One shot 7 : Mùa Xuân Không Em
Ngày xuân ấm áp, những cánh hoa anh đào bay lả tả khắp không gian, tạo nên bức tranh yên bình nhưng cũng đầy buồn bã. Tomioka Giyuu bước đi trên con đường nhỏ, từng bước chân trĩu nặng tâm tư. Trên cổ anh, Kaburamaru - con rắn nhỏ của Obanai - cuộn mình im lặng như thể cũng cảm nhận được sự trống vắng trong lòng Giyuu.
Anh đã quen với việc đến nơi này, nơi mà người anh yêu nhất đã an nghỉ mãi mãi. Đôi mắt anh buồn bã, nhưng có một vẻ dịu dàng không thể lẫn vào đâu được khi nhìn về phía trước - nơi có ngôi mộ của Iguro Obanai.
Dừng lại trước bia mộ phủ đầy cánh hoa anh đào, Giyuu ngồi xuống, đặt tay lên mặt đất lạnh lẽo, nơi mà người từng cùng anh chiến đấu, cùng anh cười nói, và cùng anh trao lời hứa, đã nằm yên. Kaburamaru nhẹ nhàng bò xuống từ cổ anh, cuộn tròn bên mộ, như một cách để nhắc nhở rằng Obanai vẫn còn tồn tại trong mỗi khoảnh khắc.
Giyuu: "Obanai... hôm nay lại là một mùa xuân nữa, hoa anh đào lại nở rộ. Nhưng... Tại sao anh không thấy em?."
Anh thì thầm, giọng nói trầm buồn, nhưng chứa đựng tình cảm sâu sắc. Mỗi mùa xuân trôi qua, Giyuu đều đến đây, nơi cậu nằm yên giữa rừng hoa anh đào, nhưng nỗi đau trong lòng anh không bao giờ phai nhạt. Obanai đã hứa sẽ cùng anh sống sót và quay về, nhưng cuối cùng, chỉ có Giyuu trở lại, với trái tim bị xé nát.
Giyuu: "Anh đã giữ lời hứa, cả đời này chỉ yêu mình em. Nhưng... em không giữ lời với anh."
Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa anh đào ngọt ngào, nhưng Giyuu chỉ thấy trống trải. Những lời chưa nói, những cảm xúc chưa kịp bộc lộ, tất cả giờ chỉ còn lại trong ký ức. Năm tháng dần trôi, nhưng tình yêu của anh dành cho Obanai vẫn vẹn nguyên, chưa bao giờ thay đổi.
Kaburamaru ngẩng đầu lên nhìn Giyuu, như thể hiểu được nỗi đau của anh. Giyuu vươn tay vuốt nhẹ đầu Kaburamaru, đôi mắt anh đỏ hoe nhưng không rơi giọt nước mắt nào. Anh đã khóc nhiều lần trước đó, nhưng giờ đây, anh chỉ muốn giữ lại nụ cười mà Obanai từng yêu thích.
Giyuu: "Em yên tâm, Kaburamaru vẫn ở bên anh. Anh sẽ chăm sóc nó, như thể em vẫn còn ở đây."
Anh ngồi đó, lặng lẽ ngắm nhìn những cánh hoa rơi, lòng ngập tràn nỗi nhớ. Dù cho năm tháng có trôi qua, mùa xuân có lặp lại bao nhiêu lần, thì tình yêu của Giyuu dành cho Obanai vẫn sẽ mãi mãi tồn tại, không bao giờ phai nhòa.
Giyuu: "Anh sẽ lại đến vào mùa xuân năm sau, như mọi khi... Anh sẽ mãi yêu em, Obanai."
Những cánh hoa anh đào tiếp tục rơi, phủ lên bia mộ và người ngồi trước nó. Mùa xuân vẫn đến và đi, nhưng tình yêu của Giyuu vẫn ở lại, vĩnh viễn không đổi thay.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro