Tập 3

Năm cuối cấp, áp lực học tập như một sợi dây căng chặt bao trùm cả ngôi trường. Hành lang luôn chật ních học sinh cầm chồng sách dày cộp, trong thư viện ghế nào cũng kín người.

Lâm Tư Du cũng không ngoại lệ. Ngày nào cô cũng cắm cúi bên bàn học, viết hết đề toán này đến đề toán khác. Nhưng chỉ cần có bóng dáng quen thuộc lướt ngang qua, trái tim cô lại run lên một nhịp.

Trì Dận Thành.

Cậu ngày càng chững chạc, đôi mắt sáng dưới hàng mi dài, dáng người cao lớn, khí chất nổi bật giữa đám bạn bè. Ở tuổi mười tám, cậu đã trở thành hình bóng được vô số nữ sinh ngưỡng mộ.

Còn Hạ Dao, vẫn luôn như vậy — dịu dàng, trong trẻo, nụ cười đủ để xua tan mọi căng thẳng. Hai người họ đứng cạnh nhau, thật sự giống như cặp đôi được định sẵn.

Tư Du biết, khoảng cách giữa cô và họ đã xa hơn bao giờ hết.

Ngày hôm ấy, sau giờ tự học buổi tối, học sinh trong lớp lục tục ra về. Sân trường chìm trong ánh đèn vàng mờ nhạt.

Tư Du ôm chồng sách, chậm rãi bước ra, thì bỗng nghe tiếng xôn xao ở dãy hành lang phía sau.

Cô theo bản năng nép vào bức tường, vô thức dừng lại.

Trong ánh sáng nhàn nhạt, Dận Thành đứng thẳng lưng, hai tay siết chặt. Trước mặt cậu, Hạ Dao khẽ cúi đầu, dáng vẻ bối rối.

Tim Tư Du đập mạnh.

Tiếng nói của cậu, trầm thấp nhưng rõ ràng, vang lên trong đêm tĩnh mịch:

"Dao Dao, mình thích cậu. Từ rất lâu rồi."

Cả thế giới như nổ tung trong đầu Tư Du.

Từng chữ một, như nhát dao cắm vào tim.

Cô ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt. Chỉ một bước thôi, chỉ cần rẽ qua góc tường, cô sẽ xuất hiện trước mặt hai người. Nhưng đôi chân như bị đóng đinh xuống nền gạch, không nhúc nhích nổi.

Ánh mắt Hạ Dao thoáng run rẩy. Rồi, dưới ánh đèn vàng nhạt, cô khẽ gật đầu, nở nụ cười dịu dàng quen thuộc.

Khoảnh khắc ấy, Dận Thành khẽ thở ra, khóe môi cong lên thành nụ cười hiếm hoi — nụ cười chân thành, ấm áp, chẳng chút kiềm chế.

Nụ cười ấy... chưa từng dành cho Tư Du.

Cô lùi lại, bàn tay run bắn, sách vở rơi xuống phát ra tiếng động khẽ.

Tim Tư Du ngừng đập.

Sợ bị phát hiện, cô vội vàng cúi xuống nhặt sách, ôm chặt vào lòng rồi quay người bỏ chạy.

Gió đêm buốt lạnh táp vào mặt, nhưng không thể xua đi hơi nóng nơi khóe mắt.

Nước mắt rơi lã chã, hòa vào bóng tối.

Hóa ra... suốt bao năm qua, tất cả chỉ là ảo vọng của riêng mình.

Khi về đến phòng, Tư Du bật đèn bàn, mở cuốn nhật ký. Trang giấy trắng nhanh chóng bị thấm ướt bởi từng giọt lệ.

Cô run rẩy viết những dòng chữ gãy vụn:

"Hôm nay, cậu ấy đã nói thích một người khác.

Không phải mình.

Mãi mãi không phải mình."

Ngòi bút cắm xuống, nét chữ nhòe đi.

Cô úp mặt vào cuốn sổ, tiếng nấc nghẹn vang lên, run rẩy đến tận cùng.

Ngoài cửa sổ, những ánh đèn thành phố vẫn nhấp nháy xa xôi, như chẳng liên quan gì đến nỗi đau đang xé toạc một trái tim nhỏ bé trong căn phòng tối ấy.

Ngày hôm sau, lớp học tràn ngập tiếng cười nói. Nhưng với Tư Du, mọi thứ như chìm trong sương mù.

Cô ngồi ở bàn cuối, đầu cúi gằm xuống tập vở, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Tay vẫn run run khi viết từng dòng chữ.

Kỳ San ngồi bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô, môi mím chặt:

"Du này... cậu không sao chứ?"

Tư Du chỉ lắc đầu, giọng khàn khàn:

"Không sao... chỉ là mệt chút thôi."

Nhưng Kỳ San biết rõ, ánh mắt Tư Du không còn ánh sáng như trước.

Trong giờ ra chơi, lớp học rộn ràng với bàn tán về Dận Thành – Hạ Dao chính thức trở thành cặp đôi.

"Cuối cùng cũng thành đôi! Quá xứng đôi luôn!"

"Đúng rồi, nhìn Dận Thành cười với Dao Dao, tim mình tan chảy luôn."

Từng lời nói như mũi dao vô hình cắm thẳng vào trái tim Tư Du. Cô cúi xuống, khẽ thở dài, không hề đáp lời.

Kỳ San lặng lẽ lấy tay đặt lên vai cô, thì thầm:

"Được rồi, khóc một chút cũng không sao. Nhưng đừng để mọi người thấy cậu yếu đuối quá. Mình sẽ ở đây, bên cạnh cậu mà."

Một lát sau, hai người rời lớp, đi dạo quanh sân trường. Mưa phùn bắt đầu rơi, những hạt nước li ti làm tóc và áo Tư Du ướt nhẹp.

Nhưng lần này, cô không còn cảm giác cô độc tuyệt đối. Kỳ San cười rạng rỡ, khoác tay cô:

"Nhìn này, cùng mình đi dưới mưa một chút, sẽ thấy dễ chịu hơn. Cuộc sống không chỉ toàn màu xám đâu."

Tư Du nhìn Kỳ San, mím môi. Một phần nhỏ trong lòng cô cảm thấy ấm áp, dù nỗi đau vì Dận Thành – Hạ Dao vẫn còn nguyên vẹn.

Chiều hôm đó, cả lớp tụ tập tại quán trà sữa nhỏ gần trường. Dận Thành cầm tay Hạ Dao, nở nụ cười tự tin. Họ nói chuyện, cười đùa như thể thế giới này chỉ dành riêng cho hai người.

Tư Du đứng ở góc, tay cầm ly nước, lặng lẽ quan sát. Giọt nước mắt lăn trên má, nhưng cô vẫn giữ im lặng.

Kỳ San thì thầm bên tai:

"Du này... biết không, cậu có thể buồn, nhưng không được tự bỏ mình ra ngoài. Cậu vẫn đáng yêu, vẫn quan trọng, vẫn là chính cậu. Họ có thể nắm tay nhau, nhưng cậu vẫn còn mình, và mình sẽ không rời bỏ cậu đâu."

Tư Du nhìn Kỳ San, khóe mắt nhòe nước. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự chỗ dựa vững chắc: không phải Dận Thành, cũng không phải Hạ Dao, mà là một người bạn thật sự – người hiểu, người thấy, người ở bên.

Dần dần, nhịp sống của Tư Du trở lại bình thường, nhưng trong lòng vẫn là một khoảng trống không thể lấp đầy.

Cô hiểu rõ: trái tim mình đã tổn thương, nhưng đời vẫn phải bước tiếp. Và cô sẽ bước tiếp... cùng Kỳ San.

Thượng Hải – thành phố vừa hiện đại vừa náo nhiệt, nơi những tòa nhà chọc trời chạm vào mây, nơi dòng người hối hả trôi qua những con đường ngập ánh đèn.

Tư Du bước vào khuôn viên Đại học Kinh tế Thượng Hải, nơi cô theo học ngành quản trị kinh doanh. Ngay từ cổng chính, cô đã bị choáng ngợp bởi diện tích rộng lớn, hồ nước nhân tạo lấp lánh phản chiếu ánh nắng chiều, xung quanh là hàng cây bàng trải dài, lá mùa thu rung rinh trong gió.

Các tòa nhà hiện đại, kính sáng, những lớp học với trang thiết bị tối tân, không gian tự học rộng rãi khiến Tư Du vừa hứng thú vừa lo lắng.

Cô cầm cặp bước chậm, mắt dõi theo dòng sinh viên đông đúc. Nhiều người nhóm bạn tụ tập trò chuyện, vài đôi tay nắm tay nhau, cười nói rộn rã.

Trong đám đông ấy, cô bỗng thấy một bóng dáng cao lớn, gương mặt sắc nét, phong thái tự tin nhưng không hống hách, dáng vẻ thư sinh toát ra khí chất khiến bất kỳ ai đi ngang cũng phải ngoái nhìn.

Anh ấy – Cố Minh Dạ, đàn anh khóa trên hai khoá, ngành kinh tế tài chính.

Lần gặp đầu tiên không có lời chào hỏi dài dòng. Cô vừa loay hoay tìm thư viện thì anh đi ngang, cầm vài cuốn sách nặng trong tay. Khi thấy cô vội vã lạc hướng giữa khuôn viên rộng, anh dừng lại:

"Cô là sinh viên mới hả? Cần giúp đỡ không?"

Tư Du ngượng ngùng gật đầu.

Cố Minh Dạ bước tới, hướng dẫn cô đường đi đến thư viện, giải thích quy trình mượn sách, vị trí phòng học, quán cà phê trong khuôn viên. Giọng anh trầm ổn, vừa nghiêm túc vừa ấm áp, khiến Tư Du cảm thấy yên tâm lạ thường.

Những tuần đầu đại học, Cố Minh Dạ dần trở thành "ánh sáng" của cô:

Khi Tư Du lạc hướng giữa khuôn viên rộng, anh luôn xuất hiện đúng lúc.

Khi cô gặp khó khăn trong bài tập nhóm, anh âm thầm chỉ dẫn từng bước.

Khi cô mệt mỏi vì bài kiểm tra liên tục, anh xuất hiện với một ly cà phê nóng, kèm nụ cười dịu dàng.

Điều đặc biệt là, với mọi người xung quanh, Cố Minh Dạ vẫn lạnh lùng, ít nói. Nhưng với Tư Du, anh dịu dàng, chu đáo đến mức cô không dám thốt ra lời cảm ơn đầy đủ.

Một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn hắt qua những tòa nhà kính, Tư Du ngồi trên ghế đá trước thư viện, ôm sách ôm gối. Cố Minh Dạ đến, đặt một cốc cà phê nóng lên bàn:

"Đừng thức khuya quá. Học hành quan trọng, nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn."

Tư Du nhìn anh, lưỡng lự: "Cảm ơn... Cố Minh Dạ."

Anh mỉm cười, ánh mắt thoáng qua sự quan tâm nhưng không phô trương:

"Điều quan trọng là cô cần giữ cân bằng. Đừng tự dày vò bản thân."

Lần đầu tiên, Tư Du cảm thấy trong lòng không còn cô độc. Trong ánh hoàng hôn nhuộm đỏ tòa thư viện, bóng dáng anh dường như thắp lên một ngọn lửa dịu dàng, ấm áp, dẫn đường cho cô trong những ngày tháng đầy áp lực học tập và ký ức tình cảm đau khổ.

Thời gian trôi qua, Tư Du dần quen với nhịp sống đại học: bài tập, nhóm học, thư viện, cà phê buổi chiều và những buổi dã ngoại cuối tuần.

Trong tất cả những điều ấy, Cố Minh Dạ trở thành một bóng dáng quen thuộc.

Khi Tư Du mệt mỏi vì deadline, anh luôn xuất hiện với ly cà phê nóng, ánh mắt dịu dàng nhắc nhở: "Đừng tự dày vò bản thân."

Khi cô ngồi một mình trong thư viện, anh sẽ đặt cuốn sách hay trước mặt, lặng lẽ ngồi cạnh mà không nói nhiều.

Khi cô lạc đường giữa khuôn viên rộng, anh xuất hiện như đúng dự đoán, nở nụ cười vừa nghiêm túc vừa ấm áp.

Nhưng Cố Minh Dạ không phải là bạn duy nhất. Kỳ San, người bạn thân từ cấp 3, cũng đã vào Thượng Hải theo một ngành khác. Ngay từ ngày đầu tiên ở đại học, cô đã gọi điện thoại, nhắn tin liên tục nhắc nhở Tư Du chăm sóc bản thân, vừa trêu ghẹo vừa quan tâm.

Một buổi chiều, ba người cùng nhau đến quán trà sữa gần khuôn viên.

Kỳ San vỗ tay hăng hái:

"Được rồi, hôm nay chúng ta phải chụp hình lưu lại khoảnh khắc 'Du – Dạ – San' này!"

Tư Du đỏ mặt, vừa ngồi vừa nhắm mắt né tránh, còn Cố Minh Dạ thì chỉ mỉm cười, hơi nghiêng đầu quan sát cô:

"Không cần phải miễn cưỡng, nhưng nếu cô muốn, mình sẽ chụp ảnh cho cô."

Kỳ San bật cười, huých nhẹ vai Tư Du:

"Thấy chưa, không chỉ có anh ta lạnh lùng đâu. Cậu ấy cũng biết cười mà!"

Tư Du nhìn anh, khóe môi khẽ nhếch lên, cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng.

Ngày khác, trong sân trường, Tư Du vội vã chạy qua khuôn viên để kịp giờ học, bất ngờ bị ngã.

Cố Minh Dạ đã đứng ở đó từ bao giờ, nhanh tay đỡ cô, ánh mắt trầm ổn, giọng trầm:

"Cẩn thận một chút."

Tư Du cảm thấy tim mình lặng đi. Cô nhận ra: không phải lúc nào mình cũng cô đơn, luôn có một người âm thầm ở bên.

Kỳ San đứng cạnh, nắm tay cô, cười rạng rỡ:

"Thấy chưa, mình đã nói mà. Dù cậu có rơi thế nào, vẫn có người đứng cạnh."

Ba người đứng dưới ánh nắng chiều, bóng dài in trên nền gạch, tạo thành một hình tam giác kỳ lạ: một người bạn thân, một "ánh sáng" mới, và cô – trái tim vừa tổn thương nhưng đang dần mở ra.

Một buổi chiều cuối tuần, Tư Du ngồi trên ghế đá cạnh hồ trong khuôn viên đại học. Lá cây vàng rơi lác đác, ánh nắng nhuộm khắp mặt hồ, phản chiếu gợn sóng lấp lánh.

Cô mở sách nhưng chẳng thể tập trung. Tâm trí vẫn quay về ký ức xưa: Dận Thành – Hạ Dao, ánh mắt, nụ cười, những điều cô đã chôn kín từ cấp 3.

Một cơn gió nhẹ thổi, cuốn theo vài trang sách bay lên. Cô cố với lấy nhưng bất ngờ va phải đôi tay ai đó.

"Cẩn thận."

Tư Du ngẩng lên, gặp ánh mắt trầm ấm của Cố Minh Dạ. Anh cúi xuống giúp cô thu dọn trang sách, rồi đặt một cốc trà nóng lên bàn.

"Đừng để mình lo lắng quá. Học hành quan trọng, nhưng nghỉ ngơi cũng quan trọng không kém."

Tư Du nhìn anh, cảm giác ấm áp lan khắp cơ thể. Lâu lắm rồi cô mới thấy yên tâm như thế, cảm giác có người thật sự ở bên.

Nhưng ký ức về Dận Thành – Hạ Dao vẫn như bóng ma, lẩn quẩn trong lòng. Cô vừa muốn mở lòng, vừa sợ sẽ lại tổn thương.

Kỳ San xuất hiện, tay kéo theo một túi bánh và nụ cười rực rỡ:

"Du này, cậu lại trầm tư rồi à? Hãy nhìn xung quanh đi, thế giới không chỉ có ký ức buồn đâu."

Tư Du mỉm cười yếu ớt. Kỳ San ngồi xuống cạnh, huých nhẹ vai cô:

"Nhìn này, cậu đang có hai chỗ dựa. Một là mình, hai là... người kia."

Cô chỉ về phía Cố Minh Dạ, người đang lặng lẽ chăm chú đọc sách, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về cô.

Lòng Tư Du rung lên. Cô nhận ra: trái tim đã từng tan vỡ vẫn có thể mở ra lần nữa, nhưng cần thời gian, cần niềm tin.

Cô tự nhủ: Không thể quên quá khứ, nhưng cũng không được để nó chi phối tương lai.

Chiều dần tắt, hồ nước lấp lánh ánh hoàng hôn. Ba người – Tư Du, Kỳ San và Cố Minh Dạ – cùng nhau cười đùa, trò chuyện. Dường như mọi đau khổ tạm thời lùi lại, nhường chỗ cho ánh sáng mới.

Một mối quan hệ mới đang hình thành, vừa ấm áp, vừa đầy hứa hẹn. Và Tư Du, lần đầu tiên sau nhiều năm, cảm thấy mình có thể bước tiếp.

Một buổi tối cuối tuần, Tư Du nhận được lời mời từ một buổi tiệc nhỏ của lớp cũ cấp 3.

Cô do dự, tay cầm điện thoại mà lòng trống rỗng. Những ký ức về Dận Thành – Hạ Dao hiện lên rõ mồn một: nụ cười, ánh mắt, khoảnh khắc tỏ tình trước thư viện trường...

"Liệu mình có nên đi không?" cô tự hỏi, giọng thầm lặng.

Kỳ San xuất hiện ngay sau lưng, tay kéo vali sách vở, mắt nhìn cô nghiêm túc nhưng ẩn chứa sự trêu chọc:

"Đi thôi, để mình đi cùng. Nhưng cậu phải hứa, không được chỉ đứng lặng nhìn cậu ấy và tự làm mình đau nữa."

Tư Du gật đầu, vẫn cảm giác tim thắt lại.

Buổi tiệc diễn ra tại một quán café sang trọng gần trung tâm Thượng Hải. Ánh đèn vàng nhạt phản chiếu trên kính, tạo không gian vừa ấm cúng vừa trang trọng.

Dân số đông, tiếng cười nói rộn rã. Và đúng như dự đoán, Dận Thành – Hạ Dao xuất hiện, tay trong tay, thu hút mọi ánh nhìn.

Tư Du đứng nép một góc, lòng như bị bóp nghẹt.

Nhưng lần này, cô không đơn độc. Bên cạnh là Kỳ San – và ánh mắt âm thầm quan sát, bảo vệ từ Cố Minh Dạ, người vẫn đứng lặng lẽ gần lối ra, sẵn sàng giúp đỡ nếu cần.

Một người bạn vô tình làm đổ nước, và ngay lập tức, Cố Minh Dạ lao tới, che chắn, nhặt giúp Tư Du vài thứ rơi vãi. Anh nhìn cô, giọng trầm ấm:

"Đừng lo lắng, để mình lo."

Tư Du ngẩn người. Lòng cô bỗng dịu lại.

Lần đầu tiên, cô nhận ra: ký ức đau khổ có thể vẫn tồn tại, nhưng cô không còn bị chúng chi phối hoàn toàn. Có người âm thầm đứng bên, sẵn sàng bảo vệ và dìu dắt cô.

Cuối buổi tiệc, khi Dận Thành – Hạ Dao rời đi, Tư Du thở dài, bước ra ngoài trời đêm se lạnh. Cố Minh Dạ đi theo, trao cho cô một chiếc áo khoác mỏng:

"Trời lạnh, mặc vào đi."

Cô cảm ơn, ánh mắt thoáng nhìn anh. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim cô nhận ra một điều:

Dù quá khứ có đau đớn thế nào, mình vẫn có thể bước tiếp. Ánh sáng ấy – chính là Cố Minh Dạ.

Kỳ San đứng cạnh, cười rạng rỡ:

"Đấy, mình đã nói rồi, cậu không còn cô độc nữa. Bây giờ là lúc tin tưởng và mở lòng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro