Ánh Sáng Trong Bóng Đêm
Sau những bước chân mỏi mệt xuyên qua rừng già,
Tuệ Hân như người lạc giữa mê cung của ký ức và hiện thực,
Mỗi tiếng côn trùng râm ran là tiếng vọng của những nỗi đau chưa thành lời.
Đinh An ngồi im lặng bên gốc cây cổ thụ,
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, nhẹ nhàng rơi trên mái tóc đen tuyền thướt tha,
Như một đóa linh lan vẫn kiên cường vươn lên giữa đá lạnh.
Đôi mắt em không rực rỡ, cũng chẳng sợ hãi,
Mà là một khoảng lặng mênh mông, nơi từng bị tổn thương sâu sắc nhất.
Khi Hân nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, tim cô đập dồn dập,
Một nỗi lo âu bủa vây nhưng cũng tràn đầy hy vọng.
Cô đưa tay ra, chạm nhẹ vào lòng bàn tay lạnh của An,
Như muốn truyền hết sức sống, muốn nói: “Chị không bỏ em đâu.”
An quay sang nhìn Hân, trong mắt là một ánh sáng yếu ớt, mong manh,
Nhưng là ánh sáng của sự sống, của một cơ hội để bắt đầu lại.
Tiếng gió thì thầm qua những tán cây,
Mang theo lời hứa rằng dù bóng tối còn quanh quẩn,
Ánh sáng vẫn luôn tìm cách xuyên qua, để sưởi ấm những tâm hồn lạc lối.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro