01 Tồn Tại và Hư Vô
Công chúa Eliana Victoria de Borbón y Ortiz: Người Thừa Kế Mới của Hoàng Gia Castira?
Tờ Heraldo de España - Công chúa Eliana Victoria de Borbón y Ortiz, con thứ hai của Quốc vương Alejandro IV và Hoàng hậu Isabella de Castilla, đang chuẩn bị bước vào một giai đoạn mới đầy trọng trách trong cuộc đời hoàng gia: gia nhập Trường Hải quân Marín vào tháng 8 năm nay.
Động thái này không chỉ là một bước tiến trong sự nghiệp cá nhân của Công chúa Eliana, mà còn được các nhà quan sát chính trị hoàng gia xem như một dấu hiệu ngầm khẳng định cô là người được chọn để kế vị ngai vàng Castira, một thay đổi đáng chú ý trong truyền thống kế thừa vốn ưu tiên nam giới. Trước đây, nhiều nguồn tin từng đồn đoán rằng Hoàng tử Alonso de Borbón, con trai của Vương tử Diego - em trai của Quốc vương Alejandro IV sẽ là người thừa kế. Con trai của Vương tử Diego vốn được xem là người kế vị dự phòng nếu nhà vua không có con trai, và Alonso, với vị thế cháu đích tôn, từng nhận được nhiều kỳ vọng từ các chính trị gia bảo thủ. Tuy nhiên, với việc Công chúa Eliana gia nhập Trường Hải quân Marín và thể hiện năng lực vượt trội, cán cân quyền lực dường như đang dần nghiêng về phía cô, báo hiệu một bước chuyển mình lịch sử của hoàng gia Castira.
Mang trong mình nhiều danh hiệu cao quý như Công chúa Asturias, Nữ công tước Cádiz, Nữ tử tước Girona và Nữ bá tước Cervera, Eliana từ nhỏ đã cho thấy phẩm chất vượt trội của một nhà lãnh đạo tương lai. Cô nổi tiếng với sự thông minh, bản lĩnh và nhận thức sâu sắc về bổn phận cũng như trách nhiệm đối với quốc gia.
Việc gia nhập Trường Hải quân Marín - một trong những học viện quân sự danh giá nhất Castira - là bước đi truyền thống dành cho những thành viên hoàng tộc được định hướng cho vai trò lãnh đạo đất nước. Trường không chỉ rèn luyện về kỹ năng quân sự mà còn bồi dưỡng tinh thần kỷ luật, lòng yêu nước và phẩm giá những yếu tố cần thiết cho một quân vương trong tương lai.
Trong bối cảnh xã hội Castira ngày càng ủng hộ bình đẳng giới và cải cách thể chế hoàng gia, Công chúa Eliana được kỳ vọng sẽ là biểu tượng mới, dung hòa giữa truyền thống lâu đời và khát vọng hiện đại hóa.
Hiện tại, điện Zarzuela chưa đưa ra tuyên bố chính thức nào về việc thay đổi thứ tự kế vị, nhưng các nguồn tin thân cận cho biết sự chuẩn bị kỹ lưỡng của Công chúa Eliana là bước đầu tiên trong một lộ trình dài hơi nhằm đưa cô trở thành vị nữ quân vương đầu tiên trong lịch sử Castira hiện đại.
"Cô ấy không chỉ là niềm tự hào của hoàng gia mà còn là hy vọng của cả một thế hệ mới," một cố vấn hoàng gia giấu tên nhận định.
Công chúng đang dõi theo từng bước đi của Công chúa Eliana, không chỉ vì tầm vóc hoàng gia của cô, mà còn vì câu chuyện của cô phản chiếu những chuyển động lịch sử sâu sắc đang định hình lại tương lai của Castira.
—
Bảng tin sáng nay khiến khắp các góc phố Madrid rộn ràng bàn tán: một nữ giới sẽ lên ngôi làm Nữ hoàng sao? Người dân xì xào trong quán cà phê, trên những chuyến tàu điện ngầm, và tại các quảng trường cổ kính: "Lần cuối cùng chúng ta có một Nữ hoàng là khi nào nhỉ? Một trăm năm trước? Hay một trăm năm rưỡi?"
Quả thật, kể từ thời Nữ hoàng Isabel II thoái vị vào năm 1870, ngai vàng Castira chưa từng được trao cho một phụ nữ. Việc Công chúa Eliana nổi lên như người thừa kế tương lai đánh dấu một bước ngoặt lịch sử, không chỉ cho hoàng gia mà còn cho cả quốc gia vốn lâu đời này.
Có người hoài nghi, mà phần đông là hoài nghi, bởi họ đang sống trong một thế giới bất ổn chính trị. Chiến tranh ở Trung Đông leo thang, xung đột Nga-Ukraine làm rung chuyển châu Âu, và Castira phải đối mặt với áp lực từ các phong trào ly khai trong nước. Họ e ngại sự yếu đuối của nữ giới khi trở thành Tổng tư lệnh Quân đội, cho dù chỉ là hình ảnh đại diện. "Một cô gái trẻ như Công chúa Eliana, dù thông minh, làm sao đủ sức gánh vác cả đất nước?" một người đàn ông trung niên lẩm bẩm trong quán cà phê Plaza Mayor. "Tổng tư lệnh ư? Cô ấy còn chưa đủ tuổi để hiểu chiến tranh là gì!"
Nhưng một cô gái trẻ, đang nhấm nháp espresso, chen vào, giọng đầy tự tin. "Nhưng tôi nghe nói UOE có một Đại úy là nữ mà? Còn chưa tới 28 đã lên được vị trí đó? Nếu một phụ nữ có thể chỉ huy đội đặc nhiệm tinh nhuệ nhất Castira, thì tại sao Công chúa không thể làm Nữ hoàng?"
Người đàn ông bật cười, lắc đầu. "Lời này giống chuyện kể của đám nữ quyền ảo tưởng quá, cô gái. UOE làm gì có nữ đội trưởng? Đó là thế giới của đàn ông, của súng đạn và máu. Đừng bịa chuyện."
Cô gái nhướn mày, đặt cốc xuống. "Không bịa đâu, bác ơi. Đại úy Bóng Ma - Cô ấy hạ gục khủng bố ở Pyrénées, gỡ bom ở Valencia, cứu công dân kẹt ngoài biển. Bác chưa nghe sao?"
Người đàn ông im lặng, ánh mắt dao động, nhưng vẫn bướng bỉnh. "Nếu có thật, thì cô ta là ngoại lệ. Còn Công chúa? Cô ấy chỉ là biểu tượng, không phải chiến binh."
Vài người nữa chen vào cuộc trò chuyện, cô gái im lặng, tiếp tục thưởng thức cốc cà phê.
Andres ngồi cạnh cô trầm ngâm lên tiếng: "Nora, cô tranh cãi với họ vô ích thôi, thành kiến theo họ từ ngay khi câu chuyện về Đại uý Bóng Ma bắt đầu rồi."
Nora nhún vai: "Tôi biết chứ, chỉ là tôi ghét việc cô ấy bị phủ nhận tồn tại."
Cô là huyền thoại có thật, một tượng đài sống, chỉ là Đại uý nữ này không thích những thứ hào nhoáng của truyền thông, cô tập trung vào nhiệm vụ.
Nora rất hâm mộ Đại uý Bóng Ma, một cô gái trong đội UOE, gia nhập quân đội với thành tích vượt cả nam giới, cô bảo vệ đồng đội, đi theo bổn phận của mình.
Mỗi lần lạc mất phương hướng, Nora lại tìm đọc các tin tức nội bộ về Đại uý Bóng. Dù Bóng Ma luôn xuất hiện với gương mặt che kín theo tác phong quân đội nhưng một vết sẹo dài rạch dọc từ trán xuống tận má luôn thầm nói lên đó là cô.
Nghe nói vết dao đó xém lấy đi một bên mắt trái của Bóng Ma, một cuộc đụng độ nguy hiểm với khủng bố mà chưa bao giờ được công bố với truyền thông.
Andres bên cạnh khẽ nhắc: "Nora, nơi này ngày càng đông đúc, ta di chuyển tới thư viện nào." Nora gật đầu.
Trong thư viện cổ kính Biblioteca Nacional de España, ánh sáng vàng dịu từ những ô kính màu chiếu xuống những kệ sách gỗ sồi. Thời điểm này thư viện sẽ ít khách đến, nhưng sẽ là thời điểm thích hợp cho Nora đọc sách, dịp hiếm hoi mà cô được xả hơi khỏi những trách nhiệm và bổn phận nặng nề.
Tại thư viện, Nora tìm tới cuốn "Tồn Tại và Hư Vô", tác phẩm triết học kinh điển của Jean-Paul Sartre. Cô mải mê lướt theo kệ sách, tìm tới thứ tự bảng chữ cái nơi cuốn "Tồn tại và hư vô", à kia rồi, mắt cô sáng lên khi thấy cuốn sách, bàn tay Nora vươn ra và ngay khoảnh khắc đó, một bàn tay khác cũng chạm tới cùng một quyển sách.
Nora ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của một cô gái lạ: nước da rám nắng dịu nhẹ, mái tóc đen mượt như lụa, và ánh nhìn sắc bén, gai góc vẻ đẹp đặc trưng của những vùng nắng gió phương Nam Castira.
Giữa họ, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hình như có thứ gì đó rất mong manh đang hình thành, tựa như một sợi chỉ vừa chạm vào nhau giữa những linh hồn xa lạ.
Vết sẹo chạy dọc từ trán tới má của cô gái khiến Nora đặc biệt chút ý nhưng cô tránh nhìn chằm chằm thành bất lịch sự.
Cô gái đối diện chủ động rút tay.
"Xin lỗi, nhường cô đấy. "
Nora khẽ mỉm cười, hơi cúi đầu theo phản xạ lịch thiệp.
"Cảm ơn chị, tôi không nhường sách Triết học cho ai đâu," Nora nói nhỏ, giọng chứa chút tinh nghịch. Tay cô lướt qua gáy sách, cảm nhận lớp da bìa cũ mịn dưới ngón tay.
Cô gái lạ đứng đó, không vội rời đi. Một khoảng im lặng nhẹ nhàng trôi qua giữa họ, như thể cả hai đều đang cân nhắc xem có nên kéo dài cuộc gặp gỡ này không.
"Cô thích Sartre à?" Sau cùng cô gái tóc đen nói, giọng cô gái trầm và rõ, mang theo chất nhấn nhá của phương Nam, vừa mời gọi vừa thử thách.
Nora liếc lên, ngạc nhiên vì sự chủ động ấy.
"Tôi... đang cố tìm hiểu ông ấy."
Cô thừa nhận, không che giấu sự chân thành pha chút e dè. "Khó, nhưng có gì đó rất lôi cuốn."
Cô gái mỉm cười, khóe môi hơi cong lên, ánh sáng kính màu phản chiếu lấp lánh trong mắt cô.
"Ông ấy tin rằng sự tự do tuyệt đối cũng đồng nghĩa với gánh nặng tuyệt đối. Cô có đồng ý không?"
Nora nghiêng đầu, như thể đang ngẫm nghĩ.
"Tôi nghĩ... tự do là một sự cô đơn rất lớn."
Câu trả lời bật ra trước khi cô kịp cân nhắc, khiến chính Nora cũng bất ngờ bởi sự thành thật của mình. Dù hơi trẻ con...
Cô gái lạ khẽ cười, tiếng cười nhẹ như một lời thừa nhận.
"Chúng ta tự do để lựa chọn," cô nói. "Nhưng cũng vì thế mà không thể trốn tránh trách nhiệm với chính những lựa chọn đó."
"Tôi là Cruz, hân hạnh." Cô gái tóc đen nói, chủ động đưa tay về phía trước. Nora hơi bối rối, cô kẹp sách sang bên và bắt tay.
"Nora, hân hạnh, chị à giảng viên triết học ư?" Nora hỏi, cô nhận ra mình có chút bối rối lạ thường, cô không phải người dễ bị người lạ làm cho rối loạn.
Cruz nhướng mày: "Sao cô nghĩ thế, Nora?"
"Thì.. chị có vẻ rành về những điều này." Nora nói, rồi nhận ra kết luận của mình thật thiếu dẫn chứng.
Cruz không phán xét, cô duy trì sự vui vẻ vừa đủ, nghiêm túc vừa đủ, ở Cruz có một cảm giác đáng tin đến kỳ lạ, cô có vóc dáng cao hơn so với trung bình phụ nữ ở Castira, sau lớp áo sơ mi dễ dàng đoán ra một cơ thể săn chắc, thể thao. Không hề giống một giảng viên Triết học.
Cruz nhẹ nhàng đáp, kèm chất giọng trầm: "tôi thích đọc Triết học, về mặt nào đó, Triết học khiến cuộc sống của tôi... dễ chịu đựng hơn."
Câu trả lời ấy khiến Nora lặng người trong khoảnh khắc. Không phải vì cô không tìm ra điều gì để đáp lại, mà bởi Cruz, chỉ bằng một câu đơn giản, đã vạch ra trước mặt cô một chiều sâu khó lường: thứ chiều sâu mà những cái tên như Kierkegaard hay Camus từng nhắc đến: sự nặng nề vô hình của việc tồn tại.
Nora chợt nhận ra, thật hiếm hoi khi ai đó, bằng một hơi thở tự nhiên, có thể khiến cô cảm thấy mình đang đứng trước một vực thẳm, vừa đáng sợ, vừa lôi cuốn.
"Xin lỗi, có vẻ tôi hơi thể hiện quá." Cruz lịch sự nói, ánh mắt của cô ánh lên một niềm vui. Đã lâu rồi chính Cruz không có những cuộc trò chuyện như thế này, đọc Triết học là một sự cô đơn.
Nora khẽ lắc đầu, dưới nắng buổi sáng, mọi thứ trở nên thật dịu dàng.
"Cuộc sống khó chịu đựng đến vậy sao?" Nora hỏi, nửa như thì thầm, nửa như đang tự hỏi chính mình. Cô chỉ mới ở tuổi 18, cô vẫn tự hiểu mình chưa biết cuộc sống khó tới mức nào. Gánh nặng của tồn tại...
Cruz hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc sảo dịu lại.
"Đôi khi," cô đáp, "người ta cần một hy vọng để giữ cho bản thân không tuyệt vọng"
"Chúng ta phải tưởng tượng rằng Sisyphus hạnh phúc." Nora đáp, Cruz mỉm cười thích thú.
"Cô là một người theo chủ nghĩa Camus?" Cruz hỏi, không phán xét, một cuộc thảo luận vui vẻ giữa hai người thoáng tìm ra sự đồng điệu mà thôi.
"Đôi khi, nhưng đôi lúc tôi không hiểu ông ấy nói những gì... về sự vô nghĩa của chính ý nghĩa." Nora nói, cô có phần ngập ngừng bởi sự thiếu chiêm nghiệm của mình.
Cruz nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như bao phủ tất cả của Nora.
"Đừng trách bản thân vì không biết, ta chỉ trách mình khi khước từ kiến thức thôi."
Nora nhìn Cruz, một cái nhìn sâu sắc mà lâu rồi cô mới nhìn một người, trong lòng chậm rãi dấy lên một cảm giác kỳ lạ.
Giữa những hàng sách cũ kỹ, giữa không gian lặng lẽ phủ ánh sáng kính màu, sự hiện diện của Cruz dường như cũng mang theo cái nặng trĩu và tự do của cả một hệ thống triết học.
"Chị nói đúng, tôi cần tiếp thu thêm nhiều kiến thức nữa."
"Thừa nhận cũng là một bước tiến rồi," Cruz nói, giọng trầm khẽ như gió, nhưng ánh mắt thì rực rỡ một sức sống âm ỉ. "Giống như ta bắt đầu chấp nhận bản thân yếu đuối." Cruz nghiêng đầu, nhìn Nora.
Giữa họ, không gian bỗng trở nên nhẹ hơn. Như thể, bằng cách nào đó, hai người xa lạ đã chạm vào một tầng ý nghĩa sâu thẳm hơn những gì ngôn từ có thể mô tả.
Cruz khẽ nghiêng người:
"Nếu cô không ngại, Nora... muốn cùng tôi uống một ly cà phê? Tôi biết một quán nhỏ ngay gần đây. Vẫn còn nhiều điều về Sartre đáng để thảo luận lắm."
Nora nhìn cô, nhìn nụ cười nghiêng nghiêng đầy ẩn ý ấy và, trước khi kịp suy nghĩ quá nhiều, cô khẽ gật đầu.
Nhưng rồi lại lắc đầu. Cô nhớ tới buổi gặp chiều nay.
"Xin lỗi Cruz, hẹn lần sau được không?"
"Được, cô gái nhỏ." Cruz nói, vẫn là chất giọng trầm ấm làm Nora dấy lên cảm xúc.
Họ trao đổi mail của nhau, Nora chào tạm biệt rồi cùng Andres rời đi.
Họ vừa ra khỏi cửa thì một chiếc xe sang trọng tới đón Nora cùng Andres. Cửa xe vừa đóng thì Nora cởi đi bộ tóc giả màu đen, để lộ mái tóc vàng nhạt, cặp kính cận to đùng cũng được gỡ ra. Để lộ một gương mặt vừa xinh đẹp vừa cao ngạo, cô chính là công chúa Eliana Victoria de Borbón y Ortiz.
–
Trong tác phẩm thường xuyên nhắc tới UOE, lưu ý có phóng tác.
UOE là lực lượng đặc nhiệm hàng đầu, trực thuộc hải quân, chuyên thực hiện các nhiệm vụ tuyệt mật như phản khủng bố, giải cứu con tin, đột kích chiến lược và thu thập tình báo sâu trong lãnh thổ địch.
Họ không xuất hiện trên truyền thông, không có quân hàm hiển thị, không đeo tên thật, mọi chiến dịch đều diễn ra trong bóng tối.
Tuyển chọn vào UOE là quá trình đào thải khắc nghiệt, nơi tỷ lệ bỏ cuộc vượt quá 80%. Các bài huấn luyện bao gồm hành quân biển đêm, sinh tồn đô thị, chống tra tấn tâm lý, và đặc biệt là kiểm tra năng lực giữ im lặng – cả trước địch lẫn trước chính trị.
Phụ nữ trong UOE là điều gần như không tồn tại. Nhưng vẫn có một ngoại lệ: Đại úy Cruz María Vargas – người mà đồng đội gọi là Bóng Ma.
Chỉ những chỉ huy cấp cao nhất mới biết được tên thật của cô.
—-----
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro