khác ngoài anh. Bây giờ…mãi mãi…
Jungkook hôn cậu trai. Bàn tay nhẹ nhàng nới từng nút áo của mình.
Đôi môi cậu mềm mại…Môi anh quyện vào nhau…
-Em biết lý do tại sao anh muốn say vào ngày này không?
-Không…
-Thế sao em không hỏi? Anh cắn nhẹ tai cậu.
-Em muốn anh tự nói ra…
-Jimin! Vì anh muốn em là của anh…Và anh đã từng mất em,nên anh hiểu cảm giác của Cao Vũ…Hắn ta chắc chắn rất đau lòng nhưng vì hắn thì em mới còn sống. Anh đang chịu ơn huệ của hắn. Anh không muốn thế một chút nào…nhưng nếu mất em…Anh sẽ chết mất…
Jungkook hôn nhẹ lên ngực Jimin.
-Em thật ngốc nhưng anh lại yêu em.Nếu như em…ngày hôm đó…thì anh cũng sẽ đi cùng em…Và có lẽ cả Jinjin  của em cũng thế!
Jimin im lặng,cậu đan tay mình vào tay của Jungkook ,tay anh ấm áp…
Dưới ánh đèn của phòng khách…êm êm…

-Đấy, các ba cháu đang hôn nhau. Xuỵt! Bà đừng nói to kẻo họ nghe thấy bây giờ.
-Cháu còn nhỏ,vào ngủ đi! Bà ** bịt mắt cậu bé,hai bà cháu đứng cạnh vách tường thì thầm to nhỏ.
-Im lặng nào! Cậu bé ra hiệu,bàn tay bé xinh đưa qua lại.-Thế là nhờ nụ hôn của daddy Jungkook, appa đã hết buồn phải không bà…Thế là câu truyện cũng kết thúc bà nhỉ….

The end

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #kookmin