Phần 4 : Cơn Ghen Nhẹ Như Một Cơn Gió , Mà Xô Lệch Cả Thế Giới .
Chiều hôm đó, trời đổ nắng nhẹ. Minh ngồi trong phòng, định viết vài giai điệu mới thì Tùng gửi tin:
"Hôm nay em đi ăn với Huy – bạn thân em hồi cấp ba. Không về sớm đâu, anh đừng đợi."
Chỉ một dòng tin nhắn. Nhưng Minh dừng lại khá lâu. "Huy" – cái tên nghe đã vài lần, trong những câu kể lướt qua của Tùng. Một người bạn "rất thân", "rất hiểu em", "từng nghĩ là yêu nhưng không phải".
Minh gác bút. Trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc lạ – không quá mãnh liệt, không có hình thù cụ thể... chỉ là hơi khó chịu, hơi tức, và... hơi buồn. Anh đứng dậy, đi loanh quanh phòng như tìm một thứ gì đó, rồi lại ngồi xuống. Mọi âm thanh quanh anh đều vô nghĩa.
Tối hôm đó, lần đầu tiên Minh để nhạc chạy suốt mà không lắng nghe.
Lần đầu tiên anh thấy thiếu vắng một người không phải vì thói quen, mà vì cảm xúc.
Và lần đầu tiên, anh tự hỏi: "Nếu Tùng thật sự thích ai khác... mình có chịu nổi không?"
Trong khi đó, Tùng ngồi trong quán ăn, cười nói với Huy như thường lệ. Nhưng giữa lúc Huy kể về chuyện cũ, cậu bất giác liếc nhìn điện thoại. Không một tin từ Minh. Không hỏi, không gọi, không gửi gì cả.
Tùng cười gượng.
"Lúc không có anh ấy, mình cứ như không có gió vậy. Vẫn sống được, nhưng thiếu thoáng mát. Và ngột ngạt."
Về đến nhà, Tùng mở cửa căn hộ tầng ba. Đèn vẫn sáng. Minh ngồi ở bàn, tay cầm cuốn sách nhưng mắt không đọc. Họ nhìn nhau một giây – không dài, nhưng đủ để Tùng cảm nhận có điều gì khác.
"Em về rồi." – giọng Tùng nhỏ hơn mọi ngày.
Minh không nói gì. Nhưng Tùng bước lại gần, chậm rãi, như đang dò thăm điều gì đó sâu hơn. Cậu nhìn Minh thật lâu, rồi khẽ hỏi:
"Anh không hỏi em đi chơi với ai à?"
"Em nói rồi."
"Ừ, nhưng anh không thấy... gì à?"
Minh vẫn im lặng. Nhưng một lúc sau, anh buông sách xuống bàn, đôi mắt lần đầu tiên lộ rõ chút không giữ được bình tĩnh:
"Anh không muốn hỏi. Vì sợ em nói một cái tên khác không phải anh. Sợ là... mình chỉ là một điểm dừng nhẹ trong đời em thôi."
Tùng lặng người. Tim cậu như bị bóp nghẹt.
Rồi, không chần chừ, cậu bước tới, ngồi xuống cạnh Minh và nói – lần đầu tiên, không giỡn, không né tránh:
"Anh có biết không? Dù đi đâu, nói chuyện với ai, em cũng muốn quay về đây – cái nơi duy nhất em thấy bản thân mình... thật sự yên. Em nghĩ về anh cả khi em đang cười với người khác. Và em ghen với cả những buổi chiều anh uống trà một mình không có em."
Minh khẽ nghiêng đầu. Im lặng ấy giờ không còn là rào cản nữa, mà là cách anh lắng nghe từng chữ từ tim Tùng.
Anh vươn tay, chạm nhẹ vào tay cậu. Không mạnh, không vội. Chỉ là một chạm nhỏ, nhưng như dỡ bỏ được tất cả khoảng cách từ trước đến nay.
Và rồi họ ngồi đó – không cần nói thêm gì nữa. Vì khi ta thật sự sợ mất một người, ta mới biết rằng... người ấy đã trở thành một phần của mình từ lâu rồi.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro