Người thân(1)

Có những đêm, Duy nằm yên giữa căn phòng tối lặng, ánh đèn từ phố hắt lên bức tường loang lổ như một đoạn ký ức cũ. Cậu không ngủ được, chẳng phải vì lạnh, mà bởi trong lồng ngực đang có điều gì đó cựa quậy – như một giấc mơ chưa từng có lời hồi kết.

Và trong những giấc mơ ấy, luôn có một người — người đầu tiên gọi cậu bằng giọng nói nhẹ tênh, với ánh mắt dịu dàng như nắng đầu xuân: “Run à? Không sao đâu, cố lên nhé, nhóc.”

Chỉ một khoảnh khắc. Chỉ một cái chạm vai nhẹ nhàng trong hậu trường The Voice Kids năm đó. Nhưng nó đủ để châm lên một ngọn lửa âm ỉ cháy suốt nhiều năm sau trong lòng Duy – âm ỉ, lặng lẽ và không ai hay.

---

Lúc ấy, Duy chỉ là cậu bé, tay còn run khi cầm mic, còn Quang Anh đã là một cái tên được nhớ đến — người chiến thắng mùa trước, trở về sân khấu như một vì sao nhỏ.

Cậu không nghĩ mình sẽ lọt vào mắt anh. Nhưng Quang Anh đã đến. Không ồn ào, không ngạo nghễ. Chỉ đơn giản ngồi xuống cạnh cậu, như thể quen nhau từ trước. Anh vỗ vai, khẽ cười:

“Anh từng sợ sân khấu này lắm… nhưng lúc bước ra rồi, thì chỉ còn nhạc vang thôi.”

Duy gật đầu, chẳng nói gì, mà tim đã bắt đầu đập lệch đi vài nhịp.

Từ hôm ấy, Quang Anh trở thành một chốn bình yên. Một người lớn hơn, gần gũi và ấm áp đến lạ lùng. Anh không hứa hẹn gì nhiều, chỉ luôn xuất hiện vào những khoảnh khắc quan trọng nhất. Và cũng chính vì vậy, Duy bắt đầu quen với việc dõi theo từng bước chân anh. Lặng lẽ. Kiên nhẫn. Không cần tên gọi.

Chỉ tiếc… người ấy luôn nhìn cậu bằng ánh mắt dành cho một người thân nhỏ trong nhà.

---

Những năm tháng sau đó, họ vẫn gắn bó. Không phải tình yêu, không phải tình thân — mà là một khoảng giữa mong manh chẳng ai gọi tên. Duy quen với việc ở phía sau anh, sửa lại dây mic, chỉnh góc ánh sáng, nấu gói mì khi anh mệt, và ngồi cạnh khi anh không nói lời nào.

Đôi lúc, cậu muốn bước lên phía trước, nắm lấy tay anh, mà nói rằng:

“Đừng gọi em là gì hết. Em chỉ muốn là người được anh nhìn bằng trái tim.”

Nhưng khi ánh mắt anh quay lại, dịu dàng như gió đầu hè, Duy lại khựng lại. Không dám.

Bởi lẽ, có những sự dịu dàng tàn nhẫn hơn cả từ chối.

---

Một ngày nọ, trên sân khấu Rap Việt, Duy đứng ở cánh gà, trái tim cậu dập dềnh trong lồng ngực như con thuyền giữa sóng lớn. Quang Anh cất lời, tiếng rap vang lên — mạnh mẽ, dứt khoát, từng câu chữ như đang khắc lên giấc mơ của cậu bé ngày nào.

Duy lặng người. Mắt cậu ướt đi khi thấy anh đứng giữa ánh đèn, rực rỡ như mặt trời cậu từng ngước nhìn. Cậu đã góp sức, từng lời góp ý, từng bản phối nhỏ, từng đêm ngồi lại nghe anh tập. Và giờ đây, người ấy đang bay cao, một mình.

“Cảm ơn gia đình, cảm ơn những người đã đồng hành… và cảm ơn một người bạn nhỏ đã luôn tin tôi.”

Duy nghe câu ấy. Trái tim cậu như có ai vừa bóp nghẹt. “Bạn nhỏ.” Chỉ là “người bạn nhỏ”. Không hơn.

Cậu quay đi. Không ai thấy đôi vai cậu run, không ai thấy bàn tay cậu nắm chặt đến mức hằn đỏ. Duy cười với chính mình, nhưng trong lòng có thứ gì đó vừa gãy.

---

Đêm đó, Quang Anh ngủ quên trên ghế sofa. Vẫn là khuôn mặt ấy, yên bình như không có gì xảy ra. Duy ngồi bệt xuống sàn, lặng lẽ nhìn anh. Khoảnh khắc ấy, mọi ký ức ào về — lần đầu gặp gỡ, những buổi ghi hình muộn, tiếng guitar vang trong phòng, những buổi đi ăn vội vã giữa lịch trình chồng chéo.

Duy nghiêng đầu, khẽ hỏi, giọng khàn đặc:

“Nếu ngay từ đầu… anh đừng dịu dàng như thế, thì tim em có yên ổn hơn không?”

Anh không nghe thấy. Anh đang ngủ. Như mọi lần, không biết trái tim cậu đang chảy máu sau từng ánh nhìn, từng câu gọi “nhóc à”, “bé con”, “của anh”.

Nếu anh biết… thì có đau không?

Hay vẫn chỉ mỉm cười và bảo:

“Cảm ơn vì đã ở bên cạnh.”

---

Duy chưa từng trách anh. Chỉ là… giá như anh đừng dịu dàng đến thế, thì có lẽ, cậu đã đủ mạnh mẽ để không yêu. Hoặc đủ ích kỷ để đòi hỏi một điều gì đó hơn cả vai vế anh – em đã gắn chặt suốt một thập kỷ.

Nhưng không. Duy chỉ lặng im. Như ngọn gió thổi qua những mùa nhạc vang. Như dòng sông mải miết chảy về phía người mình thương, dẫu biết chẳng bao giờ được gọi là bến đỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro