Đêm 1
22:14 - Căn hộ nhà Osamu
Mưa chưa dứt.
Căn hộ của Osamu tỉnh lặng đến lạnh người.
Y/n đứng trước cánh cửa gỗ, tay nằm chặt quai túi xách.
Cô vừa rời khỏi khách sạn nơi người mình yêu trao thân cho kẻ khác.
Và giờ... bước vào nơi của người anh song sinh, để giữ lời hứa của chính mình.
Osamu mở cửa.
Anh không nói gì, chỉ lặng nhìn cô
như thể sợ rằng bất kỳ lời nào thốt ra cũng sẽ làm cô gục ngã thêm.
"Vào đi." - Anh thì thầm, lùi một bước để cô bước vào.
Phòng ngủ của anh đơn giản. Ga trải giường màu xám nhạt. Mùi gỗ và cà phê cũ lẩn khuất trong không khí.
Y/n đứng đó, không bỏ áo mưa, không nói lời nào.
Ánh mắt trống rỗng như thể không còn chỗ để đặt niềm tin.
"Em có thể ở lại bao lâu tùy thích..." "Không cần. Chỉ ba đêm." - Giọng cô khô khốc, cắt ngang Osamu.
Anh lặng người. Nhưng không phản ứng.
"Em làm điều này... vì tổn thương." "Không." - Cô ngước mắt. "Vì cá cược. Và vì em không còn gì để mất nữa."
Y/n cởi áo khoác, từng lớp ướt đẫm dính vào da.
Chiếc váy trắng lộ ra bên trong đã dính mưa, ôm sát vào thân hình cô vừa mỏng manh, vừa lạnh lẽo.
Cô bước đến cạnh giường.
"Anh muốn em nằm xuống hay đứng như thế này?" Cô lạnh lùng nói.
Giọng cô nghẹn nhưng sắc lạnh. Không phải là Y/n mà Osamu từng biết.
Không còn ánh mắt cười. Không còn ngại ngùng. Chỉ là một thân xác không còn niềm tin.
Osamu tiến tới. Tay anh run nhẹ khi chạm vào vai cô.
"Nếu em không muốn"
"Osamu." - Cô cắt lời. "Hôm nay là đêm đầu tiên. Em không đổi ý."
Anh không nói gì thêm.
Chỉ cúi đầu, hôn lên cổ cô một cách cần trọng - như thể đang xin lỗi, hơn là ham muốn.
Từng cử chỉ của anh chậm rãi, như đang dò hỏi giới hạn.
Nhưng Y/n không phản ứng. Không vòng tay. Không né tránh.
Ánh mắt cô nhìn lên trần nhà, trống rỗng.
Khi bàn tay anh kéo váy cô lên, khi những tiếng thở bắt đầu xen kẽ trong không khí, và thân thể họ hòa vào nhau không phải là giao cảm, mà là giao dịch của những con tim rạn vỡ.
Anh muốn em nhìn anh không?" - Y/n hỏi, khi Osamu đặt môi lên xương quai xanh của cô, đắm chìm vào mùi hương nơi mà anh trai ruột của anh từng muốn.
"Không." - Anh đáp, sau một thoáng đắn đo. "Vì ánh mắt đó... không còn là em nữa."
Cô nhắm mắt.
Nước mắt chảy dài xuống gò má, lặng lẽ.
Không ai lau đi. Không ai hỏi.
Chỉ còn tiếng va chạm trần trụi giữa hai thân xác, giữa bóng tối của đêm đầu tiên đầy lạnh lẽo, tuyệt vọng, và... không có tình yêu.
Đây là khởi đầu của ba đêm đầy mâu thuẫn giữa tổn thương, chiếm hữu và tội lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro