Chương 5:[21+] Lớp trưởng
Phương Thanh không thể nhớ chính xác ngày đầu tiên nó để ý đến nàng là khi nào, nhưng nó biết mọi thứ trở nên rõ ràng vào một buổi sáng thứ ba, khi nàng đứng trước lớp, đọc thông báo với giọng nói nhẹ nhàng như một bản nhạc êm dịu.
Nó ngồi ở bàn cuối lớp, ánh mắt chưa từng rời khỏi cô nàng lớp trưởng của mình - nàng đang đứng trước bảng, tỉ mỉ ghi chép lịch học cho cả lớp.
Như mọi khi, Hân mặc đồng phục trắng tinh, váy xếp ly ôm lấy cơ thể mảnh mai, nàng nhón chân để ghi lên bảng làm cho gấu váy hơi dựt lên, lộ đôi chân không tì vết, mái tóc đen dài buộc cao để lộ cái cổ trắng ngần, và đôi mắt trong veo lấp lánh dưới ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ.
Hoàn hảo.
Thanh siết chặt bút trong tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay, ánh mắt nó tối lại khi nhìn nàng. Nó hằng tưởng tượng tự tay bản thân xé toạc đồng phục phẳng phiu đó, hôn lên cái cổ trắng ngần ấy, cắn mạnh cho đến khi nàng khóc và xin tha.
Rồi nó sẽ luồn tay vào váy nàng, chạm vào "cô bé" ngây thơ của nàng, làm nàng trinh nữ ướt át và rên rỉ tên nó.
Ôi những xúc cảm đê mê chết người, hai đùi nó siết chặt vào nhau khi nghĩ đến cô nàng lớp trưởng hoàn hảo bị mình vấy bẩn như thế nào.
Đoạn Hân quay lại, ánh mắt trong veo nhìn cả lớp, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Mọi người nhớ lịch học nhé, ngày mai có tiết kiểm tra Toán đấy.
Nụ cười của nàng dịu dàng và trong sáng, nó cúi đầu giả vờ ghi chép, nhưng ánh mắt vẫn lén lút quan sát Hân. Cách nàng vuốt tóc, cách nàng nghiêng đầu khi nói chuyện với một bạn khác, cách chiếc váy nàng khẽ tung bay khi nàng bước đi – tất cả đều làm nó phát điên.
----
Những ngày sau đó, nó tiếp cận Hân, từng bước chậm rãi, như một con thú săn mồi kiên nhẫn chờ đợi con mồi rơi vào bẫy.
Nó bắt đầu bằng những hành động nhỏ: giúp nàng mang chồng vở lên văn phòng, chủ động ngồi cạnh nàng trong giờ học nhóm, và luôn tìm cớ để chạm vào nàng.
Hiện giờ đây, Thanh đang giả vờ cần nàng giúp đỡ làm bài tập. "Hân... cậu giúp tớ bài này được không? Tớ không hiểu lắm..." nó nói, giọng mềm mại, ánh mắt giả vờ ngây thơ.
Hân mỉm cười, ánh mắt dịu dàng "Được chứ... để tớ xem nào" Nàng ngồi xuống cạnh nó, cơ thể nhỏ nhắn sát bên, mùi hương nước hoa nhẹ nhàng lan tỏa.
Lạy chúa trên cao
Nàng thơm vãi l*z, nó hít thêm mấy hơi đầy buồng phổi, như thuốc phiện, nàng khiến nó đê mê, run rẩy không nói thành lời.
"Cậu... cậu thấy bài này thế nào?" Thanh nói, giọng run run, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Nàng nghiêng đầu "Ừm... bài này cậu cần phân tích theo cách khác... để tớ chỉ cho..." Hân cúi xuống, ngón tay thon dài của nàng chỉ vào trang sách.
Nhưng nó không nghe thấy gì sất. Tất cả những gì nó cảm nhận được là hơi thở của Hân, mùi hương nước hoa ngọt ngào, và sự mềm mại của làn da nàng khi cánh tay nàng vô tình chạm vào tay mình. Nó hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, muốn lên đỉnh.
-----
Những ngày tiếp theo, nó từng bước kéo Hân vào cái bẫy đã giăng sẵn. Nó biết Hân luôn ở lại lớp muộn để kiểm tra bài tập, và nó biết nhà vệ sinh tầng ba vào giờ đó sẽ không có ai.
Nó chờ đợi, như một con thú săn mồi, ánh mắt không rời khỏi Hân khi nàng tỉ mỉ kiểm tra từng bài tập. Mỗi cử động của Hân - cách nàng vuốt tóc, cách nàng cắn môi khi tập trung – nó như nổ tung.
Không thể chờ đợi thêm nữa.
Thấy nàng đã kiểm tra xong, nó bước đến với chất giọng sợ sệt cùng ánh mắt lo lắng: "Hân... tớ không ổn... cậu đi với tớ ra nhà vệ sinh được không? Tớ... tớ cần cậu..."
Nàng nhìn Thanh, ánh mắt lấp lánh lo lắng, gật đầu ngay lập tức: "Được chứ,... cậu không sao chứ? Đi, tớ đi với cậu..."
Thanh dẫn nàng vào nhà vệ sinh tầng ba, ánh đèn mờ mờ chiếu lên khuôn mặt ngây thơ của nàng, khiến Thanh càng phát điên.
Nó khóa cửa lại, tiếng chốt cửa vang lên lạnh lẽo trong không gian yên tĩnh, khiến Hân giật mình, ánh mắt lấp lánh sợ hãi.
"Phương Thanh... cậu làm gì thế... sao lại khóa cửa... tớ... tớ sợ..." Hân nói, giọng run, nhưng Thanh không trả lời.
Nó bước đến gần nàng, ánh mắt cháy bỏng, giọng khàn khàn đầy dục vọng: "Hân... cậu dễ thương quá... cậu có biết tớ đã muốn cậu từ lâu chưa? Tớ muốn cậu... tớ muốn chơi cậu... khến cậu hét lên vì sướng..."
Hân run rẩy, ánh mắt lấp lánh nước mắt, giọng run rẩy "Phương Thanh... cậu nói gì thế... tớ... tớ ... chúng ta là con gái... không được làm thế đâu..." Nàng cố lùi lại, nhưng lưng nàng đã chạm vào tường, không còn đường thoát.
Thanh bước gần hơn, ánh mắt nó như một con thú săn mồi, kề sát môi thì thầm "Cậu có biết tớ nghĩ về cậu nhiều như nào không?"
"Cậu có biết những lúc như thế tớ nứng phát điên lên không?"
"Cậu không biết đúng không? Làm sao cậu biết được tớ hay tưởng tượng về lớp trưởng dễ thương hoàn hảo của mình với đầy rẩy dục vọng, cầu xin tớ cho cậu thêm...nhiều hơn...nhiều hơn..." Nó thì thầm những khát vọng thầm kín vào tai nàng.
Hân ngạc nhiên không tin vào tai mình, hóa ra người bạn dễ thương than thiện lại có suy nghĩ đồi trụy về mình như vậy.
Hân run rẩy, nước mắt lăn dài trên má, giọng nàng lạc đi: "Phương Thanh... cậu... cậu đừng nói nữa... tớ... tớ không muốn nghe..."
Nàng cố đẩy Thanh ra, nhưng tay nàng yếu ớt, không đủ sức chống lại sự áp đảo của nó. Thanh cười khẽ "Cậu sợ gì chứ? Tớ sẽ làm cậu sướng...nhé... cậu cũng muốn mà không phải sao?" Thanh thì thầm, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ nàng, khiến nàng rùng mình, cơ thể run rẩy không kiểm soát.
Thanh đưa tay lên, ngón tay thô bạo nhưng chậm rãi lướt qua má Hân, lau đi giọt nước mắt của nàng.
"Ôi nữ thần của tôi, cậu khóc mà cũng xinh đẹp thế này...làm sao tớ chịu nổi đây" Thanh nói, giọng khàn khàn, tay nó từ từ trượt xuống cổ Hân.
Hân cắn môi, nước mắt rơi nhiều hơn, giọng nàng run rẩy: "Phương Thanh... đừng... tớ xin cậu... chúng ta là bạn... đừng làm thế này..."
Nhưng Thanh không nghe. Nó bất cần. Nó muốn Hân, và nó sẽ có nàng, dù nàng có khóc lóc hay van xin.
Nó cúi xuống, môi chạm vào cổ nàng, hôn nhẹ lên làn da trắng ngần ấy, rồi cắn mạnh để lại một dấu đỏ rực, khiến Hân hét lên, cơ thể cong lên vì đau đớn
"Ahh... Thanh... đau... đừng cắn... tớ..." Hân rên rỉ, nước mắt chảy dài không ngừng
Nếu Thanh dừng lại ngay bây giờ thì nó là đồ điên. Thế nên nó cắn mạnh hơn, liếm lên dấu vết đỏ rực ấy, thì thầm: "Lớp trưởng của tớ ngon vãi,... tớ muốn cắn cậu khắp nơi... tớ muốn nghe cậu khóc to hơn cơ..."
Thanh từ từ cởi từng cúc áo đồng phục của nàng, ánh mắt nó vẫn không rời khỏi khuôn mặt nàng, nhìn nước mắt nàng rơi, nhìn đôi môi nàng run rẩy, nhìn sự sợ hãi trong ánh mắt nàng.
Nó đẩy áo ngực Hân lên, để lộ cặp ngực tròn tròn trắng ngần, núm vú hồng hào dựng đứng vì lạnh. Chẳng thể đợi thêm mà cúi xuống, ngậm lấy một bên vú của nàng, mút chậm rãi, từng nhịp, từng nhịp, rồi cắn nhẹ, khiến nàng rên lên, cơ thể cong lên vì khoái cảm, nước mắt chảy dài.
"Ahh... Phương Thanh... vú tớ... đau... nhưng... tớ... đừng cắn nữa..." Hân nỉ non xin tha
Nó cắn mạnh hơn, để lại dấu đỏ rực trên làn da trắng ngần, miệng thì thầm: "Vú cậu ngon quá, Hân... nếu tớ bú mạnh hơn thì sẽ có sữa chứ"
Hân rên ư ử, nàng đau đơn nhưng đồng thời cũng có một cảm giác lạ lắm, không nói thành lời, cả người chỉ biết bám vào Thanh giữ thăng bằng.
Thanh luồn tay vào váy Hân, tay nó lướt nhẹ lên đùi nàng, cảm nhận sự mềm mại của làn da nàng. Nó rê tay bên ngoài lớp vải, cảm nhận được sự ướt át trên quần lót của nàng.
"Wow, lồn lớp trưởng của tớ ướt át thế này cơ mà... cậu muốn tớ, đúng không, Hân?" Thanh thì thầm, giọng đầy khoái trá.
Hân không trả lời nó, sự đụng chạm và lời nói dâm dục nhắc tới "lớp trưởng" làm nàng run rẩy, chảy nhiều nước hơn.
Nó xé toạc quần lót của nàng, để lộ "cô bé" hồng hào, lấp lánh chất lỏng, thơm ngát mùi dục vọng.
Tay nó lướt nhẹ lên "cô bé" của Hân, cảm nhận chất lỏng ấm nóng chảy ra. Hân run rẩy, ánh mắt lấp lánh, giọng run run "Thanh... tớ... tớ không biết... nhưng... tớ thấy lạ lắm... đừng làm nữa... tớ sợ..."
Thanh cười lớn, nó cúi xuống, dùng lưỡi, liếm chậm rãi lên "cô bé" của Hân, lưỡi nó lướt từng nhịp, từng nhịp, xoáy nhẹ, khiến Hân rên to, cơ thể cong lên, tay bấu chặt tóc Thanh, móng tay cắm sâu vào da đầu bạn mình.
"Ahhh... Phương Thanh... tớ... sướng... tớ... đừng... dừng đi... mà..." Hân rên rỉ, nỉ non tên nó, khoái cảm như một cơn sóng, cuốn nàng vào, nước mắt chảy dài vì khoái cảm mãnh liệt.
"Lồn cậu ngon quá, Hân... tớ sẽ chơi cậu, để cậu biết thế nào là sướng!" Thanh tăng nhịp, lưỡi nó xoáy nhanh hơn, lúc hút mạnh, lúc cắn nhẹ, khiến "cô bé" của Hân sưng đỏ, chất lỏng chảy ra không ngừng, ướt cả sàn.
Tay Thanh cũng đưa xuống vuốt ve "cô bé" của mình, chất lỏng từ lồn nó cũng chảy ra, ướt cả quần lót. Nó đứng dậy, cởi hết quần áo, để lộ cơ thể trần truồng của mình, cặp ngực căng tròn, "cô bé" ướt át lấp lánh chất lỏng.
Nó giữ eo Hân, luồn hai ngón tay vào "cô bé" của nàng, chịch chậm rãi, từng nhịp, từng nhịp, khiến Hân rên lên, cơ thể run rẩy dữ dội.
"Ahh... Phương Thanh... sâu quá... tớ... không chịu nổi... a... sướng..." Hân rên rỉ, giọng lạc đi, cảm giác ngón tay Thanh chịch vào lồn nàng, từng nhịp, từng nhịp, vừa lạ lẫm nhưng cũng không thể phủ nhận là rất sướng, "cô bé" nàng bị chơi đến mức sưng đỏ, chất lỏng phun ra liên tục, ướt cả tay Thanh.
Thanh tăng nhịp, chịch nhanh hơn, sâu hơn, đồng thời cúi xuống, cắn mạnh lên đùi trong của Hân để lại dấu đỏ, khiến nàng hét lên, cơ thể run rẩy dữ dội.
"Lồn cậu khít vãi l*z,... tớ sẽ đụ cậu nát lồn, để cậu chỉ biết rên cho tớ nghe! Cậu thích bị tớ đụ, đúng không, con điếm nhỏ?" Nó nói những lời dẫm đãng hư hỏng, tay đánh nhẹ lên mông nàng, từng nhịp.
Khiến nàng rên to, cơ thể run rẩy, chìm trong cao trào, chất lỏng phun ra, ướt cả sàn. "Ahh... Thanh... tớ... sướng... tớ muốn đi vệ sinh... đừng làm nữa..." Hân rên to, cơ thể run rẩy, nước mắt chảy dài không ngừng.
Nàng lên đỉnh, lần đầu trong đời, cơ thể run bần bật, mặt đỏ lên, ánh mắt long lanh hoang dại.
VÌ CHÚA TÔI.
Họ gọi nàng là thiên thần, là nữ hoàng, nhưng nàng là ánh sáng của đời tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro