Tập 4

Một buổi sáng trong căn hộ hiện đại của gia đình Lâm, ánh nắng xuyên qua rèm, chiếu lên bàn ăn sáng gọn gàng.

Tư Du vừa nhấm nháp bữa sáng thì nhận được cuộc gọi từ bà nội:

"Du à... chuyện này là thật, con phải nghe bà nói trước."

Tư Du nhíu mày, tay run nhẹ: "Chuyện gì ạ, bà?"

Bà nội thở dài, giọng nghiêm túc:

"Gia đình Trì – Lâm vừa quyết định hôn sự... Con, Du à, sẽ là cô dâu được chọn."

Tư Du sững người, cốc nước trong tay rơi xuống bàn, va vào sàn phát ra tiếng lách tách.

"C-Cô dâu...?" cô khẽ thốt. Tim đập loạn nhịp, đầu óc trống rỗng.

Bà nội gật nhẹ:

"Đúng vậy. Họ đã bàn với bố mẹ con, coi như một sự kết hợp lợi ích giữa hai gia đình. Con... sẽ cưới Trì Dận Thành."

Tên Trì Dận Thành vang lên trong đầu Tư Du, khiến tim cô như bị nhấn chìm trong biển băng.

Bao ký ức đau khổ, bao hy vọng vụn vỡ, tất cả dồn lại trong một khoảnh khắc: cô phải trở thành vợ của người mà trái tim từng yêu thầm nhưng không được đáp lại.

Cô cố gắng ngồi xuống, nhưng tay vẫn run, giọng nghẹn:

"B-bà... sao lại là... Trì Dận Thành ạ?"

Bà nội nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa thương xót:

"Đây là quyết định của hai gia đình. Bà biết chuyện cậu ấy từng làm con đau, nhưng hôn nhân không chỉ là tình cảm cá nhân. Con... phải hiểu rằng, đây là thực tế."

Tư Du cúi gằm, nước mắt trào ra. Cô không biết nên vui hay nên khóc. Một phần trong lòng sợ hãi, một phần vẫn đau nhói.

Chiều hôm đó, Tư Du tìm đến quán cà phê quen thuộc – nơi cô từng gặp Cố Minh Dạ.

Anh đang ngồi một mình, ánh mắt thoáng nghiêm trọng khi nhìn cô:

"Chuyện gì vậy? Sao trông em rối thế?"

Tư Du run rẩy, không giấu được:

"Cố Minh Dạ... em phải cưới Trì Dận Thành."

Cố Minh Dạ im lặng, trầm ngâm. Giọng anh trầm nhưng chắc chắn:

"Du... nghe này, dù chuyện này bất ngờ, em vẫn còn quyền lựa chọn con đường của mình. Và anh sẽ ở bên em, dù là dưới bất cứ hình thức nào."

Tư Du nhìn anh, một phần nhỏ trong lòng thấy dịu lại. Nhưng nỗi đau quá khứ vẫn còn, xen lẫn với áp lực hôn nhân sắp đặt, khiến cô cảm thấy ngột ngạt.

Ngày hôm sau, Tư Du nhận được thông báo: trưa nay sẽ có buổi gặp mặt giữa hai gia đình tại phòng khách sang trọng của gia đình Trì.

Cô bước vào, tay nắm chặt cặp sách, lòng ngổn ngang. Ánh mắt bà nội trầm lặng, nhắc nhở cô:

"Du à... bình tĩnh. Con hãy tỏ ra lễ phép và kiên định, đừng để cảm xúc lấn át."

Phòng khách rộng lớn, trần cao, đồ nội thất sang trọng. Trì Dận Thành đứng cạnh cha mẹ, dáng người cao ráo, ánh mắt thoáng ngạc nhiên khi thấy cô bước vào.

Cô dừng lại, cúi người chào lịch sự:

"Chào anh Dận Thành, chào ông bà."

Trì Dận Thành nhíu mày, giọng trầm lạnh nhưng có phần tò mò:

"À... cô là Lâm Tư Du, đúng không?"

Tư Du gật đầu, trong lòng vẫn run: Người này... là người từng khiến tim mình tổn thương, giờ lại sắp trở thành chồng mình...

Cha mẹ hai bên bắt đầu trao đổi, bàn về lễ hôn, ngày cưới, và những điều khoản gia đình.

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, nhưng với Tư Du, mỗi câu chữ như nhấn thêm gánh nặng lên vai.

Trì Dận Thành quay sang nhìn cô, ánh mắt sắc bén:

"Vậy là... từ giờ, chúng ta sẽ là vợ chồng. Cậu hiểu chứ?"

Tư Du khẽ gật, giọng trầm nhưng cố tỏ ra bình tĩnh:

"Vâng... cháu hiểu."

Một khoảnh khắc im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng đồng hồ kêu tích tắc. Trong mắt cô, Dận Thành hiện lên vừa quen vừa xa lạ.

Kỳ San đứng phía sau, nắm tay Tư Du:

"Du này... đừng lo. Mình sẽ luôn ở bên, dù chuyện này khó đến đâu."

Cố Minh Dạ, đứng bên ngoài phòng khách quan sát, ánh mắt trầm lặng nhưng đầy quyết tâm:

"Dù chuyện gì xảy ra, mình sẽ không để cô đơn."

Trì Dận Thành quan sát cô một lúc lâu, rồi hỏi một câu khiến Tư Du nghẹn:

"Cậu... có muốn điều gì không, trước khi chúng ta... bắt đầu mọi thứ?"

Tư Du lặng im, trái tim chực vỡ. Cô muốn nói ra rằng mình chưa sẵn sàng, muốn từ chối, nhưng lời nói mắc nghẹn nơi cổ họng.

Cố Minh Dạ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, nhắc nhở bằng ánh mắt: "Bình tĩnh."

Cô hít sâu, rồi chỉ khẽ gật đầu:

"Vâng... cháu sẽ làm trọn bổn phận."

Buổi chiều hôm đó, sau khi buổi gặp mặt kết thúc, Trì Dận Thành rời phòng khách, bước ra sân thượng. Ánh nắng chiều hắt xuống, phản chiếu trên mái nhà, nhưng khuôn mặt anh vẫn trầm lạnh, đầy bực bội.

Tư Du đứng cách anh vài bước, tim đập thình thịch. Cô biết anh muốn nói gì, nhưng không dám tiến gần.

"Du... cậu có biết mình ghét cái chuyện này đến mức nào không không?" Dận Thành gắt, giọng trầm nhưng đủ để rung động không gian tĩnh lặng.

Tư Du khẽ gật đầu, giọng nhỏ nhẹ:

"Vâng... em biết... nhưng... đây là quyết định của gia đình."

Anh hít sâu, trấn tĩnh bản thân, giọng chậm rãi hơn:

"Gia đình họ... không quan tâm gì đến cảm xúc của mình. Mình phản đối cũng vô ích."

Cô nhìn anh, lòng nhói đau. Bao năm yêu thầm, giờ anh lại trở thành "chồng sắp cưới" của cô, nhưng chính anh cũng bất lực.

Tư Du nuốt nước mắt, cố gắng mỉm cười:

"Em... em sẽ đồng ý. Nếu đây là hạnh phúc mà gia đình dành cho chúng ta... thì em coi đó là hạnh phúc muộn màng."

Dận Thành nhìn cô, đôi mắt thoáng chùng lại, giọng trầm:

"Cậu... thật sự chấp nhận?"

Tư Du gật đầu, cắn môi, mắt dần lấp đầy nước:

"Vâng... em chấp nhận. Nhưng... mong anh đừng làm tổn thương em."

Anh im lặng, chỉ biết nhìn cô. Trong ánh chiều tà, bóng hai người trải dài trên nền gạch, lặng im nhưng đầy cảm xúc: ngột ngạt, bất lực, và nỗi đau âm thầm.

Sau buổi đó, Tư Du trở về nhà, ngồi lặng trong phòng, tay ôm chặt gối. Trong lòng cô, "hạnh phúc muộn màng" trộn lẫn với nỗi buồn, sự sợ hãi, và cả hy vọng nhỏ nhoi – rằng có thể tìm thấy chút bình yên trong hôn nhân sắp đặt này.

Cố Minh Dạ đứng ngoài cửa sổ, nhìn cô qua ánh đèn vàng, lặng lẽ:

"Dù chuyện gì xảy ra, em sẽ không cô đơn. Anh sẽ ở bên em, từ bây giờ..."

Ngày hôn lễ đến, Thượng Hải rực rỡ trong ánh nắng cuối thu. Cổng khách sạn 5 sao trang trí lộng lẫy với hoa tươi và dải lụa đỏ rực, xe hơi sang trọng nối dài như con đường đưa cô dâu đến với "hạnh phúc muộn màng".

Tư Du mặc váy cưới trắng tinh khôi, tóc búi nhẹ, tay ôm bó hoa lan trắng. Ánh mắt em vừa lo lắng vừa cố gắng kiềm nén cảm xúc.

Bên cạnh, Cố Minh Dạ đứng lặng lẽ, ánh mắt ấm áp nhưng giữ khoảng cách, như muốn nhắc nhở: "Dù chuyện gì xảy ra, anh luôn ở đây."

Khách mời chúc tụng, tiếng cười rộn rã, âm nhạc du dương vang lên. Dân tình trầm trồ trước sự xa hoa, sự hoàn hảo bề ngoài của buổi lễ.

Trì Dận Thành bước tới, áo vest đen vừa vặn, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng khi nhìn em, vẫn mỉm cười, nụ cười vừa đúng mực vừa khiến người ta khó đoán.

Nhưng rồi, trong khoảnh khắc Tư Du tiến lên lễ đường, ánh mắt Dận Thành thoáng liếc về phía Hạ Dao – người đang đứng bên lề, nụ cười hiền dịu, dịu dàng và tinh tế.

Tư Du cảm nhận được ánh mắt ấy, tim em như bị bóp chặt. Em gắng cười theo lễ nghi, nhưng từng bước đi, từng hơi thở đều tràn ngập cảm giác bất lực: người em từng yêu thầm, giờ là chồng sắp cưới, nhưng ánh mắt anh... lại hướng về người con gái khác.

Kỳ San đứng phía sau, nắm tay em, thì thầm:

"Du này... cậu đừng lo. Nhìn thấy gì cũng không quan trọng. Cậu có quyền bước tiếp."

Cố Minh Dạ đứng xa đó, ánh mắt nghiêm túc, trầm ổn:

"Em sẽ không cô đơn. Anh sẽ là điểm tựa trong mọi chuyện."

Tiếng nhạc lên cao trào, lời thề nguyện vang vọng. Dẫu bề ngoài Tư Du nở nụ cười, nhưng bên trong là dòng cảm xúc ngổn ngang: hạnh phúc muộn màng, nỗi đau về quá khứ, và một tia hy vọng bé nhỏ – có người âm thầm ở bên em, dù chưa bao giờ thốt ra lời.

Hôn lễ kết thúc trong ánh mắt lẫn lộn: sự hoàn hảo bề ngoài, nhưng trái tim Tư Du – Dận Thành – Hạ Dao đều mang theo những dư âm chưa nguôi.

Buổi tối, phòng tân hôn tại khách sạn năm sao sáng rực, trang trí xa hoa với hoa tươi, nến lung linh, khăn trải giường trắng muốt, tất cả đều hoàn hảo, sang trọng đến mức hoàn mỹ.

Tư Du đứng giữa phòng, mặc váy cưới lụa mềm, tay ôm bó hoa lan trắng, tim đập thình thịch. Em ngẩng lên nhìn quanh, căn phòng rộng lớn nhưng trống trải, tiếng nhạc du dương vẫn vang nhưng dường như chẳng chạm vào lòng em.

Trì Dận Thành đã rời đi sau khi hoàn tất lễ nghi tân hôn, chỉ để lại lời lạnh lùng:

"Em nghỉ ngơi đi, anh có việc phải ra ngoài."

Tư Du đứng im, tay run, ánh mắt chăm chú nhìn theo cánh cửa đóng sập. Em không hiểu tại sao tim mình lại đau nhói đến vậy. Người cô vừa kết hôn... lại bỏ mặc em một mình trong căn phòng rộng lớn, trống trải.

Một phần em giận, muốn hét lên, nhưng giọng nói nghẹn trong cổ họng. Một phần em thấy đau đớn, nhói lên vì nỗi cô đơn mà em biết sẽ kéo dài suốt đêm.

Em đi đến cửa sổ, nhìn ra thành phố Thượng Hải lung linh ánh đèn, dòng xe nối dài như những con sông ánh sáng. Cô đơn, bơ vơ, nhưng vẫn cố nắm chặt bó hoa trong tay, tự nhủ: Đây là hạnh phúc muộn màng... và em sẽ phải mạnh mẽ.

Cố Minh Dạ đứng ngoài khách sạn, lặng lẽ nhìn căn phòng qua cửa kính. Ánh mắt anh nghiêm trọng, trầm ổn nhưng đầy quyết tâm:

"Em không cô đơn đâu. Dù thế nào, anh sẽ ở bên em."

Kỳ San cũng ở bên cạnh, nhắn tin an ủi: "Du à... đừng khóc. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cậu vẫn còn có anh Minh Dạ và tớ."

Trong căn phòng trống, Tư Du cúi đầu, nước mắt lăn dài, nhưng trong lòng vẫn thầm quyết: dù bị bỏ mặc, dù tình cảm còn chưa được đáp lại, em sẽ không gục ngã. Đây chỉ là bước đầu của một hành trình dài, nơi em phải tự mình đối diện hôn nhân sắp đặt và những cảm xúc lẫn lộn.

Sáng hôm sau, Tư Du thức dậy trong phòng tân hôn, ánh nắng chiếu qua rèm, phủ lên chiếc giường trắng muốt. Em mặc bộ váy ngủ nhẹ, tay cầm ly trà nóng, nhìn quanh căn phòng sang trọng, nhưng trái tim vẫn trống trải.

Bước chân đầu tiên trong vai trò "Trì phu nhân" khiến em vừa háo hức vừa lo lắng. Mọi thứ đều hoàn hảo, từ đồng phục nhân viên khách sạn đến những nghi lễ gia đình sắp xếp, nhưng Trì Dận Thành vẫn giữ khoảng cách, thờ ơ, chỉ gật đầu nhẹ khi em chào:

"Chào anh, Trì Dận Thành."

Anh ngồi vào bàn làm việc, mắt chăm chú vào tài liệu, giọng trầm:

"Em cứ làm theo những gì cần làm. Đừng can thiệp vào chuyện của anh."

Tư Du nuốt nước mắt, cố gắng kiên nhẫn, tự nhủ: Mình sẽ phải mạnh mẽ. Đây là hôn nhân sắp đặt, và mình phải học cách chấp nhận.

Một tuần sau, Hạ Dao từ nước ngoài trở về. Tin tức về sự xuất hiện của cô lan nhanh trong gia đình và công ty, khiến Tư Du vừa hồi hộp vừa căng thẳng.

Trong một buổi chiều, khi Tư Du đang sắp xếp phòng khách, Hạ Dao xuất hiện. Cô vẫn dịu dàng, nụ cười tỏa sáng như ngày nào. Gặp Tư Du, Hạ Dao mỉm cười, giọng ấm áp:

"Em gái, lâu rồi không gặp. Cậu khỏe chứ?"

Tư Du đứng im, lòng chùng lại. Một phần em biết ơn vì sự dịu dàng và quan tâm của Hạ Dao; nhưng một phần khác lại đau nhói, vì Dận Thành – người em vừa kết hôn – vẫn giữ trong tim ánh mắt dành cho Hạ Dao.

Em chỉ khẽ gật đầu, giọng trầm:

"Vâng... em khỏe. Chào chị Hạ Dao."

Hạ Dao đi đến, nắm tay em, nhẹ nhàng vỗ vai:

"Đừng căng thẳng quá, mọi chuyện rồi sẽ ổn."

Tư Du mỉm cười gượng gạo, cảm giác vừa biết ơn vừa chạnh lòng. Em hiểu rằng, trong hôn nhân sắp đặt này, mình không chỉ phải đối diện Dận Thành thờ ơ mà còn phải chấp nhận sự xuất hiện của Hạ Dao – người từng là lý do trái tim anh rung động.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro