I.MƯA - CHÚNG TA

            -Khởi điểm của những hạt mưa ,là nơi những làn hơi nước âm thầm gom tụ, chắt chiu từ hơi đất, từ mặt hồ lặng lẽ, từ giọt mồ hôi của người nông dân, từ tiếng thở than dài tan ra trong không khí. Nó bắt đầu ở nơi vô hình – như chính những nỗi lòng của mỗi chúng.

            -Giọt mưa không rơi ngay từ trời cao. Nó được nâng lên, hòa vào mây trời, gió lộng, trĩu nặng dần theo thời gian – cũng giống như những muộn phiền trong lòng ta, khởi sinh từ điều nhỏ bé, tưởng chừng là vô nghĩa, nhưng tích tụ thành nỗi niềm. Khi đủ đầy, khi không còn giữ nổi, chúng lặng lẽ rơi xuống tựa lấy một tiếng thở dài bất tận của tâm can, là giọt lệ nơi khóe mi ướt mắt, là một dòng tâm sự bất chợt vỡ òa tiết trời mưa sang. Vậy nên, khởi điểm của một giọt mưa có lẽ cũng như khởi điểm của nỗi lòng ta: đến từ những điều không ai nhìn thấy, không ai hay biết, nhưng lại là thật nhất, sâu nhất, và không thể nào kìm giữ mãi.

       Giọt mưa bắt đầu từ đâu?
       Từ hơi đất, từ hồn cát bụi,
       Vươn lên trời cao, dồn nặng trong mây,
       Lặng lẽ vỡ òa khi không còn níu giữ.

       Nỗi lòng cũng thế, không ai thấy được,
       Tích tụ trong ta từng chút một,
       Đến khi tâm can chẳng thể nào ngừng nghĩ
       Lại vỡ òa thành giọt lệ, tràn ly.

      Giọt mưa, nỗi lòng, đều chung một ngữ,
      Nhẹ nhàng-sâu sắc, dịu dàng-đầy nặng,
      Cả hai đều sinh ra từ những điều chưa nói,
      Chỉ chờ đến lúc, không thể che giấu.
      Giấu mãi, giấu mãi đến chân trời cao.
                                                 (Khuyết danh)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro