Nếu một ngày cậu quay lại
Reo Mikage không nghĩ có ngày mình phải học cách tồn tại mà không có Nagi Seishiro bên cạnh.
Bọn họ từng thân thiết đến mức mọi người trong đội bóng đều mặc định rằng hai người sẽ luôn xuất hiện cùng nhau — như ánh sáng và bóng tối, như hai mảnh ghép gắn chặt chẳng thể rời.
Reo là người đưa Nagi đến với bóng đá. Là người đầu tiên phát hiện ra tài năng phi thường ẩn trong cậu thiếu niên trắng bệch, lười biếng, uể oải nhưng lại có kỹ năng thiên phú đến mức khiến mọi người phát sợ. Còn Nagi, cậu từng nói một câu mà Reo nhớ mãi:
“Nếu không phải Reo, thì tớ chẳng chơi bóng làm gì.”
Câu nói ấy, khi đó nghe thật nhẹ, nhưng lại nặng đến đau.
Vì Reo biết, nó đồng nghĩa với việc nếu một ngày Reo biến mất… Nagi cũng sẽ chẳng còn gì níu giữ với thế giới này.
Cậu đã từng tự tin, từng nghĩ rằng bản thân là điểm neo duy nhất giữ Nagi lại bên mình.
Nhưng rồi Nagi đã rời đi.
Và Reo chẳng thể làm gì.
---
Đó là ngày Isagi đến. Một người khác, có ánh mắt cháy bỏng vì bóng đá, có khát vọng rực rỡ đến mức thiêu đốt cả người bên cạnh. Isagi đã nói điều gì đó mà Reo không nghe rõ, nhưng sau cuộc trò chuyện ấy, Nagi quay sang cậu, lần đầu tiên với vẻ mặt nghiêm túc:
“Reo, tớ muốn thử tự đi một mình.”
“Tự đi?” – Reo hỏi lại, giọng lạc đi như thể không tin nổi tai mình. “Không phải… chúng ta sẽ cùng nhau đi đến đỉnh sao?”
“Tớ từng nghĩ vậy.” – Nagi cúi đầu. “Nhưng giờ tớ nghĩ… nếu chỉ đi cùng cậu, tớ sẽ mãi không biết bản thân mình có thể làm được gì.”
Reo không đáp. Cổ họng cậu nghẹn lại, cảm giác chua xót dâng lên như sóng biển đập vào tim.
“Tớ không rời cậu vì ghét cậu.” – Nagi thì thầm, ánh mắt thoáng buồn. “Mà vì muốn xứng đáng hơn… với cậu.”
Và thế là Nagi đi.
Không một cái ôm. Không một lời tạm biệt đàng hoàng.
Reo đứng lại, tay siết chặt đến trắng bệch.
Cậu chưa từng khóc.
Cho đến khi đêm xuống, khi không còn ai bên cạnh, Reo mới để mình gục đầu vào gối mà nấc nghẹn, không thành tiếng.
---
Thời gian trôi đi. Reo trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, gai góc hơn.
Cậu vẫn thi đấu, vẫn tiến về phía trước — nhưng luôn mang theo một khoảng trống âm ỉ trong lòng, nơi từng là hình bóng của một người mà cậu không thể gọi tên nữa.
Bởi vì càng gọi, càng đau.
---
Họ gặp lại nhau tại một trận đấu loại trực tiếp ở Blue Lock.
Nagi lúc này đã tỏa sáng rực rỡ, kỹ thuật điêu luyện, ánh mắt sắc bén, miệng vẫn nói những câu lười biếng nhưng bước chân thì chưa từng dừng lại.
Reo đứng ở phần sân đối diện, tim đập mạnh như thể quay về ngày đầu tiên nhìn thấy Nagi ngồi dưới nắng, chơi game và nói “phiền lắm”.
Nagi nhìn cậu, lần đầu tiên sau bao tháng ngày, ánh mắt giao nhau. Không né tránh. Không lảng đi.
“Cậu đã mạnh hơn rồi, Reo.” – Nagi nói, không hề cười.
Reo gật nhẹ. “Tớ phải mạnh lên. Để có thể đứng đối diện với cậu mà không gục.”
Cả hai im lặng.
Sân cỏ không còn là nơi hai đứa cùng rê bóng nữa. Bây giờ, nó là chiến trường, nơi mỗi đường chuyền, mỗi bước chạy đều có thể kéo họ ra xa nhau hơn nữa.
---
Sau trận đấu, trời đổ mưa.
Nagi tìm thấy Reo đang ngồi một mình ở băng ghế dự bị. Mái tóc tím đã ướt sũng, áo dính chặt vào người nhưng cậu không để tâm. Cậu vẫn thở, vẫn ngước lên nhìn bầu trời tối đen, và… vẫn nghĩ đến Nagi.
“Nghỉ ngơi chút đi.” – Nagi lên tiếng.
Reo không quay lại. “Cậu đi rồi, vẫn còn tư cách nói câu đó sao?”
“…Tớ xin lỗi.”
Một tiếng xin lỗi, tưởng nhẹ như mưa rơi, lại khiến Reo khẽ run.
“Vì sao cậu không chọn ở lại?” – Reo hỏi, vẫn nhìn về khoảng không. “Chúng ta đã có tất cả, Nagi à. Tớ… chưa từng nghĩ sẽ phải tập quen với một thế giới không có cậu.”
Nagi bước đến, ngồi xuống cạnh Reo, hai vai chỉ cách nhau vài centimet.
“Tớ cũng không ngờ sẽ nhớ cậu nhiều đến thế.”
Reo quay đầu, nhìn vào đôi mắt từng rất quen thuộc ấy. Nhưng giờ đây, cậu lại không đọc được điều gì.
“Tớ nhớ lúc chúng ta cùng đi mua giày, cùng chạy bộ, cùng chơi game đến sáng…” – Reo nói khẽ. “Và cả cái lần cậu lỡ ngủ quên khi đang dựa vào vai tớ, miệng còn lẩm bẩm gọi tên tớ nữa.”
“Ừ.” – Nagi cười nhẹ. “Tớ vẫn nhớ.”
“Vậy giờ cậu muốn gì, Nagi?” – Reo hỏi, giọng mệt mỏi. “Cậu đến đây để nói gì?”
Nagi im lặng một lúc lâu. Rồi cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Reo:
“Tớ đến… để nói rằng tớ vẫn chọn bóng đá. Nhưng nếu được chọn lại, tớ cũng muốn đi cùng cậu.”
Cơn mưa vẫn rơi. Nhưng trong lòng Reo, một tia ấm áp le lói nhen lên.
Cậu không trả lời. Cậu chỉ nhích lại gần, tựa vai vào vai Nagi — như thể muốn nói rằng: Tớ chưa tha thứ. Nhưng tớ vẫn ở đây.
Và Nagi, lần đầu tiên, không còn là người được Reo dẫn dắt.
Mà là người quay đầu lại — để tìm Reo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro