01. Ánh Nhìn Lạ.
Thu đi Đông đến, khi tiết trời đã trở lạnh. Hạ Dương Huỳnh - giám đốc điều hành của công ty thương mại phân phối quốc tế mang tên IJO sải bước đến công ty. Đi dọc theo hành lang trong bộ áo cổ lọ, mặc bên ngoài là một chiếc áo dạng sơ mi cổ chữ V kéo dài xuống và một chiếc quần suông đen thường được mặc trong chốn công sở. Ánh sáng từ khung cửa sổ phản chiếu lên mái tóc đen nhánh. Từng tiếng bước chân vang lên đều tăm tắp và chắc chắn.
Bước nhanh đến phòng họp, cô yên vị ngồi tại chiếc ghế quen thuộc của mình. Căn phòng họp tràn ngập ánh sáng tự nhiên từ những khung cửa sổ cao, nhưng không xua đi được cảm giác lạnh lùng bao trùm nơi Dương Huỳnh. Cô ngồi đầu bàn, laptop mở sẵn, giấy tờ ngăn nắp, nét mặt điềm tĩnh, ánh mắt sắc như dao. Mọi ánh nhìn hướng về cô nhưng Huỳnh không hề để ý.
" Chúng ta cần rà soát lại các điều khoản hợp đồng lần này. Bất kỳ mập mờ nào tôi sẽ không chấp nhận, "
Dương Huỳnh nói, giọng đều, nhấn nhá đúng chỗ, khiến đối tác ở bên kia cuộc họp trực tuyến ngẩng lên, lúng túng.
Một tiếng "vâng" khẽ vang lên, phòng họp lặng đi. Huỳnh chỉ tay lên vài mục trong hợp đồng, giọng vẫn trầm nhưng uy lực:
" Ở điều khoản 4, ngày thanh toán phải được điều chỉnh. Tôi không muốn rủi ro pháp lý xuất hiện. Điều khoản 7, tôi cần báo cáo chi tiết hơn về bảo hiểm. Hãy nhớ rằng, mỗi chữ ký đều phải có trách nhiệm pháp lý kèm theo. "
Diệp Tạ Lang ngồi phía góc bàn, tay chống cằm, mắt dán chặt vào cô. Nàng không chỉ lắng nghe từng câu chữ, mà còn quan sát cách cô đặt tay lên bàn, cách cô gõ nhẹ ngón tay vào bìa hồ sơ, cách ánh mắt quét qua từng nhân viên. Mỗi cử chỉ, mỗi nhịp điệu trong giọng nói của Dương Huỳnh đều như một bản nhạc, khiến nàng bị cuốn hút không rời.
Từ khi chuyển sang công ty này vài tháng trước, Lang đã gặp cô nhiều lần: trong những buổi họp, ở hành lang, thang máy... Nhưng lần nào cũng vậy, cảm giác ấy trở lại, rõ như lần đầu như đang đứng trước một bức tranh quá đẹp, và bản thân lại muốn phá bỏ khoảng cách giữa người xem và khung kính.
Nét đẹp của cô không chói lòa. Nó giống thứ ánh sáng xuyên qua kẽ lá trong một buổi chiều mùa đông: dịu, nhưng lạnh; không bao giờ tiến lại gần người xem, chỉ đứng đó, khiến người ta khao khát bước thêm một bước.
Đối tác cố gắng trình bày ý kiến, nhưng khi gặp ánh mắt thẳng và lạnh của Huỳnh, họ phải dừng lại, ngượng ngùng sửa từng câu, từng từ.
" Chúng tôi... chúng tôi sẽ xem lại, thưa Hạ tổng. "
họ nói, giọng khẽ run.
không hề nhún nhường, giọng vẫn đều:
" Tôi không muốn nghe lý do. Tôi muốn giải pháp. Và hãy chắc chắn rằng mọi chi tiết đều được xác nhận bằng văn bản. Không một chữ ký nào được phép thiếu sót. "
Tạ Lang cảm nhận rõ sự mạnh mẽ, chính xác trong từng nhịp điệu giọng nói của Dương Huỳnh. Cô thấy lòng mình nhói lên, vừa sợ vừa bị mê hoặc. Nàng muốn ghi nhớ từng khoảnh khắc này, từng âm sắc mà cô phát ra.
Khi cuộc họp gần kết thúc, Huỳnh nhấn mạnh lần cuối:
" Tôi sẽ xem lại bản hợp đồng trước khi ký. Tôi mong mọi người làm việc chuyên nghiệp, không một chi tiết nào bị bỏ sót. "
Những lời đó vang lên trong phòng, rồi dần nhạt nhòa khi mọi người lần lượt rời đi. Nhưng Tạ Lang vẫn ngồi lại, lặng lẽ quan sát cô thu dọn bàn giấy. Ánh mắt cô sáng lên trong bóng chiều hoàng hôn le lói qua cửa sổ.
Dương Huỳnh bước ra khỏi phòng họp, từng bước chân chắc nịch vang nhẹ trên sàn đá bóng loáng. Hành lang dài mở ra trước mắt cô, hai bên là các văn phòng kính trong suốt, nơi nhân viên đang miệt mài với công việc. Nhưng khi cô đi ngang, mọi ánh mắt dường như tự động hướng về phía cô, dừng lại một nhịp trước vẻ uy nghi và lạnh lùng ấy.
Có người lặng lẽ nhíu mày, thầm khen ngợi, có người nhoẻn môi, ánh mắt tràn chút ngưỡng mộ, nhưng tất cả đều không dám cắt ngang bước đi của cô. Không ai cười quá lớn, không ai lên tiếng làm cô chậm lại. Chỉ có đôi mắt họ, bị hút vào từng nhịp chân, từng cử chỉ của cô, theo dõi cô như nhìn một huyền thoại đang đi ngang qua.
Ánh sáng từ trần hắt xuống, chiếu lên mái tóc đen dài và bộ tinh tế của cô, làm nổi bật dáng hình cao ráo, uy quyền. Dương Huỳnh nhấc mắt nhìn sang các phòng bên, nhưng vẫn điềm tĩnh, không mảy may bận tâm. Chỉ riêng ánh mắt của Tạ Lang, từ góc bàn nhân sự, dán chặt vào cô, chứa đựng một sự chú ý sâu sắc, mê hoặc và cả một chút khao khát chiếm hữu âm thầm.
Từng bước chân của cô vang lên như nhịp trống, kéo theo một luồng không khí vừa lạnh lùng, vừa mê hoặc, khiến hành lang công sở vốn quen thuộc giờ trở nên đầy ma lực, khó ai dời mắt.
- - -
Giờ nghỉ trưa, tầng mười ba nơi căn tin công ty nằm rộn rã hơn hẳn. Tiếng khay inox va nhau, tiếng ghế kéo, mùi cà ri hòa cùng hơi nóng từ quầy bếp. Ánh sáng từ những ô cửa lớn hắt vào, nhưng góc bàn bên trái nơi Dương Huỳnh thường ngồi vẫn giữ một khoảng yên ắng.
Tạ Lang ôm khay cơm, mắt lập tức tìm thấy cô. Cô ngồi một mình, lưng thẳng, trước mặt là phần ăn gọn gàng cùng ly cà phê đen, mắt vẫn nhìn tập tài liệu mở sẵn.
"Chỉ cần một lý do... hỏi về sáng nay, hoặc giả vờ hết chỗ..." Tạ Lang tự nhủ khi bước đến.
Nhưng khi còn cách vài bước, một đồng nghiệp nam từ phòng kế toán đã nhanh chân hơn, gật đầu chào rồi ngồi xuống đối diện Dương Huỳnh. Không có sự từ chối, cô chỉ gật nhẹ và tiếp tục ăn.
Nàng khựng lại, tìm một bàn khác cách đó vài chỗ, đủ để nhìn thấy nhưng không thể nghe. Suốt bữa trưa, nàng chỉ ăn được một nửa, mắt liên tục hướng về góc bàn ấy. Lần nào định đứng dậy, lại có ai đó ghé qua bàn Dương Huỳnh trao đổi giấy tờ hoặc chào hỏi.
Khi Tạ Lang đứng lên mang khay đi, cô đã rời bàn. Trên mặt bàn, chỉ còn ly cà phê cạn một nửa và vài tờ giấy kẹp gọn. Nàng dừng lại một nhịp, ngón tay khẽ chạm vào viền ly, rồi bỏ đi, để lại chút tiếc nuối.
- - -
Chiều xuống. Ánh nắng nghiêng qua lớp kính, vẽ thành những vệt vàng mờ trên sàn hành lang. Văn phòng chậm nhịp lại, chỉ còn tiếng bàn phím rời rạc và tiếng máy in thỉnh thoảng rít lên.
Nàng rời phòng họp, tập hồ sơ ôm trước ngực. Rẽ vào hành lang dài dẫn ra thang máy, Tạ Lang nhận ra bóng dáng quen thuộc ở phía trước.
Là Dương Huỳnh!
Cô đi cùng một đồng nghiệp từ phòng nhân sự, trên tay cầm điện thoại, mắt liếc màn hình, thỉnh thoảng gật khi người kia nói. Dáng đi thẳng, ung dung, không vội cũng không chậm.
Nàng thoáng siết chặt tập hồ sơ, bước nhanh hơn. Nhưng khi còn vài bước, thang máy ting một tiếng, cửa đã mở. Cô và người đồng nghiệp bước vào, rồi hai bên cánh cửa khép lại, để mặc Tạ Lang đứng ngoài nhìn con số tụt xuống: "12... 11... 10...".
Nàng xoay người, chọn cầu thang bộ. Bên ngoài cửa kính, ánh hoàng hôn nghiêng xuống, và khoảng cách ấy thêm một lần nữa vẫn nguyên vẹn như buổi sáng.
- - -
Buổi tối, sau vài giờ tăng ca, Tạ Lang rời bãi xe công ty. Phố đã lên đèn, ánh sáng vàng trải dài trên mặt đường, phản chiếu nhòe nhạt qua lớp kính chắn gió lấm tấm sương. Tiếng động cơ xe hòa vào nhịp tim mệt mỏi, đôi mí nặng trĩu sau một ngày dài.
Khi quẹo vào con đường ven hồ, ánh đèn neon xanh của một phòng gym lọt vào tầm mắt. Nàng biết nơi này không phải vì nàng từng đặt chân đến, mà bởi đã đôi lần nghe ai đó trong văn phòng nhắc: Hạ tổng và cậu trợ lý của Hạ tổng - Tống Trần thường tập ở đây.
Ý nghĩ thoáng qua rồi vụt mất... cho đến khi cửa kính mở ra.
Dương Huỳnh bước ra ngoài, một tay xách túi tập, tay kia đưa lên gạt nhẹ sợi tóc ướt mồ hôi dính vào thái dương, chiếc tanktop đen ôm vừa vặn lấy bờ vai rộng và bắp tay rắn chắc, để lộ làn da nhợt sáng dưới ánh đèn đường. Ánh sáng ấy trượt dọc theo đường nét cơ thể, nhấn vào những đường cơ mảnh nhưng rõ ràng nơi cánh tay và ngực, thứ sức mạnh không phô trương nhưng hiện hữu.
Theo sau cô là cậu trợ lý, trên người ướt đẫm mồ hôi. Một tay cậu cầm bình nước uống liên tục, tay còn lại thì cầm chiếc túi xách.
Cô đi với dáng chậm rãi, bình thản như thể chẳng có gì đáng để vội. Mỗi bước chân, Tạ Lang lại có cảm giác như thế giới xung quanh ngưng lại chỉ để giữ khoảnh khắc ấy lâu hơn một chút.
Bàn tay nàng vô thức siết chặt vô-lăng, giảm ga để chiếc xe trôi chậm ngang qua. Trong khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ chỉ còn là một lớp kính và vài mét đường.
Rồi đèn đỏ phía trước buộc nàng dừng lại. Khi ngẩng lên, Dương Huỳnh đã rẽ vào một con hẻm nhỏ, bóng dáng nhanh chóng bị nuốt vào màn đêm.
Tạ thở ra, không rõ là vì mệt mỏi hay một thứ cảm giác khác... chỉ biết, con đường về nhà bỗng dài hơn thường ngày.
— To be continued
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro