Ngoại Truyện 2
Trong căn nhà gỗ quen thuộc, buổi sớm mùa xuân mang theo hương hoa bướm thoang thoảng. Shinobu ngồi tựa bên cửa sổ, trong vòng tay là một bé gái sơ sinh, nhỏ bé và xinh xắn như một cánh hoa vừa hé nở.
Đứa bé có mái tóc đen óng, làn da trắng hồng, đôi mắt khi mở ra ánh lên sắc tím nhạt như phản chiếu từ mẹ. Đó là Tomioka Sora, em gái của Ryo – món quà thứ hai mà Thần số mệnh ban tặng cho gia đình nhỏ.
Ryo, khi ấy đã bốn tuổi, lom khom chạy vào phòng. Đôi mắt xanh biếc tròn xoe, cậu bé hớn hở reo lên:
"Cha! Con muốn bế em!"
Giyuu thoáng khựng lại. Anh còn nhớ rõ lúc Ryo chào đời, bản thân đã căng thẳng đến nỗi không dám chạm mạnh tay vào con. Giờ đây, Ryo bé nhỏ của anh lại đang học cách làm anh trai.
"Cẩn thận, Ryo." – Giọng Giyuu nghiêm nghị nhưng dịu dàng. Anh đỡ lấy cánh tay con trai, cùng cậu bé nhẹ nhàng đón Sora vào lòng.
Bé gái khẽ cựa mình, đôi môi hồng mở ra thành một nụ cười mơ hồ. Ryo nín thở nhìn, rồi khẽ thì thầm:
"Em cười với con... Mẹ ơi, em cười với con kìa."
Shinobu bật cười khẽ, ánh mắt tím long lanh hạnh phúc. Nàng đưa tay vuốt mái tóc Ryo, dịu dàng nói:
"Từ nay con là anh trai rồi. Con phải che chở cho em gái, giống như cha đã từng che chở cho mẹ và con."
Ryo gật đầu thật mạnh, ôm chặt em gái bằng đôi tay bé nhỏ. Trong đôi mắt xanh biếc kia ánh lên một sự quyết tâm ngây thơ nhưng mãnh liệt.
⸻
Chiều xuống, Kanao lại ghé qua thăm. Cô mang theo vài cành hoa oải hương, cắm vào bình nhỏ cạnh giường. Khi nhìn thấy Sora, Kanao khẽ mỉm cười, trong ánh mắt chan chứa thương yêu.
"Chị Shinobu, em bé giống chị nhiều hơn Ryo." – Kanao nói, rồi ghé xuống hôn nhẹ lên trán Sora.
Shinobu ôm con gái, thì thầm:
"Con tên là Sora – bầu trời. Mẹ mong con sẽ có một tâm hồn rộng lớn, tự do bay lượn như cánh bướm ngoài kia. Dù là con gái, mẹ mong con sẽ mạnh mẽ và tự tại, không bị bất cứ xiềng xích nào ràng buộc."
Nghe vậy, Giyuu im lặng một hồi lâu. Anh tiến lại, vòng tay ôm lấy Shinobu từ phía sau, bàn tay to lớn đặt lên tay nàng và khẽ chạm vào bàn tay bé xíu của Sora.
"Cả em và con... đều là bầu trời của tôi." – Anh nói nhỏ, giọng khàn khàn nhưng chắc chắn.
Shinobu ngước lên, nụ cười dịu dàng lan trên môi. Trong ánh hoàng hôn đổ vào phòng, nàng cảm thấy khoảnh khắc này quý giá hơn bất cứ chiến thắng nào.
⸻
Vài ngày sau, trong vườn hoa bướm, Ryo tung tăng chạy nhảy, vừa chạy vừa ngoái đầu gọi lớn:
"Sora! Em nhìn anh nè!"
Tất nhiên, bé gái sơ sinh chưa thể đáp lại. Nhưng Shinobu bế Sora ra hiên, để gió xuân mơn man gương mặt nhỏ xinh. Ryo hăng hái khoe đủ trò, còn Sora thì ngủ say trong vòng tay mẹ, đôi môi khẽ cong lên như cười.
"Con bé sẽ lớn lên hồn nhiên như thế này sao?" – Shinobu hỏi, giọng pha chút mơ màng.
"Ừ." – Giyuu đáp gọn, ánh mắt dõi theo cả hai đứa trẻ. Rồi anh thêm – "Và anh sẽ bảo vệ ba mẹ con, đến khi nào không còn sức nữa."
Shinobu dựa vào vai anh, trái tim nàng yên bình lạ thường. Tất cả mất mát, tất cả máu và nước mắt của quá khứ... đều dẫn họ đến một gia đình nhỏ như hôm nay.
⸻
Khi hoàng hôn phủ xuống, cánh bướm trắng lại bay rợp trời. Ryo chạy vòng quanh, cười giòn tan. Shinobu ôm Sora trong vòng tay, Giyuu đứng bên cạnh, tay khẽ đặt lên vai vợ.
Trong khung cảnh ấy, gia đình nhỏ Tomioka như hòa vào thiên nhiên, như một minh chứng rằng sau bão tố, cuối cùng bầu trời vẫn trong xanh.
Và cái tên Sora – "bầu trời" – chính là lời hứa về một tương lai rộng mở, nơi những đứa trẻ sẽ lớn lên bình yên, không còn bóng dáng của chiến tranh và hận thù.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro