Chương 3: Những mảnh vỡ thầm lặng
Kể từ sau buổi hòa nhạc, Linh càng trở nên gắn bó với Uyên hơn. Cô không chỉ là người bạn đồng hành mà còn tự xem mình là người bảo vệ Uyên. Linh dần nhận ra rằng căn phòng trọ cũ kỹ của Uyên, với những bức tường ẩm mốc và không gian chật hẹp, không xứng đáng là nơi để một người như Uyên sống.
"Em không thể cứ ở mãi nơi này được," Linh nói trong một buổi chiều mưa, khi cô đến thăm Uyên như thường lệ.
Uyên cười nhẹ, cầm trên tay tách trà ấm. "Nhà em tuy nhỏ, nhưng em quen rồi. Nó là nơi em có thể yên tĩnh, làm việc và sống."
"Uyên, em nói vậy vì em chưa biết thế nào là sự thoải mái," Linh đáp, giọng khẩn khoản. "Tôi có một căn nhà rộng rãi, ấm cúng. Hãy chuyển đến ở cùng tôi. Tôi có thể chăm sóc em tốt hơn."
Uyên lắc đầu, khuôn mặt thoáng chút ngại ngần. "Em không muốn làm phiền chị. Chị đã giúp em nhiều rồi. Em không thể nhận thêm nữa."
Nhưng Linh không chịu từ bỏ. Những ngày sau, cô đến thăm Uyên thường xuyên hơn, mang theo đủ thứ – từ đồ ăn, quần áo mới, đến cả những món đồ trang trí mà cô cho rằng sẽ làm căn phòng của Uyên bớt u ám.
"Chị không cần phải làm tất cả những điều này," Uyên nói, giọng nhẹ nhưng kiên quyết.
"Uyên, tôi không làm vì trách nhiệm, mà vì tôi muốn," Linh đáp, ánh mắt chứa đầy sự chân thành. "Hãy để tôi giúp em, được không?"
Cuối cùng, trước sự kiên trì của Linh, Uyên miễn cưỡng đồng ý.
"Nhưng chỉ là tạm thời thôi," cô nói, cố giữ chút khoảng cách.
Linh mỉm cười, không đáp. Trong lòng cô biết, chỉ cần Uyên bước vào ngôi nhà của mình, cô sẽ không bao giờ để Uyên rời đi.
Uyên chuyển đến nhà Linh vào một buổi sáng đầu thu. Căn nhà của Linh nằm trong một con ngõ yên tĩnh, tràn ngập ánh sáng tự nhiên và cây xanh. Uyên chậm rãi bước vào, cảm nhận được không khí ấm áp, mùi thơm thoang thoảng của hoa nhài từ góc phòng khách.
"Em thấy thế nào?" Linh hỏi, ánh mắt đầy hy vọng.
"Dễ chịu lắm," Uyên khẽ đáp, đôi tay lần theo mép bàn để cảm nhận không gian mới.
Những ngày sau đó, cuộc sống của họ dần hòa quyện vào nhau. Linh chăm sóc Uyên từng chút một, từ bữa ăn, giấc ngủ, đến cả những lần cô dắt Uyên đi dạo trong khu vườn nhỏ sau nhà. Uyên, dù ban đầu còn e ngại, dần cảm nhận được sự chân thành của Linh.
Một buổi chiều muộn, khi mặt trời đã gần khuất bóng sau những tòa nhà cao tầng, Linh và Uyên quyết định ra ngoài đi dạo. Không khí mát lành của buổi chớm thu khiến tâm trạng của cả hai trở nên nhẹ nhõm. Linh nắm lấy tay Uyên, dìu cô bước từng bước chậm rãi trên con đường nhỏ trải đầy lá vàng.
"Con đường này đẹp lắm, Uyên," Linh miêu tả, giọng dịu dàng. "Lá vàng phủ kín cả vỉa hè, gió khẽ thổi làm chúng bay như những cánh bướm."
Uyên mỉm cười, quay đầu về phía Linh. "Em không thấy được, nhưng chị nói hay đến nỗi em như có thể hình dung ra."
Họ đi thêm một đoạn nữa, rồi bất chợt, Uyên khựng lại.
"Chị Linh... chị có nghe thấy gì không?" Uyên hỏi, nghiêng đầu lắng nghe.
Linh lắng tai. Giữa tiếng xào xạc của gió và lá, cô nghe thấy một âm thanh yếu ớt – tiếng rên rỉ khe khẽ như của một con vật nhỏ.
"Có tiếng gì đó," Linh nói. "Để tôi xem."
Họ lần theo âm thanh đến một góc khuất của con đường, nơi có một cái hộp cũ kỹ bị bỏ quên bên lề. Khi Linh nhấc chiếc hộp lên, một chú cún con nhỏ xíu hiện ra, nằm co ro trong đó. Bộ lông màu trắng của nó đã xơ xác, dính đầy bụi bẩn. Chú bé nhỏ đến mức trông như chỉ bằng lòng bàn tay, đôi mắt ngấn nước mở to, nhìn hai người đầy sợ hãi và mong chờ.
"Linh... là một chú cún sao?" Uyên hỏi, khẽ cúi xuống.
"Phải. Một chú cún con bị bỏ rơi," Linh trả lời, giọng tràn đầy xót xa.
Uyên đưa tay ra, chậm rãi chạm vào bộ lông bù xù của chú cún. Cô cảm nhận được cơ thể nhỏ bé ấy đang run lên, từng cơn run rẩy như muốn cầu xin chút hơi ấm.
"Nó gầy quá..." Uyên thì thầm, giọng nghẹn lại. "Chị ơi, có thể mang nó về không? Em không muốn nó ở đây một mình."
Linh nhìn Uyên, ánh mắt dịu dàng. "Tất nhiên rồi. Chúng ta không thể để nó ở đây."
Họ mang chú cún về nhà. Uyên đặt tên cho nó là Snow, vì bộ lông trắng dù bẩn thỉu nhưng vẫn gợi nhớ đến những bông tuyết tinh khôi. Linh tắm rửa và chăm sóc cho Snow, trong khi Uyên ngồi gần đó, lắng nghe từng âm thanh nhỏ mà Snow phát ra. Dần dần, Snow trở nên dạn dĩ hơn, rúc đầu vào lòng Uyên mỗi khi được vuốt ve.
"Em nghĩ Snow là món quà của số phận," Uyên nói, mỉm cười. "Dù nó nhỏ bé và yếu ớt, nhưng nó vẫn cố gắng sống, giống như em vậy."
Một buổi tối, khi Linh đang nấu ăn trong bếp, Uyên bất ngờ hỏi:
"Chị Linh, em có một câu hỏi, nhưng em không biết có nên hỏi không."
"Em cứ hỏi đi," Linh đáp, quay lại nhìn Uyên đang ngồi ở bàn ăn.
"Em đã luôn thắc mắc... Tại sao chị lại tốt với em đến vậy? Là vì lòng thương hại sao?"
Câu hỏi ấy như một nhát dao cắm vào tim Linh. Cô khựng lại, bàn tay run rẩy khi đang cầm chiếc thìa gỗ.
"Không phải," Linh đáp, giọng nhỏ dần. "Uyên, tôi... Tôi không biết phải nói sao, nhưng không phải vì thương hại."
"Vậy thì vì gì?" Uyên hỏi tiếp, đôi mắt mờ đục hướng về phía Linh, như muốn nhìn sâu vào tâm can cô.
Linh buông chiếc thìa, đến ngồi cạnh Uyên. Cô nắm lấy tay Uyên, hơi ấm từ đôi tay run rẩy của cô truyền sang Uyên, nhưng không thể che giấu sự bất an.
"Uyên, có một chuyện mà tôi cần phải nói với em. Một sự thật mà tôi đã giấu trong suốt thời gian qua."
Uyên im lặng, chờ đợi.
"Ba năm trước..." Linh nghẹn ngào. "Vụ tai nạn đã cướp đi ánh sáng và gia đình của em... chính là lỗi của tôi."
Uyên bất động, đôi tay lạnh ngắt trong lòng bàn tay Linh.
"Ngày hôm đó, tôi đang trên đường trở về nhà sau một buổi tiệc. Xe của tôi bất ngờ mất lái và lao qua làn đường đối diện. Tôi không đâm vào xe của gia đình em, nhưng hành động của tôi đã khiến chiếc xe tải phải đánh lái, và..."
Linh không thể nói thêm. Cô bật khóc, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.
"Em có quyền ghét tôi, Uyên. Em có quyền không tha thứ. Nhưng tôi không thể tiếp tục giấu em sự thật này. Tôi đã sống trong sự hối hận suốt ba năm qua, và khi gặp lại em, tôi biết mình phải làm gì đó để chuộc lại lỗi lầm."
Uyên không nói gì. Cô rút tay lại, như thể muốn trốn chạy khỏi thực tại đau đớn. Một hồi lâu, cô lên tiếng, giọng khàn đặc:
"Chị... chính là lý do em mất đi gia đình và đôi mắt sao?"
"Phải," Linh nghẹn ngào. "Là tôi. Nhưng Uyên, tôi đã thay đổi. Tôi đã cố gắng để trở thành một người tốt hơn, để có thể bù đắp cho em, dù biết rằng không gì có thể xóa nhòa nỗi đau ấy."
Uyên đứng dậy, từng bước chậm rãi quay lưng về phía Linh.
"Em cần thời gian," cô nói, giọng không chút cảm xúc.
Linh gục đầu xuống bàn, trái tim vỡ vụn. Cô biết rằng, từ giây phút này, tình cảm cô dành cho Uyên không chỉ là yêu, mà còn là một trách nhiệm thiêng liêng, một sự chuộc tội không bao giờ kết thúc.
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro