Chương 1

  Phạm Bích Vân cô là con gái út của Phạm Hoàng Nam một địa chủ  nổi tiếng ở sứ Nam Kỳ, trên cô còn có anh cả Phạm Gia Huy, anh đã sang pháp du học được 2 năm. Cha cô là một người không chấp nhận được chủ nghĩa thực dân, nhưng vì ông sợ bọn chúng làm hại đến gia đình mình nên ông chỉ đành trở thành một người làm việc dưới trướng bọn chúng, từ nhỏ ông đã dạy cho hai anh em cô phải có lòng yêu nước.
  Phạm Bích Vân được sự dạy dỗ từ nhỏ của ông nên cô ghét cay ghét đắng bọn người Pháp, khi còn nhỏ cô vẫn luôn nghĩ rằng người Phát rất tốt họ giúp dân ta rất nhiều, cô không hiểu vì sao cha mình lại ghét bọn họ đến vậy cho đến một ngày. Quỳnh một người bạn mà cô đã quen được trong xóm khi còn nhỏ , vì là con địa chủ nên ít đứa trẻ nào dám đến chơi với cô vì sợ làm phật ý cô thì mạng của bọn chúng sẽ không dữ được nhưng chỉ có Quỳnh là muốn chơi với cô nó luôn tìm cách đến gặp đòi chơi cùng cho dù cô có ghét bỏ nó. Ngày này qua ngày khác, nó đã chơi được với cô hai người cứ như hình với bóng cô đi đâu nó lẽo đẽo theo đó.
Nhưng một ngày cô không thấy nó tới tìm mình chơi nữa, hai ngày đã qua mà cô cũng không thấy nó cứ tưởng nó chán chơi với cô rồi nên cô cũng có chút buồn mà chạy ra khỏi nhà đi tìm nó, trên con đường đất đôi chân nhỏ bé của cô đã chạy thẳng đến nhà Quỳnh nhưng thứ đập vào mắt cô lúc này lại là tấm hình của nó được đặt giữa nhà, cô không hiểu tại sao lại đặt hình nó giữa nhà như vậy cô đã nghe được những tiếng khóc thang của mẹ nó bà gào khóc đến khàng họng. Cô nghe mọi người xung quanh xì xầm to nhỏ nói con Quỳnh đã lỡ chạy giỡn mà té vào người một tên quan Pháp con bé đã làm dơ bộ đồ của hắn, làm hắn tức giận, tên đó thấy nó cũng xinh đẹp nên đã nổi lên sự ham muốn của mình, hắn đã lôi cô bé xềnh xệch trên đất trong sự kháng cự một cách tuyệt vọng của nó sao khi giải quyết ham muốn hắn đã kêu người sát hại con bé một cách tàn nhẫn. Khi có người tìm được nó thì con Quỳnh nó cũng đã chết, cái xác nó tím tái với những vết bầm mà kẻ đó để lại . Không có nhân chứng, vật chứng gì nên cha mẹ Quỳnh cũng không biết làm gì ngoài đưa đứa con gái xấu số của mình đi chôn cất  và làm đám tang cho nó. Với suy nghĩ của một đứa trẻ ngây thơ khi nghe xong những lời mà bọn họ nó cô đã cảm thấy một cảm xúc hận thù mảnh liệt trào dâng trong cơ thể mình. Cô đã chạy một mạch về nhà mà không dám quay đầu nhìn lại bức hình của nó, về đến nhà cô nhốt mình trong phòng không muốn ra ngoài  sự khinh tởm và hận thù của cô với bọn chúng cũng từ đó mà hình thành.
  Có tiếng bước chân đang đi tới và gõ cửa phòng cô, trong căn phòng Vân đang trong giấc ngủ rất ngon nhưng lại bị làm phiền bởi tiếng gõ cửa tiếng con hến trong trẻo vang lên" Cô út ơi bà đang gọi cô ở nhà trên" cô cau có vì bị làm phiền khi đang ngủ cô trả lời con nhỏ" Em lên nhà trên nói má đợi cô chút hồi cô lên" con hến nghe lời cô nói xong thì đi lên nhà trên. Cô ngồi dậy nhàn nhã vệ sinh cá nhân mà không có chút gấp gáp nào cứ như chuyện này đã như cơm bữa nên cô cũng chẳng lo mình bị mắng.
Cô đi ra khỏi phòng ngủ đi thẳng đến nhà lớn, má cô đang ngồi trên bàn chờ cô ra, khi bà thấy cô ra thì nhìn cô chằm chằm mà lên tiếng" Vô cũng ngủ cũng hay quá để tui chờ từ sớm giờ" khi bà nói câu đó xong thì cũng không trách mắng gì cô nữa, cô ngồi xuống đối diện bà rồi nhàn nhạt cất tiếng nói" Nay má kêu con có gì không" khi nghe cô hỏi vậy bà cũng ngớ ra rồi la cô" Má kêu mày hổm rài là đi chợ với má mà có ngày nào mày thức sớm đâu, nên hôm nay má mới kêu con Hến bắt mày dậy đi chợ với má chứ không chắc mày ngủ tới mặt trời mọc mấy sào rồi quá" cô nghe bà càm ràm về chuyện ngủ của mình thì cô cũng cười cười chứ không nói gì, rồi bà hỏi cô tiếp" Giờ mình đi được rồi đó chứ không là nắng lên đó con" cô cũng gật đầu đáp ứng bà. Hai người đi đến tiệm áo dày nổi tiếng nhất ở đây vừa bước vào thì đã có người niềm nỡ bước ra tiếp đón cô và má của mình.
Bà chủ vui vẻ nói cho hai người các sấp vải mới về má cô nhìn cái nào cũng ưng nên hỏi cô" Con thấy có cái nào được không để má mua cho con" cô chỉ nhìn qua một lược rồi nói với bà" Má cứ lựa đi nhà đồ con cũng nhiều rồi không cần mua nữa đâu" bà nghe vậy cũng gật đầu nói bà chủ gói hết một hàng vải này cho mình. Mua xong hai người đi ra chuẩn bị về đang trên đường đi cô lại va phải một cô gái, cô ríu rít xin lỗi người ta khi nhìn kĩ vào người mà mình mới đụng phải thì cô sững sờ vì vẻ đẹp của người con gái đó cô gái ấy cũng nói không sao nên hai người cũng đi về nhà về đến nhà ban đêm nằm trên giường mà cô lại vô thức nghĩ đến người con gái đó cô hôm nay cô đã nghĩ về người đó rất nhiều cô cũng không bt vì sao, suy nghĩ hồi lâu cô chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #gái#nam