Chương 2: Hành trình
Sau nhiều tháng tự luyện tập, Min bắt đầu nổi lên trong cộng đồng xếp hạng đơn. Người ta bắt đầu để ý đến cái tên "Hawkeye" — một xạ thủ với khả năng xử lý tình huống như có mắt thần. Clip highlight của cậu được lan truyền. Lời mời thử tuyển đến từ một đội bán chuyên.
Min vui như phát điên. Cậu giấu nhẹm nụ cười trong chăn, không dám nói với ai. Nhưng đến ngày phải rời nhà đi bootcamp thử tuyển — mọi thứ sụp đổ.
“Mày nghĩ tao sẽ cho mày bỏ học để theo mấy thằng nhảm nhí đó hả?”
“Đây không phải là lựa chọn. Đây là phản bội gia đình.”
“Mày đi thì đừng quay về nữa.”
Mẹ khóc. Cha đập vỡ màn hình. Căn phòng nhỏ tan hoang, như chính thế giới của cậu vừa bị xé nát.
Cậu suýt bỏ cuộc.
Suýt.
Nhưng rồi… cậu vẫn đi.
Không lời từ biệt. Không hành lý chỉn chu. Chỉ có một chiếc balo rách, tai nghe, và chiếc chuột cũ cậu tự mua bằng tiền lặt vặt dành dụm từ việc làm thêm lén lút sau giờ học.
Min đến buổi tuyển chọn với đôi mắt thâm quầng, tay run nhưng tim lại đập mạnh như trống trận. Cậu không thi đấu như để thắng — mà là để sống sót. Và cậu đã vượt qua.
Buổi tối hôm đó, cậu ngồi một mình trước ký túc xá của gaming house. Bầu trời đêm Seoul mịt mùng, nhưng với Min, đó là bầu trời đầu tiên không có trần nhà ngăn lại giấc mơ.
“Mình đã đến đây rồi… Mình sẽ không quay về tay trắng.”
“Dù họ không tin mình… Mình phải tin chính mình.”
Lần đầu tiên, cậu thấy tim mình nhẹ đi — không phải vì được ai công nhận, mà vì cậu biết:
Cậu đã không phản bội đứa trẻ năm mười lăm tuổi từng ôm máy tính khóc mỗi đêm vì muốn được sống đúng với đam mê.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro