Chương 40

Mấy ngày tết cũng qua, ngày An Yên và Hàn Doanh về thành phố cả gia đình đều lưu luyến. Mặc dù biết con cái lớn rồi sẽ có cuộc sống riêng nhưng ba mẹ An Yên vẫn có chút đau lòng. Mỗi năm con gái cũng chỉ về được vài ngày. Chưa kịp vui đã lại phải đi.

An Yên thấy ba mẹ như vậy cũng có chút không nỡ, nhưng cô cũng không thể không đi. Cuộc sống của cô, tình yêu và cả sự nghiệp của cô, cô không thể buông bỏ được. Cho nên cô chỉ đành hứa là khi nào có thời gian lại về thăm ba mẹ.

Lúc chia tay An Yên khóc đỏ cả mắt, thật giống như con gái đi lấy chồng. Hàn Doanh chỉ biết ôm cô vỗ về an ủi, mãi khi lên sân bay cô mới nín.

Trở lại thành phố là ba giờ chiều. Có chút mệt mỏi nên cả hai liền tắm rửa rồi đi ngủ một giấc, mãi tới tám giờ tối mới dậy. Buổi sáng còn ở quê chiều đã ở thành phố, An Yên có chút không kịp thích ứng.

Mẹ An Yên bắt cô đem theo rất nhiều đồ ở quê lên để ăn nên cả một chiếc tủ lạnh to đùng của Hàn Doanh đều chật cứng. Ngủ dậy bụng cũng đói nên cả hai lấy đồ trong tủ lạnh hâm nóng lại rồi ăn.

Sáng hôm sau hai người trở về nhà ba mẹ Hàn Doanh một nửa ngày, sau đó lại chạy qua ba mẹ Linh Lan nửa ngày rồi mới trở về, ngày mai là bắt đầu đi làm.

Gần nửa tháng phải "ăn chay" nên sau một ngày nghỉ ngơi, tối hôm đó tất nhiên Hàn Doanh nhất quyết phải "ăn thịt" cho bằng được. Tất nhiên An Yên cũng không phải không muốn, nhưng nghĩ đến những món nợ cô bị Hàn Doanh gán cho trong thời gian qua là lại rùng mình, cô sợ ngày mai không đi làm nổi.

Qủa nhiên Hàn Doanh mới bắt đầu đã như sói đói mười năm, vừa hôn vừa cắn khiến cơ thể An Yên có chút tê dại. Cô chỉ có thể lên tiếng cầu xin chị ấy.

- Đừng để lại dấu, em không muốn người khác thấy đâu..

Hàn Doanh lại nói.

- Chị thì muốn để lại thật nhiều dấu đây, để cho những ai có ý với em nhìn thấy liền biết khó mà rút lui.

An Yên có chút thở không được mà nói.

- Chị... xấu tính.

Hàn Doanh lại nói.

- Chị không xấu nên em mới đi trêu trọc người khác phải không. Có chị ở đó còn dám cho mấy cậu thanh niên kia số điện thoại.

An Yên phân bua.

- Em.... họ cũng chỉ là bạn học.... Chị... sao có thể... keo kiệt.

Hàn Doanh cười khẽ lại nói.

-Ừ, chị keo kiệt, chị rất keo kiệt em không biết sao. Cho nên em hôm nay đừng hòng nghĩ chị có thể buông tha cho em dễ dàng..

An Yên chỉ có thể hai tay vô lực nắm lấy ga trãi giường, trên miệng không ngừng nói câu.

- Xin chị...em không dám nữa..tha thứ ..cho em....

Tất nhiên là mọi lời cầu xin đều vô hiệu. Đêm hôm đó An Yên cũng là bị giày vò tới hơn nửa đêm, cả người vô lực.. Cô trước khi ngủ thiếp đi chỉ nghĩ được một điều.. Ngày mai ôm đồ đi trốn...

Sáng hôm sau vì phải đi làm nên không thể ngủ nướng. Tuy nhiên vì bị lăn qua lăn lại một đêm nên An Yên có chút mệt mỏi không muốn dậy. Hàn Doanh lại hiếm hoi dậy sớm hơn An Yên một bữa liền đi xuống bếp lấy đồ ăn trong tủ hâm lại để ăn sáng. Lúc làm xong vẫn chưa thấy An Yên dậy nên liền lên kêu , An Yên nghe Hàn Doanh gọi thì có chút bất mãn mà nói.

- Em không dậy, em không đi làm đâu. Tại chị hôm qua người ta đã xin tha còn không tha. Đồ đáng ghét..

Hàn Doanh mỉm cười ngồi xuống giường nâng đầu An Yên dậy liền hôn một cái,một lát sau mới chịu dời đi rồi nói.

- Nếu em mệt thì ở nhà cũng được, dù sao ngày hôm nay cũng không có nhiều việc. Nhưng mà vẫn nên dậy ăn sáng rồi hãy ngủ tiếp. Nhịn ăn không tốt cho dạ dày..

Bị hôn tới tỉnh thì An Yên cũng không thể tiếp tục ngủ nữa. Cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi cùng Hàn Doanh ăn sáng, sau đó vẫn cùng chị ấy tới công ty. Mặc dù đã có thể lường trước nhưng khi nhìn trên cổ và người mình có những vết đỏ cô vẫn không thể không cảm thán.

"Phụ nữ ba mươi như lang như hổ. Hàn Doanh mới hai mươi chín mà còn đáng sợ hơn cả hổ nữa".

Không khí trong thành phố không lạnh nên không thể mặc áo ấm và quàng khăn để che đi các dấu vết, An Yên đành phải dùng phấn trang diểm để che lại. Cho nên bình thường An Yên trang điểm rất nhạt hôm nay lại phá lệ trang điểm đậm. Khiến cho Hàn Doanh nhìn có chút không quen mắt. An Yên tất nhiên hiểu được ánh mắt của Hàn Doanh nên liền tức giận mà nói.

- Cũng tại chị hết, đã nói là không được cắn mà chị không chịu..

Hàn Doanh lại mỉm cười mà nói.

- Chị lại thích, không cần che cũng được.

An Yên lườm Hàn Doanh rồi nói.

- Người ta thấy cũng chỉ cười em chứ có biết hung thủ là chị đâu mà chị sợ. Em còn lâu mới nghe lời chị..

Hàn Doanh vẫn giữ nụ cười rồi nói.

- Em cứ hư như vậy bảo sao chị không trừng phạt em.

An Yên tức giận đến nghẹn lời, cô chỉ biết mắng một câu.

- Chị xấu xa..

Sau đó An Yên bỏ đi ra xe trước. Hàn Doanh cũng không tiếp tục trêu ghẹo nên hai người yên bình cùng đến công ty.

Buổi trưa khi cùng Hiểu Vi đi ăn cơm An Yên liền được cô bạn thông báo một tin sốt xẻo.

- Tớ và tổ phó đã quyết định dọn về ở cùng nhau. Hè này sẽ về nhà ra mắt hai bên gia đình.

An Yên hơi bất ngờ hỏi lại.

- Quyết định nhanh vậy sao.

Hiểu Vi ánh mắt có chút ý tứ nhìn An Yên mà nói.

- Tớ so với cậu vẫn còn chậm mà. Cậu và Hàn tổng đã ở chung rồi, về nhà hai bên gia đình cũng về rồi, vậy mà nói tớ nhanh.

An Yên bị nói vậy thì cũng hơi xấu hổ, cô chỉ đành nói.

-Vậy thì cũng được. Tớ cũng hi vọng cậu và tổ phó sẽ nhanh chóng kết hôn.

Hiểu Vi lại nói.

-Ừ, tớ cũng hi vọng vậy. Nếu mọi thứ thuận lợi sẽ kết hôn vào cuối năm.

An Yên lại hỏi.

- Vậy khi nào cậu chuyển phòng. Nếu cần tớ sẽ phụ.

Hiểu Vi đáp.

- Chắc hai tuần nữa, cũng để nhà của tổ phó bài trí xong đã. Căn phòng cũ thì trả lại cho Hàn tổng.

An Yên lại nói.

- Không biết năm nay công ty có tuyển nhân viên mới không, có ai cần phòng không.

Hiểu Vi bây giờ mới nói.

- Cậu chắc chưa biết. Thực ra công ty cũng có chế độ hỗ trợ nhân viên nhà ở, nhưng là hỗ trợ một chút tiền thôi, nhân viên phải tự tìm nhà thuê chứ không có chuyện là công ty thuê cho nhân viên đâu. Tớ nghĩ trường hợp của chúng ta là đặc biệt đấy, có lẽ là tớ được nhờ ké với cậu. Hàn tổng thực ra đã vì cậu nên mới chuẩn bị ngôi nhà đó.

An Yên cũng có chút bất ngờ khi biết chuyện này. Thì ra là như vậy. Trong lòng có chút cảm động nên tối hôm đó cô có hỏi Hàn Doanh về căn nhà, Hàn Doanh liền nói.

- Khi đó biết tin em tìm phòng không được nên đã tìm căn nhà đó, chị biết nếu tìm căn nhà tốt hơn em sẽ không tin vì dù sao em cũng rất thông minh. Cho nên mới tìm một căn vừa đủ lại tiện đường. Cũng may em là Hiểu Vi sau đó vui vẻ mà tin sái cổ..

An Yên tuy cảm động nhưng nghe Hàn Doanh nói vậy cũng có chút hờn giận. Nhưng cô vẫn hỏi về căn nhà.

- Vậy căn nhà đó chị mua sao.

Hàn Doanh lắc đầu nói.

- Không, chị đặt cọc thuê theo năm. Chị đã tính sẽ bắt cóc em về đây rồi nên mua căn nhà đó làm gì.

An Yên lại hỏi.

- Vậy chị đặt mấy năm.

Hàn Doanh đáp.

- Năm nay là năm thứ hai, mặc dù em đã chuyển tới đây nhưng vẫn còn Hiểu Vi nên chị không có lấy lại căn nhà. Nếu Hiểu Vi đã dọn đi thì chị sẽ tìm chủ nhà đàm phán lại.

An Yên cảm động mà nói.

- Chị đối với em thật tốt.

Hàn Doanh cười đáp.

- Chị yêu em, không đối tốt với em thì tốt với ai.

An Yên lại nói.

- Em biết phải làm gì đáp lại chị đây.

Hàn Doanh nói.

- Dùng thân báo đáp là được.

Nói xong cũng không cho An Yên cơ hội phản bác đã bắt đầu động tay chân. Tất nhiên là An Yên cũng chỉ có thể phối hợp. Lại một đêm lăn qua lăn lại mấy vòng...

.....
Phụ nữ 29.. 😂

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro