Người thân(2)

Có những điều, ta mất cả một quãng đời để nhận ra — như cách mùa thu không bao giờ nói lời tạm biệt, chỉ khẽ khàng rút lui giữa màu lá úa. Cũng giống như tình yêu, đôi khi không đến bằng tiếng sét, mà len lỏi qua từng cái nắm tay, từng ánh mắt lo lắng, từng lần ở lại bên nhau không cần lý do.

Quang Anh ngồi bên cánh gà, ánh sáng sân khấu hắt lên nửa khuôn mặt. Phía ngoài kia, tiếng khán giả còn vang vọng. Duy vừa kết thúc phần trình diễn solo của mình trong concert "Anh Trai Say Hi" – giọng cậu vẫn đầy nội lực, nhưng ánh mắt… không còn lung linh như mọi lần.

"Em buồn à?" – Quang Anh từng hỏi trong một lần Duy im lặng quá lâu sau buổi tổng duyệt.

Duy chỉ cười, lắc đầu. "Đâu có gì đâu. Mắt hơi cay thôi."

Quang Anh không hỏi thêm. Chỉ im lặng nhìn cậu, rồi chìa cho cậu chai nước suối còn lạnh. Những thứ nhỏ nhặt như thế, anh vẫn luôn làm — như thể đã thành phản xạ. Nhưng chính trong những điều nhỏ nhặt ấy… là điều mà mãi về sau, anh mới hiểu được thật sự mình đã đặt cả trái tim ở đâu.

---

Hôm ấy, Quang Anh đứng sau ống kính, nhìn thấy Duy cúi đầu chào khán giả. Một thoáng nào đó, ánh mắt cậu lạc vào hàng ghế đầu – nơi anh thường ngồi. Nhưng hôm nay, anh ở hậu trường, nép vào một góc tối hơn.

Và khi ánh đèn dồn về phía cuối sân khấu, cậu lại nở một nụ cười – không rõ là thật hay đang gượng. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Quang Anh thấy tim mình thắt lại.

Phải bao lần nữa… thì anh mới hiểu Duy đã mệt mỏi biết bao nhiêu khi cứ phải là người cố gắng giữ khoảng cách?

Phải bao đêm nữa… thì anh mới dám gọi thứ tình cảm âm ỉ kia là 'yêu' , thay vì cứ tự thuyết phục bản thân rằng "chỉ là thân, là thương, là quen"?

---

Một ngày không báo trước, Duy biến mất vài tiếng sau buổi tổng duyệt. Điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời. Quang Anh thấy lòng mình hoảng đến lạ — không phải vì sợ Duy bỏ show, mà là vì lần đầu tiên anh nhận ra: nếu không có Duy, mọi thứ trở nên… rất sai.

Anh đi tìm. Từ bãi giữ xe đến sân sau nhà hát. Mãi đến khi lên mái, anh mới thấy Duy ngồi đó — lưng dựa lan can, mắt nhìn xuống thành phố.

Duy quay lại, mỉm cười như thể mọi chuyện vẫn ổn. "Xin lỗi, em cần chút không khí."

Quang Anh không nói gì. Chỉ đến gần, rồi ngồi xuống cạnh cậu, tay khẽ đặt lên mu bàn tay Duy — lạnh buốt.

"Đừng làm anh sợ nữa." Anh nói. Lần đầu tiên, giọng run.

Duy im lặng. Gió thổi nhẹ qua tóc cả hai. Rồi cậu quay sang, đôi mắt không che giấu được nữa: "Vì nếu em cứ ở gần anh thế này, em sợ… em không giữ nổi mình nữa."

Khoảnh khắc đó, Quang Anh nghe tim mình ngừng đập một giây.

"Anh biết." Anh thì thầm. "Anh đã biết lâu rồi."

Duy mở to mắt.

"Chỉ là… anh đã quen với việc có em bên cạnh đến mức… anh không dám gọi tên điều đó." Quang Anh cười nhạt. "Anh tưởng, giữ em trong đời mình thế này là đủ. Nhưng mỗi lần em buồn, mỗi lần em quay mặt đi… tim anh như bị ai bóp nghẹt."

Duy khựng lại. Mắt ngân ngấn nước.

"Anh không coi em là em trai." Quang Anh chậm rãi. "Và chưa từng coi như thế. Anh chỉ tự lừa mình để không làm em tổn thương nếu… nếu anh không đủ can đảm."

Một giây. Hai giây. Rồi Duy bật khóc. Không phải tiếng nức nở, mà là những giọt nước mắt chảy dài, lặng lẽ và vỡ òa trong cái siết tay của Quang Anh.

"Em đã chờ câu này… lâu lắm rồi."

---

Tối hôm đó, lần đầu tiên họ ôm nhau không còn là cái ôm của anh – em, mà là của hai trái tim đi lạc cuối cùng cũng tìm thấy nhà.

Quang Anh thì thầm bên tóc Duy:
"Anh sai rồi, vì đã không nhận ra… người khiến anh cảm thấy như về nhà, chính là em."

Duy cười qua làn nước mắt:
"Em ở đây rồi, và sẽ ở đây – nếu anh thật lòng."

Quang Anh siết cậu vào lòng, mạnh hơn, gần hơn. Như thể nếu buông ra, cậu sẽ lại tan biến mất.

Và giữa thành phố lặng im đêm khuya, hai kẻ từng lạc nhau trong vai vế, cuối cùng cũng gọi nhau bằng tên của trái tim.





Ngày này tuần sau là đc gặp rhy òi💃💃💃🧳🧳🌇🌇🌇

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro