Người Gửi Hoa, Kẻ Cắt Gốc
Chiều xuống, viện lặng như thể ai vừa đóng hết cửa sổ lại cùng lúc.
Tuệ Hân đi ngang hành lang khu phụ, nơi có giàn hoa giấy trắng leo lên tường. Gió thổi từng cánh hoa rơi như những lát dao khô.
Ở ghế đá gần cổng sau – nơi ít người qua – có một dáng ngồi quen thuộc:
Trương Hiểu Yên.
Áo len kem, tóc buông nhẹ, tay cầm bó mimosa tươi, ánh nhìn nghiêng nghiêng như cố tình được sắp sẵn.
“Chị ra sớm vậy,” – Yên nói, miệng cười nhưng mắt thì ánh lên tia lạnh lẽo.
Tuệ Hân đứng yên.
“Em đến tìm tôi?”
“Không. Em đến tìm người chống đối với em. Nhưng dạo này chị không còn nhanh nhạy như trước nữa.”
“Em gửi hoa cho An?”
Hiểu Yên nghiêng đầu, không ngạc nhiên.
“Ừ. Vì em biết cô ấy sẽ mang nét mặt mà chị không nỡ bỏ đi.”
Tuệ Hân ngồi xuống ghế đá. Khoảng cách giữa họ còn rộng hơn cả những năm xa nhau.
Gió lạnh. Mùi hoa trên tay Yên ngọt một cách giả tạo.
“Tại sao em làm vậy?”
Hiểu Yên mỉm cười.
“Chị từng rời bỏ em khi em yếu nhất. Em không trách. Nhưng em muốn biết… nếu chị gặp một người yếu hơn, chị có bỏ nữa không.”
“An không phải là phép thử.”
“Không. Cô ấy là con dao được đặt đúng chỗ.”
Im lặng.
“Chị biết không,” – Yên tiếp, giọng hạ xuống như thì thầm –
“có những người không được sinh ra để giữ trái tim người khác. Chị là một trong số đó.”
Tuệ Hân nhìn bó hoa. Những nhánh mimosa trong tay Yên còn tươi. Nhưng thân chúng bị quấn băng keo trong suốt – ngạt thở mà không ai thấy.
“Em đẩy An vào viện tâm thần?”
Yên cười, lần đầu lộ rõ sự nguy hiểm sau vẻ mềm mại:
“Không. Em chỉ là người gợi ý. Người nhét vào là người mà chị mang cùng một dòng máu.
Còn em chỉ đứng ngoài…gửi hoa.”
Cô đứng dậy, đặt bó mimosa xuống ghế.
“Chị nghĩ xem, một người tự kỷ, bị trầm cảm, bị phản bội… có đáng để giữ lại bên mình không?
Hay chị đang giữ lại chỉ vì chị nợ?”
Tuệ Hân không trả lời.
Hiểu Yên nghiêng đầu, nụ cười mờ:
“Nếu chị vẫn muốn cứu An, tốt nhất đừng để cô ấy nghĩ mình là lý do khiến chị mất tất cả.”
Rồi cô bước đi, như chưa từng đến.
Tuệ Hân nhìn bó hoa. Rút một cành mimosa ra khỏi băng keo.
Thân hoa bầm tím. Lá gãy.
Cuối đêm, Đinh An để lại một bức tranh khác trên bàn làm việc của Hân.
Trong tranh là một cô gái đứng giữa hai bàn tay:
Một tay vươn ra đỡ, một tay cầm kéo.
Phía dưới là một câu rất nhỏ:
“Em không biết mình đang đứng gần bên nào.”
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro