Đường lui sẽ không có cho em - 18+
Cơn lửa dục vọng trong người Lee Sanghyeok không chỉ đơn thuần là ham muốn thể xác, nó là một thứ gì đó mạnh mẽ hơn, chiếm đoạt lấy toàn bộ tâm trí và hành động của hắn.
Nó như một con thú dữ bị giam cầm bấy lâu, giờ đây đã được sổ lồng, gầm gừ và sẵn sàng xé nát mọi thứ cản đường.
Cả cơ thể hắn nóng bừng, da thịt căng ra dưới lớp áo như thể từng tế bào đều đang rực cháy. Máu dồn lên não khiến hai mắt hắn đỏ ngầu, ánh nhìn trở nên sắc bén và đầy nguy hiểm. Hơi thở hắn nặng nhọc, gấp gáp, phả ra mùi rượu nồng nặc. Bàn tay hắn siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên cuồn cuộn.
Hắn không còn là Lee Sanghyeok mà hay xuất hiện ra như thường ngày. Con người ôn hòa, lịch thiệp thường ngày đã biến mất, nhường chỗ cho một con người hoàn toàn khác, một con người bị dục vọng điều khiển, đầy chiếm hữu và tàn bạo.
Cơn lửa dục vọng đó không chỉ thể hiện qua những biểu hiện bên ngoài, mà còn ảnh hưởng sâu sắc đến tâm lý hắn.
Nó khiến hắn mất kiểm soát, lý trí bị lu mờ, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất. Hắn muốn chiếm đoạt, muốn sở hữu, muốn trừng phạt.
Hắn muốn Choi Hyeonjoon phải ở bên đối diện cùng hắn.
Cơn lửa đó thiêu đốt hắn, khiến hắn không thể suy nghĩ, không thể cảm nhận bất cứ điều gì khác ngoài ham muốn chiếm đoạt.
Hyeonjoon, trong mắt hắn lúc này, không còn là một người ngây thơ, mà là một con mồi, một vật sở hữu, một đối tượng để hắn cùng em đắm chìm trong cơn dục vọng đang bùng cháy trong lòng.
Những ngón tay thon dài của Lee Sanghyeok lướt nhẹ trên bề mặt cơ thể em như thể đang chơi một bản nhạc không lời.
Đầu ngón tay hắn khẽ chạm vào từng nơi trên khuôn mặt, lại về với thân hình bên dưới. Ánh đèn phòng màu vàng nhạt hắt lên đôi bàn tay ấy, làm nổi bật lên những đường gân xanh đậm dưới lớp da trắng.
Mỗi cử động đều uyển chuyển, dứt khoát nhưng cũng không kém phần khiêu khích.
Choi Hyeonjoon, hai bàn tay bấu chặt vào hai bên áo của hắn, đến mức những ngón tay trắng bệch. Dường như nỗi sợ hãi và áp lực đè nặng khiến nước mắt cứ thế trào ra, từng giọt nóng hổi lăn dài trên má, rơi xuống ga giường trắng tinh. Hơi thở của em gấp gáp như một chú thỏ nhỏ bị vây hãm trong lồng, chẳng tìm được lối thoát.
Lee Sanghyeok ở trước mặt em, ánh mắt thoáng chút do dự nhưng dục vọng trong lòng vẫn mãnh liệt như ngọn lửa âm ỉ cháy. Hắn cắn chặt răng, nắm chặt hai tay để kiềm chế những cảm xúc đang bủa vây lấy mình. Sanghyeok không phải người dễ dàng để những thứ khác chi phối nhưng nhìn Hyeonjoon khóc đến mức sắp không thành tiếng, sự tỉnh táo nhỏ nhoi của hắn len lỏi xuất hiện.
Hắn cúi người xuống, bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm Hyeonjoon lên, đôi mắt đỏ hoe đầy lo lắng nhìn thẳng vào hắn.
Sanghyeok hít một hơi thật sâu, cố giữ giọng mình dịu dàng nhất có thể: "Đừng sợ."
Nói rồi, hắn nghiêng người, đôi môi áp xuống chạm nhẹ vào môi em như một cách trấn an, một lời an ủi giữa cơn bão cảm xúc đang cuộn trào.
Nụ hôn ấy không còn vội vã, không gấp gáp, mà như thể muốn cuốn đi mọi nỗi đau, mọi bất an trong lòng Hyeonjoon. Sanghyeok không nói thêm lời nào, nhưng hành động của hắn đã thay thế tất cả những gì hắn muốn truyền tải:"Hắn sẽ ở đây, hắn sẽ chịu trách nhiệm với em."
Căn phòng ngập trong một cảm giác chật hẹp, vừa căng thẳng vừa mê hoặc. Pheromone của Lee Sanghyeok muốn nổ tung, hương rượu vang đậm đà lan tỏa mạnh mẽ như muốn tăng tốc mọi thứ xung quanh.
Không khí đặc quánh lại, mỗi hơi thở nồng nàn như đều mang theo hương thơm ấy nhưng trớ trêu thay, Choi Hyeonjoon - một Beta - hoàn toàn không cảm nhận được gì.
Sanghyeok biết điều đó nhưng ánh mắt hắn lúc này không hề dao động, trái lại càng sâu thẳm như bóng đêm, chứa đựng một sự thống trị không thể cãi.
Đôi môi nóng rực và ẩm ướt rời khỏi đôi môi run rẩy của Hyeonjoon, để lại một cảm giác bỏng rát như một dấu ấn khó phai.
Đôi môi Sanghyeok nhẹ nhàng trượt xuống, hơi thở phả nhẹ lên làn da mịn màng nơi cổ em.
"Hyeonjoon..." giọng hắn trầm thấp, khàn đặc, gần như là một lời thì thầm. Bàn tay Sanghyeok nhẹ nhàng nhưng vẫn giữ một chút áp lực, giữ gáy em như thể sợ rằng chỉ cần em khẽ động đậy, mọi thứ sẽ tan biến.
Đôi môi dừng lại ở vùng tuyến sau gáy, nơi một Omega sẽ phản ứng ít nhất khi pheromone tiếp xúc. Nhưng Hyeonjoon chỉ im lặng, cơ thể em run rẩy chỉ vì sợ mà không phải vì tác động của pheromone hay là do sự thân mật gần như áp đảo này.
Sanghyeok như bị cuốn vào chính khát khao của mình, dù biết rõ Hyeonjoon không thể cảm nhận được pheromone nhưng hắn vẫn không ngừng bị hấp dẫn bởi ý nghĩ rằng em thuộc về hắn, một cách riêng biệt.
Từng nụ hôn ấm áp rơi xuống cổ Hyeonjoon, để lại những dấu vết mờ nhạt trên làn da nhợt nhạt. Lee Sanghyeok dừng lại một thoáng, mắt nhìn sâu vào vùng tuyến trước mặt như thể đang đấu tranh giữa lý trí và bản năng.
Nhưng rồi bản năng thắng thế, hắn cúi xuống, để lại một dấu ấn cuối cùng - như một lời tuyên bố: Em là của tôi, dù em có nhận ra hay không.
Tiếng hét của Choi Hyeonjoon vang lên trong căn phòng, xé toạc không khí ngột ngạt. Da thịt nơi cổ nóng rát, đau đớn như bị xuyên qua bởi hàm răng sắc nhọn của Lee Sanghyeok.
Hơi thở hắn nồng nàn, trái tim em đập liên hồi, em cố vùng vẫy nhưng cánh tay mạnh mẽ của Sanghyeok vẫn giữ chặt gáy em, không cho em trốn thoát.
Choi Hyeonjoon không biết điều gì đang xảy ra. Cơn đau từ vết thương lan ra khắp cơ thể như một dòng điện chạy qua từng tế bào, khiến em cảm nhận được nguy hiểm cận kề.
"A...aaaa!" Em hét lên, giọng run rẩy đầy đau đớn và sợ hãi nhưng trong âm thanh ấy cũng ẩn chứa một điều gì khác - mơ hồ và khó gọi tên.
Lee Sanghyeok không nói một lời, đôi mắt sâu thẳm như nhấn chìm mọi cảm xúc của hắn. Hàm răng hắn nhẹ nhàng buông ra, để lại một vết đỏ ửng trên làn da trắng. Hơi thở nóng rực phả lên da em, nóng bỏng và đầy dục vọng.
"Hyeonjoon..em..." Hắn thì thầm, giọng trầm trầm như đang kìm nén nhưng lại mang theo sự nguy hiểm tiềm tàng. "Em không thể trốn khỏi tôi."
Cơ thể Hyeonjoon run lên từng hồi, em nhìn qua hàng mi ướt nước, đôi mắt hoảng loạn. Em không hiểu tại sao Sanghyeok lại làm như vậy, tại sao hắn lại muốn khắc dấu ấn sâu đậm của mình lên em.
Là vì dục vọng, hay là vì điều gì sâu sắc hơn? Nhưng cơn đau trên da và ánh mắt nóng bỏng của Sanghyeok đã trả lời thay mọi câu hỏi - hắn muốn em thuộc về hắn, tuyệt đối và không thể thay đổi.
Cơ thể Choi Hyeonjoon run rẩy không kiểm soát, từng cơn rùng mình lan tỏa như sóng lan khắp từng tấc da thịt. Lượng pheromone mùi rượu vang mà Lee Sanghyeok truyền vào cơ thể em qua vết cắn không khác gì một loại thuốc mạnh mẽ.
Ban đầu, cảm giác đau nhói như từng mũi kim chích sâu vào từng thớ thịt khiến em kinh hãi, đầu óc em mách bảo rằng đây là sai trái, em cần phải thoát ra.
Nhưng nỗi đau nhanh chóng chuyển hóa thành một cảm giác kỳ lạ, gần như đê mê. Pheromone len lỏi trong từng mạch máu, lan tỏa khắp cơ thể như ngọn lửa âm ỉ cháy. Cảm giác bị xâm chiếm dần biến thành một sự chìm đắm không kiểm soát, em không còn phân biệt được đâu là nỗi sợ, đâu là sự chiếm hữu.
Lee Sanghyeok nhìn em, ánh mắt thỏa mãn đầy quyền lực như thể hắn đã thành công trong việc khẳng định quyền sở hữu của mình. Hắn tiếp tục truyền từng luồng pheromone nồng nàn, mạnh bạo, đầy sự thống trị vào cơ thể Hyeonjoon qua vết cắn, từng chút, từng chút một, ép buộc em phải tiếp nhận dù em là một Beta vốn không có khả năng cảm nhận pheromone như các Omega.
Nhưng cơ thể Hyeonjoon lại phản ứng một cách kỳ lạ, hơi thở em dần trở nên rối loạn, nhiệt độ cơ thể tăng lên, và đôi mắt mờ mịt như lạc lối.
Chỉ đến khi Sanghyeok thấy đủ thì mới dừng lại. Hắn buông em ra nhưng không quên để lại một ánh nhìn đầy ẩn ý. Cơ thể Hyeonjoon mềm nhũn, hơi thở hổn hển, không biết nên kháng cự hay trốn chạy khỏi cảm giác này.
Sanghyeok đưa tay vuốt nhẹ mặt em, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi môi còn run rẩy của em, rồi thấp giọng nói, như một lời thì thầm vừa nhẹ nhàng vừa đáng sợ:
"Giờ thì em biết em thuộc về ai rồi, phải không, Hyeonjoon?"
Choi Hyeonjoon không nói một lời đáp lại, nước mắt còn vương trên khuôn mặt nhợt nhạt. Đôi bàn tay em nắm chặt mép ga giường, cố gắng kéo cơ thể mềm nhũn của mình về phía trước, từng chút một như thể bản năng sinh tồn đang thôi thúc em trốn chạy khỏi bóng tối phía sau.
Nhưng em chưa kịp di chuyển được bao xa, một sức mạnh đã ghì lấy cổ chân, kéo giật em trở lại. Cả cơ thể trượt trên mặt ga lạnh lẽo, em giật mình quay lại, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Lee Sanghyeok nắm chặt cổ chân em, ánh mắt tối sầm, đầy vẻ áp đảo.
"Em định đi đâu, Hyeonjoon?" Giọng hắn trầm thấp, nhưng chứa đựng âm thanh cảnh cáo. "Tôi đã nói rồi, em không thể trốn khỏi tôi. Đừng khiến mọi chuyện trở nên khó khăn hơn."
"Buông em ra...!" Hyeonjoon khàn giọng, cố gắng giãy giụa, hai tay em lại đưa lên nắm lấy cổ chân mình, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Sanghyeok. Nhưng mọi nỗ lực của em đều vô vọng, lực nắm chỉ siết chặt hơn, Sanghyeok cúi người xuống, đôi môi hé ra với một nụ cười nhàn nhạt nhưng đầy vẻ chiếm hữu.
"Buông?" Sanghyeok nhếch môi, kéo mạnh một cái khiến Hyeonjoon ngã ngửa trên giường. Hắn nhanh chóng cúi xuống, giữ chặt cả hai cổ tay em trên đỉnh đầu, giọng nói chậm rãi, gần gũi đến mức như một lời thì thầm: "Em có biết em càng phản kháng, tôi càng muốn em hơn không?"
Choi Hyeonjoon cắn môi, cố gắng né tránh ánh mắt của hắn. Nhưng Sanghyeok không cho em cơ hội, anh ghé sát tai em, giọng trầm thấp đầy mị lực vang lên, từng từ như nhấn chìm em trong cơn mê.
"Hyeonjoon, em thuộc về tôi. Tôi sẽ không bao giờ để em rời xa tôi. Hiểu chưa?"
Em quay mặt đi, nước mắt chực trào, giọng run rẩy: "Tôi... tôi không muốn..."
"Không muốn cũng không được." Sanghyeok ngắt lời, ánh mắt lạnh lùng không chứa chút cảm thông nào, chỉ toàn sự quyết đoán.
"Em không có quyền từ chối tôi, Hyeonjoon. Hãy ngoan ngoãn hoặc tôi sẽ khiến em phải học cách làm điều đó."
Lee Sanghyeok không chút do dự mà ghì chặt Choi Hyeonjoon xuống, động tác mạnh mẽ nhưng đầy sự tính toán. Hắn dễ dàng giữ chặt em trên chiếc ga trải giường lạnh lẽo, để lộ hoàn toàn cơ thể em trước mắt như để khẳng định quyền sở hữu của mình. Những nỗ lực giãy giụa yếu ớt của Hyeonjoon chỉ càng khiến hắn thêm thích thú.
"Đừng cố trốn nữa, Hyeonjoon" Giọng nói trầm thấp vang lên, hơi thở nóng bỏng phả lên làn da em. "Em nghĩ mình có thể thoát khỏi tôi sao?"
Hắn giữ vững tư thế tóm chặt hai cổ tay em trên giường như một cách nhấn mạnh rằng mọi sự kháng cự đều vô ích. Bàn tay còn lại chậm rãi trượt dọc cơ thể Hyeonjoon, từng đường nét đều được hắn khám phá một cách tỉ mỉ. Những ngón tay thon dài lướt qua thân hình mảnh mai của em như muốn khắc họa từng chi tiết vào tâm trí mình.
Choi Hyeonjoon cắn chặt môi, cơ thể run rẩy từng hồi nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc chịu đựng.
"Sanghyeok... dừng lại...!" Em yếu ớt van xin, giọng nói nghẹn ngào.
Nhưng thay vì dừng lại, Lee Sanghyeok chỉ mỉm cười, cúi đầu xuống, thì thầm bên tai em: "Em không nhận ra sao, Hyeonjoon? Em càng chống cự, tôi càng không thể buông tay. Em sinh ra là để ở đây, trong vòng tay tôi, thuộc về tôi."
Bàn tay hắn tiếp tục vuốt ve khắp cơ thể em, khám phá từng tấc da thịt một cách chậm rãi và đầy dục vọng.
"Đừng kháng cự nữa" giọng hắn trầm thấp như một mệnh lệnh không thể chối từ. "Hãy ngoan ngoãn đi, tôi sẽ nhẹ nhàng với em."
Nước mắt Hyeonjoon lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt, em không biết làm thế nào để thoát khỏi tình thế này. Ánh mắt đầy quyền lực của Sanghyeok, cùng với sự chiếm hữu mạnh mẽ, dường như đã phong tỏa mọi lối thoát của em.
Thôi thì hắn cũng chẳng còn bận tâm đến việc em khóc đến bao giờ nữa. Lee Sanghyeok, lúc này chỉ muốn giải tỏa nỗi khát khao bị kìm nén đến tận bây giờ, nỗi khát khao được chiếm hữu trọn vẹn con người này.
Hắn cúi người xuống, chậm rãi đặt đôi môi nóng bỏng của mình lên từng tấc da thịt trên tấm lưng trần run rẩy của em. Hắn đắm chìm trong cảm giác mềm mại, mịn màng của làn da dưới môi mình.
Hơi thở nóng rực phả vào da thịt em, tạo nên những cơn run rẩy nhẹ nhàng. Mỗi nơi hắn đặt môi mình lên đều để lại một dấu ấn đỏ ửng như thể đánh dấu lãnh thổ của riêng mình, khẳng định quyền sở hữu tuyệt đối.
Từ gáy xuống bờ vai, rồi dọc theo sống lưng, mỗi nụ hôn đều mang theo sự chiếm đoạt và dục vọng trần trụi.
"Aa... ưmm..." Những tiếng rên rỉ nghẹn ngào của em cứ thế bật ra, xen lẫn với tiếng nấc nghẹn ngào, tạo thành một thứ âm thanh vừa đau đớn vừa mơ hồ hưởng thụ.
Cơ thể em run lên từng hồi, vừa muốn trốn tránh, vừa bất lực đón nhận. Dường như, trong sâu thẳm tâm hồn, em cũng đang dần chìm đắm vào thứ cảm giác tội lỗi nhưng đầy mê hoặc này.
Hắn nghe thấy những âm thanh rên rỉ khe khẽ phát ra từ đôi môi run rẩy của em, cảm nhận được cơ thể em khẽ run lên dưới những nụ hôn của mình, thì liền cảm thấy một sự thỏa mãn trào dâng.
Ngược lại, em thì xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, nước mắt chực trào ra mãi, chỉ biết khóc lóc, không biết làm cách nào để ngăn những tiếng kêu thoát ra từ cổ họng mình. Em chỉ biết cách duy nhất ngoài việc cắn chặt môi đến bật máu, cố gắng kìm nén mọi cảm xúc.
Trêu đùa trên tấm lưng trần mềm mại cũng đã đủ, hắn bây giờ mới thật sự bắt đầu mục đích sâu xa của dục vọng này, mục đích chiếm hữu trọn vẹn.
Hắn không chút kiêng nể mà dùng bàn tay phải tát mạnh vào một bên mông em, tạo ra một tiếng vang dội trong căn phòng tĩnh lặng. Cú tát bất ngờ khiến em ngây người trong giây lát, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, rồi ngay lập tức miệng lại bật ra tiếng kêu lớn, "Aaaa...", vừa đau đớn vừa pha lẫn một chút kích thích khó tả.
"Sao nào, thích không?" Hắn thì thầm vào tai em, hơi thở nóng rực phả vào vành tai khiến em rùng mình.
Giọng nói trầm khàn đầy dục vọng của hắn như một lời dụ dỗ ngọt ngào nhưng cũng ẩn chứa sự nguy hiểm tột cùng. "Tôi còn có nhiều điều thú vị hơn muốn cho em xem đấy."
Nghe những lời cợt nhả đầy nhục dục của hắn, em bất lực lắc đầu liên tục, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má. Đó là tất cả những gì em có thể làm để phản kháng lại sự áp bức này.
Hắn mỉm cười gian xảo nhìn em, nụ cười như một con thú săn mồi đã tìm thấy con mồi của mình bấy lâu nay. Hắn buông bàn tay đang giữ chặt cổ tay em từ nãy đến giờ ra, để lại những vết hằn đỏ ửng trên làn da trắng.
Em chưa kịp hoàn hồn, chưa kịp phản ứng với sự tự do ngắn ngủi ấy thì hắn đã nhanh chóng chuyển sang giữ chặt lấy eo em, siết chặt như muốn bóp nát xương hông em.
Đôi bàn tay vừa tát em lúc nãy, giờ lại tát thêm một lần nữa vào bên mông còn lại, tạo thành một âm thanh chát chúa vang vọng trong căn phòng.
Cú tát mạnh đến mức khiến cả cơ thể em giật bắn lên, một tiếng kêu nghẹn ngào bật ra từ cổ họng. Em cắn chặt môi để ngăn những âm thanh nhục nhã tiếp tục thoát ra.
Sau đó, bàn tay thô bạo đó lại mạnh bạo kéo xuống và cởi chiếc quần em ra, để lộ thân thể trần trụi của em dưới ánh nhìn đầy dục vọng của hắn.
"Đừng cắn môi nữa, Hyeonjoon" hắn nói, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa đe dọa. "Em càng cố gắng chịu đựng, tôi càng muốn nghe thấy em kêu lên."
Em mặc kệ hắn nói gì, em vẫn chặt môi mình, hắn nhìn thấy và cảm giác như em đang cố tình khiêu khích sự kiên nhẫn cuối cùng mà hắn giành cho em vậy. Cả người hắn vươn tới đầu tủ kế bên giường, mở ra lấy một chai bôi trơn, thảy lên ngay trước mặt em. Sau đó lại lấy ra thêm hộp bao cao su đã nằm sẵn trong đó, cho dù hắn bị dục vọng vây quanh một cách mạnh bạo nhưng hắn không tới nổi mất trí làm chuyện ngu xuẩn.
Hắn nghĩ lần đầu thì cứ an toàn trước, về sau để người em ngậm lấy tinh và nguyệt hoa quen dần với hắn thì không cần tới mấy thứ này.
Em mặc kệ hắn nói gì, vẫn cắn chặt môi đến bật máu, đôi mắt nhắm nghiền, những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi. Hắn nhìn thấy hành động đó và cảm giác như em đang cố tình khiêu khích sự kiên nhẫn ít ỏi còn sót lại mà hắn dành cho em.
Một tia giận dữ lóe lên trong mắt hắn. Hắn vươn người tới chiếc tủ đầu giường, mở mạnh cánh tủ, lấy ra một chai dầu bôi trơn, ném mạnh xuống ngay trước mặt em. Chai dầu lăn lông lốc trên giường, tạo ra một âm thanh nhỏ vang trong căn phòng tĩnh lặng. Sau đó, hắn lại lấy ra một hộp bao cao su đã được chuẩn bị sẵn trong đó, đặt bên cạnh chai dầu.
Dù bị dục vọng mạnh mẽ vây quanh, lý trí của hắn vẫn còn sót lại một chút. Hắn không muốn vì dục vọng nhất thời mà gây ra hậu quả về sau.
Hắn nghĩ thầm, lần đầu thì cứ nên cẩn thận, dù sao thì hắn cũng không muốn em bị thương ngoài ý muốn. Về sau, khi cơ thể em đã hoàn toàn thuộc về hắn, quen với tinh dịch nóng bỏng và âm hộ ẩm ướt giành cho hắn, thì không cần đến mấy thứ này nữa.
Lúc đó, mỗi giọt tinh dịch của hắn sẽ được ân sủng trong cơ thể em, hòa quyện vào em, chứng minh cho sự chiếm hữu tuyệt đối của hắn.
"Em đúng là không thể ngoan ngoãn" hắn gằn giọng, ánh mắt tối sầm nhìn em.
"Em càng làm vậy, tôi càng muốn xé nát cái vẻ ngoài kiên cường đó của em." Hắn nhếch mép cười khẩy. "Rồi em sẽ van xin tôi thôi."
----
Sao mà nó táo bạo 🥰
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro