Chương 1

Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua ô cửa sổ lớn của biệt thự, đổ một vệt sáng bạc lên sàn đá cẩm thạch. Mộc Thanh, với chiếc bụng đã căng tròn ở tháng thứ bảy, thở dốc. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, ướt đẫm mái tóc mềm mại bết vào thái dương. Cậu cắn chặt môi đến bật máu, cố gắng không để tiếng nấc nghẹn thoát ra. Phía sau cậu, Lãnh Hàn đứng đó, dáng vẻ cao ngạo và lạnh lùng, tựa như một vị thần cai quản địa ngục. Đôi mắt anh ta không còn sự ấm áp hay tình tứ như ngày đầu họ gặp gỡ, mà giờ đây chỉ là một vực sâu đen thẳm của sự chiếm hữu.

"Em nghĩ em có thể đi đâu, Mộc Thanh?" Giọng nói của Lãnh Hàn trầm thấp, mỗi âm tiết đều mang theo sự băng giá và nguy hiểm. "Em nghĩ em có thể bỏ trốn khỏi tôi ư?"

Mộc Thanh lùi lại từng bước, tay ôm chặt lấy bụng. Cậu đã cố gắng hết sức để chạy trốn khỏi căn biệt thự này, khỏi lồng giam bằng vàng mà Lãnh Hàn đã tạo ra. Nhưng mọi nỗ lực đều vô vọng. Cánh cửa lớn vẫn đóng chặt, còn những tên vệ sĩ thân tín của Lãnh Hàn chỉ thờ ơ nhìn cậu như một con thú cưng lạc lối.

"Anh... anh để em đi đi..." Giọng Mộc Thanh run rẩy, khản đặc vì sợ hãi. "Em không thể... em không thể chịu đựng thêm nữa..."

"Chịu đựng?" Lãnh Hàn nhếch mép, bước đến gần hơn. Bóng anh ta đổ dài bao trùm lấy dáng vẻ nhỏ bé của Mộc Thanh. "Tất cả những gì tôi cho em là tình yêu, là sự bảo bọc. Em lại dám nói là chịu đựng?" Anh ta vươn tay, không phải để vỗ về mà là để siết chặt lấy cổ tay Mộc Thanh. Lực nắm mạnh đến nỗi Mộc Thanh cảm thấy xương cốt mình như muốn vỡ vụn. "Em không biết tôi đã lo lắng thế nào khi không thấy em trong phòng ư? Em không biết tôi yêu em và con đến mức nào sao?"

Yêu? Mộc Thanh cảm thấy ghê tởm với từ đó. Tình yêu của Lãnh Hàn đã biến thành sự giam cầm, thành bạo lực.

"Anh không yêu em!" Mộc Thanh thốt lên, trong khoảnh khắc đó, sự tuyệt vọng đã lấn át cả nỗi sợ hãi. "Anh chỉ muốn chiếm hữu em, muốn biến em thành món đồ chơi của anh!"

Lời nói của Mộc Thanh như một ngọn lửa châm vào thùng thuốc nổ. Đôi mắt Lãnh Hàn lóe lên tia điên dại. Anh ta không nói gì, chỉ dùng lực mạnh mẽ kéo Mộc Thanh về phía mình, rồi đẩy cậu ngã vật xuống sàn. Một tiếng "rầm" khô khốc vang lên, theo sau là tiếng rên đau đớn của Mộc Thanh.

"A...!" Cậu ôm lấy bụng, cảm thấy một cơn co thắt dữ dội chạy dọc sống lưng. Nước mắt trào ra không kiểm soát.

Lãnh Hàn quỳ xuống, ghì chặt vai Mộc Thanh. Anh ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoảng loạn của cậu, như muốn xuyên thủng tâm can. "Tôi đã cho em mọi thứ, Mộc Thanh. Sự nghiệp, tiền bạc, danh vọng, và cả tình yêu mà em đã từng khao khát. Nhưng em lại muốn bỏ tôi, bỏ con chúng ta?"

"Em không bỏ con..." Mộc Thanh thều thào, nước mắt thấm ướt gương mặt. "Em chỉ muốn... được tự do..."

Lãnh Hàn cười khẩy, một nụ cười lạnh lẽo và tàn độc. "Tự do? Em muốn tự do để đi đâu, làm gì? Đi gặp những kẻ mà tôi không thích? Vẽ những bức tranh mà tôi không cho phép? Em sẽ không bao giờ có được thứ tự do đó đâu."

Và rồi, trong khoảnh khắc tiếp theo, Lãnh Hàn làm một điều mà Mộc Thanh sẽ không bao giờ có thể quên được. Anh ta nắm lấy mắt cá chân của Mộc Thanh, ghì chặt. Một cơn đau buốt thấu xương chạy dọc lên cả cơ thể. Mộc Thanh gào lên trong tuyệt vọng.

"Không! Dừng lại! Lãnh Hàn! Dừng lại!"

Nhưng Lãnh Hàn không dừng lại. Anh ta nhìn thẳng vào đôi mắt Mộc Thanh, một ánh nhìn vừa hờn dỗi, vừa tàn nhẫn, vừa đầy ám ảnh.

"Nếu em không thể đi, em sẽ không bao giờ có thể rời khỏi tôi."

Một tiếng "rắc" khô khốc xé nát không gian tĩnh mịch. Mộc Thanh cảm thấy một cơn đau tột cùng, như thể linh hồn mình bị xé ra làm đôi. Chân cậu đổ gục xuống một góc độ kỳ dị. Máu bắt đầu thấm qua lớp quần mỏng, lan rộng trên sàn đá lạnh lẽo.

Cậu ngất đi trong vòng tay của Lãnh Hàn, giữa vũng máu và nước mắt.

Đứa bé trong bụng Mộc Thanh, dường như cũng cảm nhận được sự đau đớn của mẹ, đột nhiên quẫy đạp dữ dội.

Lãnh Hàn nhìn Mộc Thanh bất tỉnh trong vòng tay mình, nhìn vết máu đang lan ra và chiếc chân bị gãy, nhưng không hề có một chút hối hận nào trong ánh mắt. Anh ta ôm chặt lấy thân thể mềm oặt của Mộc Thanh, ghì chặt vào lồng ngực mình, như thể sợ rằng cậu sẽ tan biến bất cứ lúc nào.

"Em sẽ mãi mãi ở bên tôi, Mộc Thanh..." Anh ta thì thầm, hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu. "Mãi mãi là của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #abo#bl#đam