Chương 1: Những đường thẳng song song

Thứ Hai. Sân trường THPT Lâm Anh rộn ràng với những chiếc áo trắng xếp thành hàng ngang dưới nắng sớm.
Tiếng trống trường vang lên ba hồi, chậm mà dứt khoát. Học sinh túa ra từ mọi hướng, rải rác thành từng nhóm – tụ lại nơi góc cột cờ hay vườn sinh học phía Đông, nơi có hàng ghế đá quen thuộc.

Trần Nguyễn Thảo An – lớp 11A4 – đứng lặng phía sau hàng. Áo sơ mi trắng cài kín cổ, tay khoanh nhẹ trước ngực, tóc cột gọn. Đang cười đùa với người bạn thân của cô.
Thảo An cười đẹp lắm!
Người ta bảo cô xinh, theo kiểu khiến con trai phải ngoái nhìn, con gái phải dè chừng. Nhưng chẳng ai lại gần cô đủ lâu để hiểu cô nghĩ gì. Cô không lạnh lùng, cũng không dữ dằn – chỉ đơn giản là khó chạm vào.

Cạnh cô, Hà Chi – bạn thân duy nhất, kéo nhẹ vạt áo:
–Hôm nay kiểm tra Toán đấy, còn nhớ không?
Thảo An gật đầu, không nói gì.

Cùng lúc ấy, ở hàng lớp 11A1, một tiếng cười bật lên – trầm ấm nhưng không ồn. Là Trần Gia Minh – lớp trưởng, học giỏi, con nhà giàu “điển hình” với nụ cười thân thiện và dáng đứng thẳng tắp.

–Ê Minh, bà Phương Toán nhắn mày chiều nay qua lấy tài liệu ôn đội tuyển á! – thằng Kiên đập vai cậu.

Minh cười, gật đầu, tay vẫn đút túi quần.
Ở đâu đó, tiếng thầy giám thị Hùng vang lên chát chúa:
–Xếp hàng lại! Đồng phục nghiêm túc vào! Ai dép lê là khỏi vào lớp nhé!

Từ phía xa, tiếng rao quen thuộc vọng tới:
–Ai cá viên chiên! Bò bía! Ốc xiên chấm muối tắc đây!
Lũ học sinh lớp 10 phía sau bắt đầu rục rịch. Một đứa nháy mắt:
–Ra lấy nhanh trước khi thầy đi qua.

Giờ chào cờ bắt đầu. Cờ đỏ được kéo lên giữa nền trời trong. Dàn loa phát ra giọng cô hiệu trưởng, nghiêm mà nhẹ:
–“Tuần này, nhà trường đề nghị các em học sinh chú ý tác phong. Và đặc biệt lưu ý tình trạng học sinh đứng ăn ở cổng trường gây mất mỹ quan…”

Gia Minh đứng thẳng người, mắt lơ đãng nhìn lên lá cờ. Còn Thảo An – đầu hơi nghiêng – không rõ đang lắng nghe hay đang lạc vào một suy nghĩ nào khác.
Không ai để ý rằng trong vài giây ngắn ngủi, ánh mắt của Minh đã vô thức lướt qua phía lớp 11A4. Và cũng chẳng ai thấy Thảo An vừa siết chặt tay áo, khi cảm nhận được ánh nhìn đó – thoáng qua, mơ hồ, nhưng không dễ quên.

Tiếng quốc ca vang lên. Học sinh đồng thanh hát.
Sân trường như một vũ đài khổng lồ, nơi mọi người đều có vai diễn. Chỉ là Minh và An – hai đường thẳng song song – chưa có lý do gì để giao nhau.

Chưa.
Nhưng sẽ có.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #cute