Sự Lựa Chọn

Bầu trời đêm đổ xuống viện như một lớp khăn phủ bàn trắng toát.
Trên tầng hai, căn phòng số 7 không có đèn, chỉ có ánh sáng từ hành lang hắt vào. Cửa sổ khép hờ. Gió đêm lùa vào nghe như tiếng ai thở dài.

Tuệ Hân bước vào.
Chiếc giường bên phải trống. Mền gấp gọn. Không thấy An.

Góc phòng, ánh bạc mờ mờ của kim loại phản chiếu.
Là kéo.
Là vệt máu.

An ngồi sát tường, đầu gục vào gối, cánh tay trái sượt máu tươi – một đường cắt nông nhưng dài, đủ để đau. Không sâu. Không chết. Nhưng đủ để người khác nhìn thấy nỗi lặng thinh đang rách ra.

Tuệ Hân không gào.
Không giật mình.

Chỉ bước thật chậm, ngồi xuống bên cạnh An, như ngồi bên một đứa trẻ đang ngủ mà không được phép đánh thức. Cô lấy gạc, sát trùng, băng lại. Tay run – không phải vì máu, mà vì… cô đã không biết An đau đến mức nào.

“Tại sao em làm vậy?” – Hân hỏi, rất khẽ.


An không trả lời. Chỉ nhìn cô.

Ánh mắt không giận, không trách.
Chỉ có thứ gì đó như một câu hỏi treo mãi mà không dám bật thành lời:

“Nếu em không là người bị chọn thay…
chị có ở lại không?”


Hôm sau, An không ăn. Không nói. Không vẽ.
Cô ngồi đối diện cửa sổ, mắt nhìn về phía không có gì. Như thể chờ ai đi qua, hoặc chờ một ai không bao giờ quay lại.

Trên bàn của Hân, có thêm một mảnh giấy nhỏ:

“Em xin lỗi. Em không biết gọi chị là gì.
Em không biết chị đang gọi em bằng gì nữa.”


Buổi tối, bác sĩ trưởng khoa gọi Hân lên phòng họp.
Nội dung: “Có đơn kiến nghị xem xét lại mối quan hệ giữa bác sĩ Trần và bệnh nhân Đinh An, do người nhà bệnh nhân gửi.”

Tuệ Hân ngồi đó, hồ sơ trên bàn lạnh hơn gió tháng Mười Hai.
Duệ đã ra tay.
Không cần hét. Không cần dọa. Chỉ một bước là đẩy cô về thế phải chọn.

Khuya.
Cô ngồi trong phòng nghỉ trực, nhìn hộp cơm chưa mở, tay vẫn nắm mảnh giấy của An.

Nếu em không là người bị chọn thay.
Câu đó cứ vang lên.

Không phải một lời yêu.
Không phải một câu xin lỗi.
Chỉ là nỗi buồn cũ kỹ đến mức không còn biết nên gọi tên là gì nữa.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #wlw