Chương 8: Trong tâm trí của kẻ khác

Celeste ngồi giữa vòng tròn được vẽ bằng phấn trắng, mắt nhắm lại, tay đặt lên mặt kính đồng hồ cát.

Căn phòng cũ, nơi mọi chuyện bắt đầu, giờ được khóa bằng một bùa cách âm – Theodore đã đặt từ lúc hoàng hôn.

“Chắc chứ?” – cậu hỏi, giọng trầm.

Celeste gật đầu.

“Chỉ cần anh giữ lấy tay em. Đừng buông, dù thấy gì đi nữa.”

Theodore ngồi đối diện, nắm lấy tay cô.

“Nếu em không còn nhận ra mình là ai, thì anh sẽ là người nhắc em.”

Và cậu đặt tay còn lại lên đỉnh đồng hồ cát.

Nghi lễ bắt đầu, một ánh sáng bạc lan ra từ cát. Không chói, nhưng đủ để căn phòng mờ đi – như thể họ đang chìm vào một tầng không gian khác, nơi không còn thời gian.

Họ rơi.

Không phải theo nghĩa đen, mà theo ký ức.

Trong tâm trí, họ thấy một khu vườn kính, rất rộng. Mùi bạc hà. Ánh sáng rọi qua mái kính cong cong.

Celeste – hoặc Irene – đang ngồi vẽ. Một người đàn ông đến bên cô, đặt tay lên vai.

“Con không thể giữ mọi thứ lại được. Sẽ đến lúc con phải buông – để sống tiếp.”

Cô gái ngẩng lên, gương mặt là Celeste, nhưng ánh mắt – lại khác. Một thứ từng trải, già hơn cô bây giờ.
_______________________________________
Một phòng thí nghiệm. Đêm.
Tiếng tranh cãi. Một nhóm người mặc áo choàng bạc – biểu tượng Hội Bảo tồn Thời gian. Và giữa họ là Aramis Ainsley, mái tóc hoa râm, tay cầm chiếc đồng hồ cát.

“Không được chuyển vào bất kỳ cơ thể sống nào! Ký ức không thể sống trong vật chủ khác nếu không có ràng buộc máu.”

Một người phản bác:

“Nếu không, chúng ta sẽ mất toàn bộ mảnh thời gian đó – và Irene sẽ tan biến!”

Aramis hét:

“Vậy để con bé tan biến. Còn hơn để nó sống trong người khác – như một bóng ma!”

Khoảnh khắc nặng nề nhất
Theodore thấy Celeste – cô bé năm tám tuổi – nằm trong phòng y tế của Beauxbatons, mắt nhắm, máu chảy từ tai.

Trên trán cô, phù hiệu của Hội vừa tắt.

Một giọng nữ vang lên – có lẽ là y tá:

“Cô bé… vẫn sống. Nhưng ký ức không còn nguyên. Có gì đó… đã chen vào.”

Theodore lùi lại theo phản xạ. Nhưng lúc ấy, Celeste (hiện tại) – vẫn tay trong tay với cậu – quay lại nhìn cậu giữa không gian ký ức:

“Anh vẫn còn ở đây à?”

Cậu siết tay cô chặt hơn.

“Không đi đâu cả.”

Kết thúc nghi lễ

Ánh sáng bạc thu lại. Đồng hồ cát trở về trạng thái bình thường.

Họ mở mắt – mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán cả hai.

Celeste run nhẹ. Theodore kéo cô vào lòng – không phải vì cô yếu, mà vì cả hai vừa đi qua một phần của sự thật không dành cho một người mang một mình.

“Em nghĩ mình không chỉ là Celeste,” cô nói, “mà cũng không còn là Irene.”

“Vậy em là ai?” – Theodore hỏi.

Cô ngẩng đầu nhìn cậu, khẽ mỉm cười, giọng bình tĩnh lạ thường:

“Em là người giữ đoạn ký ức mà thế giới này đã cố gắng giấu đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro