Chương 63: Gặp lại núi xanh và biển sâu (1)
Nửa tháng sau.
Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Hawaii, trời đang đổ mưa bão.
Lâm Diệc Dương và Ân Quả dẫn theo một đoàn người ra khỏi sân bay, liên lạc với taxi đã đặt trước đó. Lần này anh không định đến quần đảo Hawaii ngắm núi lửa, mà dừng chân ở đảo chính Oahu, cũng là nơi có nhiều khách du lịch nhất.
Lên xe, Giang Dương ngồi ở ghế lái phụ. Lâm Diệc Dương cùng Ân Quả và Lâm Lâm ngồi ở hàng sau. Ngô Ngụy, Phạm Văn Thông và Trần An An ngồi ở hàng cuối cùng. Không thiếu không thừa, vừa đủ bảy người cho một chiếc xe.
Đây là lần đầu tiên mọi người từ nhỏ đến lớn tập trung đông đủ thế này, ra nước ngoài nghỉ ngơi.
Người của Đông Tân Thành, ngoài Ngô Ngụy có gia cảnh khá giả ra, những người khác đều xuất thân từ gia đình khó khăn, mấy năm qua cũng tự mình đi du lịch, nhưng chưa bao giờ đi cùng nhau.
"Hồi trước chúng ta từng nhắc tới một lần rồi nhỉ?" Phạm Văn Thông hỏi: "Sau đó ai nói đi chơi không đông đủ mọi người, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì ấy nhỉ?"
Nói vậy hiện nhiên là để Lâm Diệc Dương nghe.
Giang Dương quay đầu dạy dỗ Phạm Văn Thông: "Cậu ta đưa cả người nhà đi đấy, giữ mồm giữ miệng tích đức đi."
"Cầu vồng kìa." Bỗng nhiên Trần An An lên tiếng, người đàn ông thật thà từ nãy đến giờ không nói gì chợt mở miệng cảm thán như con gái, làm mọi người trong xe phì cười.
Họ đặt phòng ở khách sạn Hilton nằm bên bờ biển.
Phía trước và phía sau đại sảnh được xây theo kiểu không gian rỗng, mọi người vừa xuống xe là có thể nhìn thấy biển xanh và cát vàng mênh mông qua khoảng không giữa những tòa nhà của khách sạn. Trần An An là người rất ít khi đi du lịch. Lần đầu tiên được đến bờ biển, anh ta tần ngần đứng một chỗ nhìn một màu xanh mướt không thấy điểm cuối, buột miệng kinh ngạc: "Lại có cầu vồng kìa?"
Lần này đến cả Ân Quả cũng bật cười, nhớ lại đợt trước đến đây với Lâm Diệc Dương, cô giống y hệt Trần An An, cầu vồng xuất hiện khiến cô ngạc nhiên hết lần này đến lần khác.
Lâm Diệc Dương bảo mọi người ở đây chờ, cùng Ân Quả đi làm thủ tục nhận phòng.
Lúc lễ tân khách sạn xác nhận lại với anh có phải anh đặt "Rainbow Tower" không, Ân Quả còn tưởng mình nghe nhầm. Cô nhoài người lên mép bàn lễ tân, nhẹ giọng hỏi anh: "Rainbow Tower?"
"Ừ."
Đây là tòa nhà có tầm nhìn đẹp nhất ở bãi biển Waikiki này.
Đương nhiên còn một nguyên nhân khác nữa. Anh nhớ Ân Quả thích cầu vồng, đến vùng đất của cầu vồng, ở tòa nhà Cầu Vồng là những gì anh đã nghĩ xong trước khi tập trung huấn luyện cho ASIAD. Khi đó anh cũng đã đặt xong phòng, nếu không vào mùa du lịch đông khách này, hoàn toàn chẳng thể thuê được phòng ở đây.
Mấy người đàn ông cầm thẻ phòng, hẹn nhau xuống bể bơi và bãi biển phía dưới.
Lịch trình đi chơi tận mười mấy ngày, Lâm Diệc Dương lại sợ Ân Quả quá mệt nên bọn họ không vội xuống, chỉ hẹn mọi người thời gian tập trung ăn tối. Sau đó anh đưa cô đến căn phòng trong cùng trên tầng hai mươi hai.
Tắm rửa xong, Ân Quả treo từng bộ quần áo vào trong tủ. Ở phía sau, Lâm Diệc Dương cởi áo phông cộc tay ra, đi tắm nước lạnh, rồi để trần ra ngoài.
Ân Quả đang treo một chiếc váy hai dây vào móc, bàn tay anh bóp tới bóp lui vai cô, "Em còn phải treo bao lâu nữa?"
"Còn hai chiếc nữa thôi." Cô chỉ tay vào vali, "Đồ của anh vẫn chưa treo."
Lâm Diệc Dương không nói gì, đẩy cửa ban công ra, một luồng hơi nóng phả vào.
Cô tưởng anh định ngắm cảnh, nhưng lập tức nhận ra mình nghĩ nhiều rồi. Anh kéo rèm cửa lên một nửa, tránh để giường bị nắng chiếu vào quá nhiều, rồi quay trở lại phía sau cô.
Vành tai Ân Quả có nhiệt độ của anh, đầu tiên là ngón tay vuốt ve, sau đó là những nụ hôn. Dây áo sau lưng bị tháo lỏng... Trên máy bay anh đã nghĩ rồi, chiếc váy này phải tháo dây buộc eo ở phía sau ra trước thì mới cởi được. Lâm Diệc Dương vén vạt váy của cô lên tận eo.
Ân Quả còn thầm nghĩ người đàn ông này thật sự không hề che giấu gì cả, muốn làm gì là sẽ không chần chừ lấy một giây. Nhưng khi áp trán lên cánh cửa tủ quần áo, nhìn thấy hình xăm tuyệt đẹp trên cánh tay đang ôm trọn vòng eo mình, cô lập tức tước vũ khí đầu hàng. Hình xăm trên cánh tay anh luôn có một sức quyến rũ cực lớn lao đối với cô...
Lâm Diệc Dương vừa hôn vành tai cô, vừa bắt đầu hành động.
Mới đầu ở tủ quần áo góc độ chật hẹp, anh để cô nằm nhoài lên cánh cửa, bế cô lên. Cửa tủ trượt ra, một lát sau, "rầm" một tiếng, cánh cửa va vào mép tủ làm bằng gỗ. Ân Quả giật mình, cô không muốn làm ở đây.
Bên trái là cửa phòng, cách cánh cửa chính là hành lang. Lâm Diệc Dương hiểu từng suy nghĩ nhỏ bé của cô gái nhà mình, không cần hỏi liền lập tức bế cô lên giường.
Cơ thể anh phủ lên lưng cô, cửa ban công phả vào từng đợt hơi nóng, hòa lẫn với điều hòa trong phòng, có nóng có lạnh. Những giọt nước anh chưa lau khô sau khi tắm xong, toàn bộ rơi trên người cô.
Nhưng chẳng bao lâu sau, bỗng nhiên có người gõ cửa.
Lâm Diệc Dương dừng lại, hỏi là ai, người bên ngoài trả lời bằng tiếng Anh, là phục vụ phòng đưa hoa quả tới. Anh vốn định bảo người ta đi trước, nhưng nhớ ra Ân Quả thích ăn hoa quả, cô vừa mới đi máy bay đường dài cần phải bổ sung những thứ này. Anh bèn lật người xuống giường, quấn khăn tắm quanh người, rồi mở cửa lấy hoa quả mang vào đặt trên bàn.
Đã có thêm kinh nghiệm, nên anh treo tấm biển không làm phiền ở ngoài cửa.
Một phần do mệt mỏi vì chênh lệch múi giờ, một phần vì chờ anh, Ân Quả ngoan ngoãn nằm sấp trên giường.
Tư thế từ nãy đến giờ không thay đổi mấy, có điều trong tay có thêm chiếc điện thoại, cô định đặt báo thức, sợ lát nữa ngủ quên mất thời gian ăn tối, dù sao cũng hẹn với nhóm Giang Dương rồi.
Anh tháo khăn tắm ra, trở về chỗ cô, eo chợt dùng sức, "Chỉ một lúc vậy thôi em đã không chờ được à?"
"Em định đặt báo thức, sợ ngủ quên." Ngón tay cô trơn trượt chẳng thể ấn được nút "xác nhận" , liền khẽ khàng nói: "Anh chậm một chút."
"Không cần phải đặt." Bàn tay anh ấn chặt tay cô, ném chiếc điện thoại thừa thãi lên ga giường màu trắng. Căn bản không hề có ý định ngủ.
Anh không nói gì thêm, đi vào chuyện chính.
* * *
Sau đó Lâm Diệc Dương lại tắm rửa lần nữa.
Anh để trần nửa người đi lại trong phòng, một lúc sau gọt xong hoa quả, đút cho cô ăn mấy miếng.
Ân Quả chỉ ăn được vài miếng, rồi nằm trong lòng anh ngủ thiếp đi.
Lâm Diệc Dương tựa lưng vào đầu giường, đặt đĩa hoa quả lên ghế, ăn nốt mấy miếng xoài và dưa hấu còn sót lại. Đúng lúc vừa lau người cho cô xong, hộp khăn giấy vẫn đặt ở đầu giường, anh bèn lau luôn con dao gọt hoa quả, bọc lưỡi dao lại rồi để luôn chỗ đấy.
Ân Quả cảm thấy trên người lành lạnh, là mồ hôi sau khi bị điều hòa thổi vào. Cô muốn rúc vào nơi ấm áp, trong mơ màng chân tay gác loạn xạ lên người anh.
Lâm Diệc Dương nghĩ chăn bông chắc chắn sẽ rất nóng, bèn vén ga giường lên, đắp hơn nửa người cô.
Anh cúi đầu ngắm Ân Quả đang say ngủ, nhìn mấy nốt đo đỏ trên chóp mũi cô, lúc ở trên máy bay cô cứ giữ rịt cái gương rầu rĩ soi mấy nốt mụn do bị nóng trong người. Anh lại nhìn xuống phía dưới, đôi môi đỏ mọng của cô ghé sát cánh tay anh, khóe môi hơi nhếch lên.
Ngủ ngon đến thế cơ à?
Anh cúi đầu hôn cô, ban đầu chỉ muốn hôn gò má và cánh môi cô, sau đó lại thành một nụ hôn sâu.
Cả người Ân Quả chẳng có chút sức lực nào, cô bị anh quấn quýt một hồi, vừa trở người lại bị anh kéo về.
Chẳng biết tại sao hôm nay anh lại vô cùng quấn người, không biết đủ là gì, khi cô muốn ngủ, anh lại bắt đầu...
Đến hơn sáu giờ tối, thấy Ân Quả mệt đến nỗi không muốn nhúc nhích, anh bèn gọi điện cho Giang Dương, nói rằng vì lệch múi giờ nên muốn ngủ thêm, bảo mọi người cứ xuống nhà hàng buffet hải sản dưới tầng một ăn tối, anh đặt chỗ rồi.
Lâm Diệc Dương chạy đến phố ẩm thực gần đấy, mua một suất cơm dứa và kem mang về. Khi anh đặt hộp cơm lên bàn sách, Ân Quả mới mặc chiếc váy voan bước xuống giường. Cô đút hai tay vào túi quần anh, ôm anh trong nửa vòng tay, "Anh đi đâu vậy?"
"Mua đồ ăn để bón cho em." Anh gõ vào hộp cơm.
Ân Quả mỉm cười, "Vậy anh bón cho em đi."
Lâm Diệc Dương mở hộp cơm ra, dùng chiếc dĩa nhựa chọc từng miếng hải sản và dứa đút cho cô ăn, còn anh đã ăn ở dưới tầng một rồi.
* * *
Sáu rưỡi, hai người cùng đi xuống tầng.
Cuối cùng đám bọn họ cũng gặp mặt nhau.
Ân Quả không muốn đi bơi buổi tối, nên ngồi cạnh bể bơi gần bãi biển. Cô gọi một cốc smoothie, hút hai ngụm thì suýt nữa sặc vì ngọt.
"Ngọt quá." Ân Quả phàn nàn với con vịt cạn Trần An An ngồi bên cạnh.
Anh ta nhìn chiếc cốc to đùng, không uống thì lãng phí, nhưng cô chạm miệng vào rồi, nên cũng không tiện giúp người ta giải quyết nốt.
"Để lát nữa uống tiếp vậy." Cô ngại không dám nói thẳng là mình chẳng muốn uống nữa.
Lâm Diệc Dương bơi được mấy vòng, cả người đẫm nước đi đến trước mặt Ân Quả, đưa tay xoa má cô, bị Ân Quả dở khóc dở cười né tránh, lau nước trên mặt.
Nhìn cốc smoothie không vơi đi chút nào, anh hỏi cô: "Không ngon à?"
Ân Quả đang lướt Wechat, khổ sở gật đầu, "Ừm, em không ngờ nó lại ngọt thế."
Lâm Diệc Dương hỏi phục vụ menu đồ uống, đưa đến trước mặt cô, "Gọi cái khác đi."
"Không uống cốc này thì lãng phí lắm." Cả một cốc to như thế cơ mà.
Anh rút ống hút ra, uống một hơi hết nửa cốc, rồi lại cắm ống hút vào, "Để anh uống, em gọi cái khác đi."
Trần An An quan sát cuộc trò chuyện của hai người, cằm như sắp rơi xuống đất.
Hóa ra, Lâm Diệc Dương cũng sẽ ăn đồ mà bạn gái đã chạm miệng vào à?
Từ bé đến giờ anh là người không thích chạm vào đồ của người khác, cũng chẳng thích người ta chạm vào đồ của mình... chứ đừng nói là ăn hay uống đồ thừa. Quả nhiên... đối xử với bạn gái cũng khác biệt.
Qua bảy rưỡi, bắt đầu có dòng người đổ về phía bờ biển bên này, xung quanh bể bơi cũng có.
Ân Quả ngồi trên mép bể bơi nhìn dòng người đông nghìn nghịt, hỏi Lâm Diệc Dương vừa mới lên bờ, đang dùng khăn lau khổ cơ thể, mặc lại quần đi biển và áo phông cộc tay vào, "Mọi người sắp làm gì sao?"
"Anh đưa em đi xem mọi người làm gì." Anh uống nốt cốc smoothie, vẫy tay ra hiệu cho đám anh em tự giải tán, lát nữa tập trung ở quán bar anh đã đặt chỗ trước.
Anh kéo tay cô hòa vào trong đám đông, cố gắng đi về phía bãi đất trống bên dưới Rainbow Tower.
Mới đầu mọi người đều đứng trên bờ cát, càng đi về phía trước, tầm mắt dần dần được mở rộng, hai mươi mấy hàng người trước mặt đều ngồi rải rác trên bãi cát. Lâm Diệc Dương cố gắng tìm được một chỗ đất trống, bảo Ân Quả ngồi phía trước mình. Anh định ngồi xổm, nhưng vóc dáng quá cao sẽ chắn mất người phía sau, nên đành ôm cô vào trước người mình.
Những đôi tình nhân khác vai kề vai, còn bọn họ do chiều cao quá chênh lệch, ngồi như vậy trông không khác gì búp bê Matryoshka.
Diện tích giữa chân anh vừa đủ cho cô ngồi.
"Sắp có biểu diễn hả anh?" Cô nhỏ giọng hỏi.
Còn chưa dứt lời, pháo hoa bỗng nở rộ trên bầu trời, Ân Quả ngỡ mình hoa mắt, tim cứ đập thình thịch liên hồi.
Hết chùm pháo hoa này đến chùm pháo hoa khác liên tiếp được bắn lên. Trong phút chốc, màn đêm ở bãi biển Waikiki tràn ngập pháo hoa.
Ân Quả ngẩng cổ, tựa đầu lên vai anh, ngắm pháo hoa trên bầu trời. Hai bên đều có người đang chụp ảnh hoặc quay video, ai ai cũng giơ điện thoại lên, tiếng trầm trồ hòa lẫn với tiếng pháo hoa.
Nhìn thấy một hình pháo hoa nở đẹp, Ân Quả liền nở nụ cười, kéo cánh tay anh. Cô để dép lê sang một bên, dưới chân dính đầy cát trắng, còn cọ cả vào chân anh.
Hai phút sau, cô mới sực tỉnh, tại sao anh lại đặc biệt dẫn mình đi xem pháo hoa nhỉ?
Vì ngẩng lên nhìn, không chỉ có pháo hoa, mà còn có cả bầu trời sao.
Đối với họ, bầu trời sao ở Hawaii có ý nghĩa rất khác biệt.
Ân Quả quay đầu nhìn anh, Lâm Diệc Dương cũng nhìn cô, "Em không ngắm pháo hoa mà nhìn anh làm gì?"
Cô nhoẻn miệng cười không nói gì, vuốt ve cánh tay đang ôm mình, sờ lên hình xăm ấy, đầu ngón tay vân vê qua lại, rồi cúi đầu hôn lên hình bản đồ sao trên cánh tay anh.
Thật ra Rainbow Tower có góc nhìn đẹp nhất, anh định đưa cô lên ban công ngắm từ trên xuống, nhìn dòng người đông nghìn nghịt trên bãi cát ngắm pháo hoa, nhìn mặt biển mênh mông xanh thẳm trong màn đêm, nhìn pháo hoa muôn hình vạn trạng nở rộ trên bầu trời.
Nhưng sau đó anh nghĩ lại, ngồi trong đám đông mới nhìn thấy được sự náo nhiệt. Lần trước, anh cũng đến đây vào thứ Sáu, lúc đó mới biết thứ Sáu hằng tuần đều có tổ chức trình diễn pháo hoa trên bãi biển Waikiki.
Khi ấy anh vẫn còn độc thân, chưa có bạn gái, cũng không có tiền ở Rainbow Tower, đi từ khách sạn ở đằng xa đến bãi biển này, nhìn mấy lần vẫn không có hứng thú gì. Thấy bãi biển đông đúc toàn người là người, anh nghĩ đông thế này, rất có thể sẽ xảy ra giẫm đạp, bèn tìm một quán bar bên cạnh bể bơi để ngồi.
Bây giờ ôm báu vật quý giá nhất vào lòng, anh cảm thấy sau này vẫn phải đi thêm nhiều lần nữa, phải tiết kiệm thêm nhiều tiền hơn nữa, vì nó rất có ích để làm bạn gái vui.
Pháo hoa nhanh chóng kết thúc, màn trình diễn chỉ diễn ra trong mười lăm phút.
Các du khách đổ dồn về bãi biển cũng dần dần giải tán, giống như thủy triều xuống, biển người im lặng di chuyển về phía sau.
Ân Quả vốc một nắm cát, chờ mọi người đi hết rồi mới rời đi.
Vành tai cô bỗng nhiên nóng bừng, nụ hôn của anh khiến cô bị nhột, bèn dùng khuỷu tay huých anh ra, "Hôm nay anh làm sao thế... cứ hôn suốt."
Anh mỉm cười, không trả lời.
Ân Quả ngẫm nghĩ: "Chẳng lẽ do quá nóng?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro