Cà Phê Không Đường

Quán cà phê nằm trong một con hẻm cũ, vắng người, chỉ có tiếng quạt trần quay lạch cạch và mùi nhang thoảng từ miếu nhỏ bên kia đường.

Tuệ Hân đến trước. Cô gọi một ly đen không đường.
Chẳng vì khẩu vị. Mà vì cần một thứ gì đó thật đắng xua đi cảm giác sợ phải đối mặt với sự thật.

Trương Hiểu Yên bước vào sau, gầy hơn xưa, tóc cột vội, mắt thâm quầng.
Vẫn là ánh nhìn đó — ánh nhìn từng khiến cô chìm đắm, đem yêu thương nói thành lời lúc trước, giờ đây chỉ khiến cô mỏi mệt.

“Chị vẫn thích ngồi gần cửa sổ.”
Yên mở lời, nhẹ như tiếng thở dài.


Tuệ Hân không đáp. Cô khuấy cà phê chậm rãi.

“Em bắt tay với thằng Duệ từ bao giờ?”


Yên cười gượng:

“Chị không hỏi... tại sao em lại làm thế à?”


“Chị không còn đủ tư cách để hỏi lý do từ người dưng em ạ.”


Một khoảng lặng dài.
Cà phê nguội trong cốc. Giống như thứ tình cảm đã chết từ lâu, nhưng vẫn ngồi đó, nhìn nhau hoài không dứt.

Yên cúi đầu, giọng khàn hẳn:

“Em không biết An là bệnh nhân của chị. Em chỉ nghĩ… nếu nhanh chóng để cô ấy vào viện, Khương Duệ sẽ không rời bỏ em.”


Tuệ Hân siết tay, ánh mắt dần lạnh lại.

“Và em đã chọn im lặng. Chọn đứng về phía người em biết là đang lợi dụng em.”


Yên ngẩng lên, ánh mắt đỏ hoe.

“Còn chị thì sao, Hân? Chị cũng từng im lặng khi bỏ em lại giữa đoạn đường tụi mình đang đi…”


Tuệ Hân nghẹn lại.

Ừ. Ngày đó, chính cô là người nói chia tay. Không vì hết yêu — mà vì không dám yêu tiếp một người quá giống mình, quá mảnh mai, quá dễ tổn thương.

Và giờ, người giống như vậy… lại đang ngồi trong căn phòng chứa đầy lạnh lẽo, chờ từng lời nhẹ nhàng của cô như đón áng bình minh buổi sớm.


Yên đứng dậy.

“Nếu chị thật sự muốn cứu cô ta, thì phải ra khỏi mối quan hệ chị đang bước vào.
Hoặc là bác sĩ, hoặc là người yêu.
Chị không thể là cả hai.”


Tuệ Hân không nhìn theo.
Cô chỉ khẽ nói:

“Chị không cứu Đinh An vì chị là bác sĩ.
Chị chỉ… không muốn em ấy trở thành người thứ hai chị đánh mất.”

---


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #wlw