Chương 3.1: Vô tình... tìm được mục tiêu của mình?
(Ảnh hình tượng Huyền Trân và An Nhiên nhé, đợi nào có tiền rồi mình thuê người vẽ :(( )
Cảm giác lạnh lẽo và cứng ngắt quen thuộc lại truyền đến, và, một lần nữa, tôi mở mắt.
Trước mắt tôi vẫn là những thứ đó, bầu trời đỏ lòm bệnh hoạn, những đám mây xám bẩn thỉu và mấy cái toà nhà cao tầng với cửa kính vở và loang lổ khắc nơi là những vết máu khô được văng ra một cách ngẫu nhiên nào đấy. Những mùi khó chịu hỗn hợp của nhiều thứ cháy và "chết" xộc thẳng vào mũi, xung quanh thì vẫn là những tiếng gầm rú ghê rợn.
"Ah, mình vẫn sống, vẫn ở đây, và... mọi thứ không phải mơ, haha."
Tôi xác nhận mình vừa sống lại, và tôi cũng vừa trải nghiệm, cảm giác "chết" của cơ thể này, đơn giản là, tôi mất mọi giác quan, nhưng ý thức và suy nghĩ thì vẫn còn, và có lẽ, nó tiếp diễn đến khi cơ thể tôi tái tạo hoàn toàn, tôi cũng khá rảnh nên đếm thử nó tốn bao nhiêu giây, mặc dù đếm mồm thì không biết đúng không, và cái thế giới tiềm thức thì có thể chênh lệch thời gian vì tốc độ suy nghĩ của tôi có thể nhanh lên hoặc chậm đi gì đó, tôi đếm đâu đó khoảng 30 giây, và cũng khá tiếc là tôi không được thấy quá trình tái tạo...
À, còn một điều tôi vừa biết thêm nữa trước khi mất kết nối với các gian, đó là, cơ thể tôi nát bét, một điều bình thường với cơ thể bình thường khi bạn rơi từ độ cao đó. Nhưng, đó lại chính là thứ tôi thất vọng. Ở một cái thế giới mà các nữ chính rớt từ độ cao giống tôi, rồi chỉ đứng dậy, phủi bụi, rên rỉ một tý, và lại xách vũ khí đi chiến tiếp thì sức chịu đựng của cơ thể tôi phải nói là... thảm hại.
Mặc dù hơi hụt hẫng vì cơ thể bây giờ khá yếu, nhưng mà cảm giác đó không tồn tại lâu, vì tôi biết, mình sẽ còn mạnh lên.
Sắp xếp xong suy nghĩ, tôi đứng dậy, nền xi măng có một vết nứt lõm, và, có một đống thứ nhầy nhụa mày đen ở đó. Tôi biết thứ này, thứ này được người khác gọi là "máu quái vật", còn vì sao nó lại có ở đây thì. Thì, nó là từ cơ thể tôi chứ đâu, trên người tôi còn dính một đống đây này! Nó khó chịu méo chịu được, đây là cái cảm giác người dính đầy máu đây à...
Tôi đưa tay sờ một chút cái thứ chất lỏng đen đen trên cơ thể mình, nó dính dính, sệt sệt, tôi chả biết thành phần gì trong này nhưng đây là thứ tôi viết ra trong thiết lập của mình, đơn giản là vì... nó ngầu! Và bây giờ tôi cũng thấy thế, máu đen, nhân vật phản diện, một tổ hợp hoàn hảo!
Sau khi lại tiếp tục trầm trồ một chút về cơ thể của mình, tôi bắt đầu bước đi, dù sao, tôi cũng là kẻ có nhiệm vụ trong người, và đây không phải sân khấu tôi cần diễn bây giờ, sân khấu "khởi đầu" của tôi nó nằm ở nơi khác, còn ở đây, đây sẽ là sân khấu "kết thúc" của tôi.
À mà khoan, bà thần đáng yêu của tôi ở đâu rồi nhỉ? Nãy giờ chả thấy bả nói gì cả?
"Hú! Angel! bà đâu rồi?"
"Còn ở đó không?"
Chả có ai đáp lại cả, hay là phải dùng suy nghĩ nhỉ?
Angel đáng yêu ơi!
Angel tuyệt vời ơi!
Lại chả có gì diễn ra... Mà thôi, kệ vậy, chắc là có việc gì đó nên rời đi, dù sao thì "thần" mà, chắc cũng phải bận hơn mấy kẻ như tôi chứ. Ném vụ bà thần ra sau đầu, tôi bắt đầu nghĩ mình cần làm gì tiếp theo.
Tôi nhìn nhìn xung quanh xem có gì để nghịch không, thì đập vào mắt tôi là một tiệm sách, đến lúc này tôi mới nhận ra, mình đọc hiểu mấy cái ký tự trên thế giới này, tôi hầu như đọc được hết mấy cái biển báo ngẫu nhiên khắp nơi kia chả khác gì tiếng mẹ đẻ, thậm chí có những biển đã rách, đã cháy mất chứ thì tiềm thức của tôi còn tự suy đoán ra nghĩa của nó.
Thấy thú vị, tôi quyết định vào trong tiệm sách kia đọc thử, tôi bước qua cánh cửa kính đã vỡ nát tươm từ bao giờ, trên đó còn dính vào vết máu khô như là có người đã đâm vào đây, hoặc là... có người đâm vào đây thật?
Thực ra thì tôi không quan tâm đến mấy vụ đấy, tôi tiếp tục bước vào tiệm sách, và, tôi nhìn thấy một thứ, một cái figure nằm lăn lóc trên mặt đất, bình thường thì tôi sẽ bỏ qua, nhưng mà cái này lại là một khuôn mặt khá quen thuộc.
"Huyền Trân..."
Bức tượng miêu tả một cô gái với mái tóc đen, mặc bộ váy dài kết hợp giữa đen và tím, tạo nên một màu như bầu trời đêm đầy sao rực rỡ, kết hợp với khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp, tạo nên khí chất đúng với một thần tượng hàng đầu. Đây là một trong những đấng cứu, và vì cũng là một thần tượng nổi tiếng, nên chả có gì lạ khi có thứ này ở đây cả.
"Thật mong được gặp người thật."
Vì bức tượng khá theo chiều hướng hoạt hình nên mong muốn được gặp người thật trong tôi bắt đầu nhen nhóm. Nhưng vì mục đích hiện tại của tôi không phải cô ấy, nên tôi ém lại cảm xúc kia, tôi đặt ngay ngắn bức tượng nhỏ lên bàn thu ngân gần đó và bắt đầu tìm vài thử cuốn sách để đọc.
Bước đi lang thang giữa những kệ sách, hay đúng hơn là "đã từng" là kệ sách, tôi thấy rõ vết tích rằng nơi này đã từng trải qua những gì, những vết cào sâu của quái vật cắt ngọt đám sách lẫn kệ sách trên đường nó đi qua, vì cái kệ sách dính trên tường nên dấu vết khá rõ, còn những kệ sách ở giữa phòng khác thì không may mắn "gọn gàng" như vậy, chúng đổ theo nhiều hướng khác nhau, có cái thậm chí bị móng quái vật cắt thành ba mảnh, vết máu đỏ loang lỗ bắn tung toé khắp nơi, vì vậy... tôi đành phải tìm sách ở kệ sách duy nhất còn đứng, kệ sách thiếu nhi.
Ngay khi bước đến gần nó, lướt qua đống sách trẻ con với hình minh hoạ màu mè dễ thương, tôi lại bị thu hút bởi một quyển truyện mỏng.
"Công chúa của vương quốc bông gòn?".
Trên bìa thì lại là hình ảnh công chúa trong một cái lồng với cái vuốt rồng to tướng bên trên, nhìn lạc quẻ thật sự giữa đám "tươi sáng" bên cạnh. Tôi tò mò cầm lên đọc thử, và, chả có gì bất ngờ, một cốt truyện cổ tích thường thấy, chúng ta được làm quen với ba nhân vật, công chúa, hoàng tử, và... hiệp sĩ?
Thứ khiến tôi có dấu chấm hỏi là cái truyện này thật sự cho hiệp sĩ yêu công chúa luôn, một tình địch của hoàng tử, một cốt truyện như phim truyền hình chứ không phải thứ nên ở trong cuốn sách con nít này. Nhưng rồi, cuối cùng, đâu cũng vào đó, công chúa sau khi được giải cứu khỏi con rồng bởi hiệp sĩ và hoàng tử chiến đấu anh dũng, hiệp sĩ thậm chí còn mất một bên mắt của mình. Nhưng rồi, khi trở về, cô chọn lấy hoàng tử... mặc dù hiệp sĩ là người ở bên cô từ bé đến lớn. Ở bức tranh cuối cùng, đám cưới của hai người diễn ra trong sự chúc phúc của mọi người với dòng kết truyện "Họ hạnh phúc mãi mãi về sau".
Tôi ngừng lại ở trang truyện đó thật lâu, tôi không nhìn vào hai nhân vật chính đang vui vẻ ở giữa bức tranh, tôi nhìn vào kẻ đang ở trong góc, mặc bộ giáp hiệp sĩ, mặt bị góc sách che khuất, hoặc, tác giả cố tình vẽ khuất mặt đi, đôi tay kẻ đó thì đang vỗ như những kẻ khác, cùng chúc phúc cho cặp đôi sắp cưới, đó không ai khác là người hiệp sĩ... kẻ đã ở bên công chúa của mình từ bé, kẻ yêu thương công chúa của mình hơn bất cứ ai khác...
Tôi nhìn hắn thật lâu, và, tôi mĩm cười. Không ngờ, khi đọc bộ truyện con nít này, tôi lại tìm thấy mục tiêu của mình...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro