Chương 5

Gió đêm lạnh buốt thổi qua ô cửa sổ của căn phòng nhỏ thuê tạm nơi thị trấn xa xôi, nơi Min đang cố gắng quên đi những giấc mơ đã vỡ. Cậu ngồi co ro bên chiếc bàn gỗ, ánh đèn vàng nhạt hắt lên gương mặt phờ phạc, đôi mắt trũng sâu lặng lẽ nhìn vào khoảng không. Bên cạnh là một tách trà đã nguội, không ai chạm tới.

Tiếng gõ cửa vang lên giữa đêm khuya khiến Min giật mình. Cậu chậm rãi bước ra mở cửa — và chết lặng.

Trước mắt cậu là bóng dáng cha mẹ, người cha dáng cao, khắc khổ, và người mẹ với gương mặt hốc hác vì lo lắng. Họ đứng đó, áo khoác phủ bụi đường, ánh mắt không giấu được sự xót xa.

"Min… con có khỏe không?" Mẹ cậu lên tiếng trước, giọng khàn đặc.

Min đứng lặng. Trái tim cậu chợt thắt lại. Bao tháng ngày buông bỏ, bao giấc mơ tan vỡ, bao lần nghĩ rằng mình đơn độc… vậy mà giờ đây cha mẹ cậu đang ở đây, trước mặt cậu.

Mẹ ôm lấy cậu thật chặt. Không một lời mắng mỏ, chỉ có những giọt nước mắt rơi trên vai.

Cha cậu đứng lặng phía sau, tay nắm chặt quai túi xách. Ánh mắt ông không dữ dội, không trách móc như những gì Min từng nghĩ, mà là ánh nhìn của một người cha bất lực khi thấy con mình dần sụp đổ.

Sau bữa cơm đơn giản mẹ nấu vội trong căn bếp nhỏ, cha Min gọi cậu ra ngoài. Hai cha con đứng cạnh nhau trên cầu thang gỗ cũ kĩ, ánh trăng nhàn nhạt phủ lên hai bóng lưng.

"Cha biết... con trách cha nhiều lắm," ông bắt đầu, giọng chậm rãi nhưng đầy nỗi niềm, "Cha không hiểu được cái thế giới con chọn. Chỉ biết sợ. Sợ con khổ, sợ con thất bại, sợ con… mất phương hướng."

Min không trả lời. Cậu cúi đầu, những cảm xúc cũ ùa về khiến cổ họng nghẹn lại.

"Cha không giỏi nói chuyện. Nhưng cha vẫn luôn theo dõi con… Từng trận đấu. Từng lời chỉ trích. Cha đau từng chút một. Con là niềm tự hào của cha… dù cha chẳng bao giờ nói ra."

Min cảm thấy sống mũi cay xè. Cậu quay sang nhìn cha — người đàn ông mà cậu từng nghĩ quá cứng nhắc, quá xa cách. Nhưng giờ đây, ông lại là người duy nhất đứng ở cạnh cậu lúc này.

Không ai nói thêm gì. Nhưng khoảng lặng giữa hai người lại dường như phá tan mọi bức tường ngăn cách bao năm qua. Trong bóng đêm, hai cha con cứ đứng như thế, sát vai nhau — thầm lặng nhưng đầy thấu hiểu.

Sáng hôm sau, khi Min tiễn cha mẹ ra bến xe, mẹ nắm lấy tay cậu thật chặt. "Dù con đi đâu, làm gì, cha mẹ luôn là nhà để con quay về. Đừng quên điều đó, Min."

Min gật đầu, lần đầu tiên sau nhiều tháng trời, lòng cậu nhẹ hơn một chút.

Tối hôm đó, điện thoại cậu rung lên. Một số lạ.

Min nhấc máy, đầu bên kia là giọng nói trầm ấm: "Chúng tôi đang thành lập một đội tuyển mới. Nghe nói cậu từng là thiên tài. Muốn thử lại không?"

Min im lặng vài giây, nhìn lên trần nhà. Câu nói của cha lại vang lên trong đầu: Con là niềm tự hào của cha…

Cậu khẽ mỉm cười. "Gửi cho tôi chi tiết đi."

Trước khi kết thúc ngày hôm đó, một thông báo khác cũng đến – là một tin nhắn từ Jun.

"Tao thấy bố mẹ mày đến… Mày có ổn  không?"

Min không trả lời ngay. Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, những kỉ niệm xưa hiện về – tiếng cười, những lời hứa, cả cái ôm chia tay giữa sân khấu tối đen.

Cuối cùng, cậu nhắn lại một dòng ngắn gọn:

"Tao vẫn còn giận. Nhưng… tao hiểu rồi."

Không cần nhiều lời. Chỉ một sự thấu cảm lặng lẽ. Đủ để khép lại một chương đau đớn và mở ra hành trình mới. Hành trình của một Min mới, được vá lành bằng tình thân, sự kiên cường và cả những bài học đắt giá từ nỗi đau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro