Toa tàu trong đêm đen

Tại "Vực thẳm số phận" Janusopolis . Không gian xung quanh chỉ toàn là bóng tối cùng tiếng của những con quái vật gầm rú trong đêm, khiến người ta phải sởn tóc gáy , những cột đá được điêu khắc tỉ mỉ trước đây, bây giờ lại đổ vỡ, nằm ngổn ngang xung quanh, nhưng cũng không thể che dấu được sự phồn thịnh của nơi này lúc trước. Trong màn đêm dày đặc đó một tên áo choàng đen từng bước đi nặng nhọc, tay vịn lấy bước tường bên cạnh hắn , để có thể lấy đà để bước tiếp, khuôn mặt hắn được che lại bởi chiếc mặt nạ rất kì quái. Hắn dừng lại dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo nhìn lên bầu trời đêm.
Nó tối tăm, lạnh lẽo, cô đơn . Không một ánh... Trong không gian tĩnh lặng đến đáng sợ đó , một giọng nói trầm đục vang lên.
Tên áo choàng đen:" Có thật sự người anh hùng đó sẽ xuất hiện giải cứu amphorius này không?" . Hắn đã rất hoài nghi về việc sẽ có một người anh hùng nào đó sẽ giúp, hắn gánh vác amphorius này , hắn đã trải qua rất nhiều vòng lập khiến cơ thể, tâm trí hắn đã gần như vỡ vụn, và còn không chắc sẽ có một người ngoài bầu trời đen sẽ gánh vác giúp sứ mệnh của hắn . Nhưng dù có hoài nghi đến đâu hắn cũng phải cố gắng cầm chân Irontom yết kiến, hắn phải câu kéo thời gian cho người anh hùng đó , và để cho sự hi sinh của cô gái ấy , cyrene mỗi vòng lập không vô nghĩa . Những ký ức vụn vỡ từ từ ghép lại đưa hắn vào cái ngày định mệnh ấy.
Cyrene :" Phainon! Cậu xem bộ bài tarot của tớ bói gì về tương lai của cậu nè ". Cô bé gái tóc hồng phấn tỏ ra vô cùng bí ẩn cầm lấy lá bài tarot cười khúc khích.
Phainon " Oa! Là gì vậy?" . Cậu bé tóc trắng , đôi mắt xanh biết ngây thơ , lấp lánh như là có thể bắn ra ánh sao , vì sự tò mò của mình . Nếu cậu có đuôi cún thì giờ đây nó có thể ve vẩy đến nỗi có thể để lại dư ảnh .
Cô bé tóc hồng đối diện cũng không dấu diếm mà đưa ra tấm thẻ tarot ra cho phainon coi. Phainon:" Hả ! Tấm thẻ nay viết là Đấng Cứu Thế, ý nghĩa nó là gì vậy?"
Cyrene vui vẻ giải thích : " Ý nghĩa của nó là cậu sẽ trở thành một vị anh hùng giải cứu mọi người , gánh vác vận mệnh của cả thế giới nay".
Phainon: " Ngầu vậy! Tớ sẽ cố gắng trở thành người anh hùng tốt để bảo vệ ngôi làng Aedes Elysiae này" . Cả hai đứa trẻ cứ thể ngồi cười nói với nhau , xung quanh là cánh đồng lúa mì vàng dịu, những cơn gió diệu nhẹ , hòa cùng với tia nắng ấm áp của buổi chiều ở vùng quê yên bình . Thật khiến người ta thoải mái , dễ chịu.
Hắn đứng từ xa nhìn khung cảnh đó , những ký ức này của hắn như thể đang nhắc nhở về sứ mệnh Đấng Cứu Thế trên vai của hắn . Bỗng mọi thứ tối sầm lại , tất cả chìm vào bóng tối , những sức từ bám lấy hắn, kéo hắn vào sâu trong những ký ức đau đớn nhất là cái ngày đen tối nhất trong ký ức của hắn.
Cậu bé tóc trắng bước đi vào ngôi làng Aedes Elysiae. Nó vui vẻ cầm lấy giỏ đồ ăn do bộ tộc mem tặng cho nó , vì nó đã giúp bộ tộc họ cách cày cấy trồng cây , nấu ăn . Nó nghĩ mang giỏ đồ ăn này tặng cho ba mẹ , họ chắc chắn sẽ cười nói vui vẻ và khen ngợi nó . Nhưng mọi thứ đã chở nên rất kì lạ khi ngôi làng của nó không lấy một bóng người. Bình thường những người cô bác , hàng xóm của nó lúc nào cũng sẽ vui vẻ nói chuyện với nhau ở bên ngoài hiên nhà với nhau , bầu không khí sẽ vui vẻ rộn rã tiếng nói chuyện và cười đùa. Nhưng bây giờ không lấy một tiếng người . Cứ như những con người ở đây biến mất không dấu vết vậy , nó nghe thấy những tiếng gầm gừ đáng sợ . Bộ não non nớt của nó chỉ xuất hiện lên 3 chữ " Chạy về nhà !" . Cứ thế nó chạy thục mạng về ngôi nhà của nó .Khi mở cửa ra mọi thứ vẫn như vậy , nhưng ba mẹ nó đâu ? Nó hoảng sợ lục tung mọi ngóc ngách trong căn nhà. Đến căn phòng cuối cùng , khi nó mở cửa ra thứ chào đón nó là ba mẹ hiền diệu của nó mà lại là hai người bị biến dị cả cơ thể , cánh tay họ mọc ra những thứ vốn không có ở con người , nửa khuôn mặt họ biến thành một nửa hình hài quái dị méo mó.
Đồng tử nó giản ra, máu toàn thân nó như ngừng chảy , giỏ đồ ăn rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo y như trái tim của nó bây giờ , những món đồ ăn vươn vãi khắp sàn tạo ra một mớ hỗn độn . Giọng nó run rẩy , cùng với sự sợ hãi " Ba mẹ ... Hai người... Bị... Làm sao vậy ạ?" Hai con quái vật quay phắt lại nhìn nó . Lý trí nó bảo " Chạy ngay đi" nhưng đôi chân nó như mọc rễ không di chuyển được. Một giọng nói the thé nhưng vẫn tỏ ra sự hiền diệu cuối cùng của bản thân đối với con của mình " Phainon! Con... Chạy... Đi... Grừ Grừ, đừng... Nhìn ... Grừ .. lại , ba... Mẹ... Không...sao... đâu ... Grừ aaaaaa... Chạy đi... Con trai... Ngoan... Của... mẹ aaaaaaaaa" Mẹ nó ôm đầu cố gắng kiềm chế những bản năng trong cơ thể , những ham muốn lao lên cắn xé lấy đứa con trai của mình. Con quái vật còn lại cũng lên tiếng " Phainon ... Chạy ...đi ... Hãy ... Đến ... Thành phố .. thành vĩnh cửu... Okhema... Nơi đó .. sẽ ... Cưu mang con ... Phainon của cha!" Chạy đi ... Grừ Grừ Grừ " Nước mắt nó từng giọt , từng giọt rơi xuống sàn nhà , răng cắn chặt môi , trái tim nó đau đớn như thế ai đó xé tung lòng ngực của nó, nó bắt đầu chạy , chạy thật nhanh để thoát khỏi nơi từng là quê hương của nó . Dù cho đôi mắt bị nước mắt che mờ tầm nhìn , nhưng cậu vẫn chạy , dù có bị ngã, cậu cũng đứng dậy mà chạy tiếp , cả cơ thể có bị đầy vết thương vì ngã thì nó cũng chả đau đớn hơn là trong một ngày nó mất cả ba, cả mẹ , mất quê hương mà nó đã hứa sẽ bảo vệ . Đấng Cứu Thế gì chứ ngay cả người thân cậu còn không bảo vệ được thì bảo vệ được ai? Hắn nhìn bản thân mình lúc nhỏ vì sợ hãi mà bỏ chạy. Hắn ôm đầu mình nước mắt tuông ra như thác , nước mắt của hắn xuyên qua mặt nạ rơi xuống nền gạch đá . Hắn chỉ có thể xin lỗi...
Trong bóng đêm dai dẳng đó như đang muốn nuốt chọn hắn. Một tiếng " Rầm " vang vọng cả màn đêm tĩnh lặng , chiếu rọi cả khu vực của hắn như ánh sáng nhỏ bùng cháy trong màn đêm ưu tối của hắn thắm sáng cho hắn. Một toa tàu từ trên bầu trời sao đang rơi xuống, phát ra ánh sáng vì lực ma sát giữa bầu khí quyển, từ đâu lao đến một mũi tên bắn xuyên qua toa tàu rơi xuống gần chỗ hắn . Mặt nạ của hắn được chiếu rọi bởi toa tàu đó , một tiếng nữa phát ra " Đùng" vang vọng cả không gian , đó là gì? Có phải vị anh hùng kia đã đến để cứu rỗi thế giới này không ? Hắn run rẩy lo sợ rằng những người ở thế giới bên ngoài có bị tan xương nát thịt vì cú va chạm đó không . Giống như việc bạn sắp rơi xuống hố sâu và có một sợi dây thừng để bạn nắm lấy cứu mạng bạn thì sợi dây đó lâu ngày bị sờn và đứt, đập tan ảo mộng của bạn.
Hắn đứng dậy từng bước lê thân của mình đến gần cột khói đang bốc lên , hắn rất muốn chạy thật nhanh đến đó nhưng đã rất nhiều lần tái sáng thế đã rút cạn sức lực của hắn . Hắn bây giờ như một chiếc bình sứ nức mẻ chỉ cần chạm nhẹ thì có thể khiến hắn vở tan thành tro bụi . Nhưng hắn phải đến đó , hắn sợ người hắn mong mỏi bao nhiêu lâu đã xuất hiện, nhưng lại một lần nữa biến mất ... Hắn rất sợ. Hắn lê thân tàn đến đó thì đã rất lâu rồi . Đến đó thì chỉ còn một toa tàu đang cháy nhẹ , hắn sợ hãi từng bước tìm kiếm. Nhưng điều hắn nhận lại được là không một ai cả , cơ thể hắn đồ gục xuống như thể không còn sức lực nữa . Ánh sáng trong hắn mới bùng sáng rồi lại tắt liệm. Như thể cuộc đời cho hắn một chút hy vọng và rồi nghiền nát nó hoàn toàn trong tay hắn.
Hắn :" tại sao ? Tại sao lại như vậy ? Ha ha tại sao ? Ha ha.... Aaaaaaa" . Hắn như một tên điên cứ thế la hét, dùng cây kiếm bình minh sáng thế chém tan mọi thứ . Những con quái vật nghe thấy tiếng hắn mà kéo tới , khổ nỗi giờ hắn đang điên máu với đời , thế là con quái nào đến anh làm gỏi con đó , đến khi không còn con nào nữa . Cơ thể hắn dính đầy máu vàng tanh tưởi, xác những con quái vật kia đầu một nơi tay, chân, thân chúng mỗi chỗ nơi . Khiến người khác nhìn vào chỉ muốn nôn ra vì sự đáng sợ và tàn bạo của kẻ giết chúng. Hắn mệt mỏi nhìn xung quanh im lặng kéo lê cây kiếm đang chảy máu trên lưỡi kiếm . Sau một lúc , khi chém giết để chút giận , hắn cũng bình tĩnh . Hắn :" Dù cho có kẻ bên ngoài thật sự đến hay không , ta sẽ vẫn đợi , ... Dù là có phải lâu đến ta thành tro đi nữa , ta vẫn sẽ đợi " Từng bước hắn rời đi vẫn tiếp tục kế hoạch câu kéo của bản thân hắn. ( Sẻ sớm thôi người anh đợi sẽ đến giúp anh , gánh vác vận mệnh amphorius cùng anh thoi 😭😭😭)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: