Chương 6

Min bước qua cánh cửa của trụ sở đội tuyển mới – một không gian hiện đại, sáng sủa và có phần nghiêm túc hơn nhiều so với nơi cậu từng gắn bó. Trên bức tường lớn là logo đội: ARES. Một cái tên nghe như chiến binh, đúng như cách Min muốn mình sống tiếp từ bây giờ – như một chiến binh không khuất phục.

Trái ngược với lần đầu tiên đặt chân vào đấu trường chuyên nghiệp, lần này Min không còn mang theo sự non nớt hay hoài nghi. Cậu đến đây với tâm thế của một người đã đứng dậy từ đổ vỡ. Dáng người thẳng, ánh mắt điềm tĩnh. Trong cậu không còn là cậu bé từng bật khóc sau trận thua oan nghiệt hay đau đáu vì một lời phản bội. Cậu là Min – phiên bản trưởng thành, trầm lặng nhưng đầy nội lực.

Min được dẫn tới phòng tập luyện. Bốn người đang ngồi đợi.

Người đầu tiên đứng dậy bắt tay cậu, nụ cười rạng rỡ:
“Chào mừng. Anh là Kang – đội trưởng. Rất mong cậu dạy tụi anh vài chiêu.”

Giọng nói ấm áp và ánh mắt chân thành của Kang khiến Min có chút ngỡ ngàng. Không phải kiểu “làm màu” thường thấy, mà là một sự đồng cảm như thể đã dõi theo hành trình của cậu từ lâu.

Tiếp theo là Zero – dáng người cao, tóc cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt sắc lạnh. Cậu ta gật đầu với Min:
“Nghe danh đã lâu. Từ giờ, mong ông không làm tụi này thất vọng.”

Cách nói có phần sắc bén, nhưng Min không thấy khó chịu. Thậm chí, cậu có thể cảm nhận được sự kỳ vọng chân thật ẩn dưới lớp băng ấy.

Nine thì khác hẳn – nhỏ tuổi nhất, nghịch ngợm và năng động. Cậu ta bắt tay Min rồi bật cười:
“Min thật ngoài đời còn ngầu hơn trên stream đó! Em là fan từ hồi cấp 2 luôn rồi!”

Min bật cười. Đã lâu rồi cậu mới cười như vậy – tự nhiên và nhẹ nhõm.

Người cuối cùng là Dani – hỗ trợ chính, ít nói nhất nhóm. Chỉ đơn giản nhìn vào mắt Min và nói một câu:
“Chúng ta sẽ cùng nâng cup.”

Chỉ vậy, nhưng ánh mắt cậu ta khiến Min tin rằng – đây là những người cậu có thể chiến đấu cùng. Không cần nói nhiều, nhưng đồng lòng.

Tuần đầu tiên trong ARES là chuỗi ngày khắt khe. Lịch tập dày đặc, kỷ luật nghiêm ngặt, đội ngũ phân tích số liệu kỹ lưỡng tới từng chi tiết. Nhưng Min không hề thấy mệt – ngược lại, cậu thấy mình như cá gặp nước. Mỗi trận scrim, mỗi lần góp ý chiến thuật, cậu đều thể hiện sự sắc bén, sự trưởng thành rõ rệt.

Kang thường ngồi lại sau giờ tập, hỏi ý Min về cách đội vận hành. Zero dần bớt lạnh lùng, bắt đầu tin tưởng và phối hợp nhịp nhàng với Min. Nine thì như ánh nắng khiến căn phòng luyện tập bớt căng thẳng. Còn Dani – dù ít lời – luôn đứng bên Min mỗi khi vào trận, như một cái bóng âm thầm mà vững chãi.

Một buổi tối sau buổi tập, Kang nói nhỏ khi chỉ còn hai người:
“Cậu không chỉ chơi giỏi. Cậu còn là linh hồn của cả đội. Ở đây, tụi anh không bắt ai gánh team cả . Nên cùng nhau thi đấu hết mình nhé. Được không?”

Min không nói gì. Chỉ gật đầu – lần gật đầu ấy mang theo lời hứa với chính bản thân cậu: Lần này, mình sẽ không gục ngã nữa.

Min đứng trước gương trong ký túc xá. Cậu chạm nhẹ vào vết sẹo mờ trên tay – vết thương từ một lần tức giận đập tay vào bàn ngày xưa. Nhưng giờ đây, cậu chỉ mỉm cười.

Điện thoại rung lên – là lịch thi đấu vòng loại. Min nhìn vào màn hình, ánh mắt sáng lên. Cậu nhắn vào nhóm:
“Sẵn sàng chưa, ARES?”

Câu trả lời đến nhanh chóng.
“Sẵn sàng như chưa từng sẵn sàng.” – Kang
“Đừng để tui outdamage đó nha.” – Zero
“Let's goooooooooooo!” – Nine
“…Lên thôi.” – Dani

Và thế là hành trình mới bắt đầu. Không còn là Min của ngày xưa. Mà là Min – người viết lại câu chuyện của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro